Trên con đường từ biên giới trở về kinh thành, một chiếc xe ngựa lớn được hai người áo đen đánh xe. Chiếc xe ngựa mang dấu hiệu của Tuyệt Tình cung nên đi đến đâu mọi người cũng e ngại tránh đường. Bên trong xe Long Quân Thương đau lòng nắm lấy cổ tay đầy thương tích của Lãnh Băng Châu
“còn đau không?” thật sự không ngờ những vết thương ấy lại là chính tay nàng ấy tạo nên. Có nông có sâu chằn chịt cả cổ tay.
“không sao rồi! thuốc của tiền bối rất tốt” Lãnh Băng Châu khẽ lắc đầu trả lời
Hôm đó sau khi quay về đây vết thương trên cổ tay cô làm cả người dính đầy máu. Long Quân Thương cũng kinh sợ. May mà Y Mệnh chân nhân ở đó nên có thể cứu chữa. Nhớ đến việc Lãnh Băng Châu cả người đầy máu yếu ớt nói một câu rồi ngất đi Long Quân Thương vẫn còn sợ hãi
“sau này không cho làm việc nguy hiểm như vậy nữa” y nói xong đau lòng hôn lên cổ tay nàng. Người này để quay về ngay cả mạng cũng dám liều. Lấy máu tế trận cho dù không biết rõ có khả năng xuyên về hay không.
“Sẽ không! quay về thiếp đi tìm Vân Hàn tìm cách xóa nó đi” Lãnh Băng Châu vuốt ve đầu lông mày đang cau lại của Long Quân Thương nói.
“Được! ta đi với nàng” Long Quân Thương đáp lời sao đó nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của người trong lòng. Không ai biết hôm đó khi nhìn thấy Bạch Minh Phong hủy đi thân xác của Lãnh Băng Châu y đã tuyệt vọng đến mức nào.
Lúc ôm cái thân xác lạnh băng đó y đã nghĩ đến việc bàn giao hậu sự của mình. Lúc mà y liều mạng vẽ lại trận pháp triệu hồn giữa biển lửa đó y chỉ nghĩ nếu nàng không trở về vậy thì y liền bồi táng cùng nàng. Cũng may là cuối cùng nàng ấy cũng về rồi.
Xe ngựa cứ như vậy đi mất sáu ngày về đến nhị vương phủ. Mọi người nhìn thấy nhị vương gia đã đón được nhị vương phi trở về. Cuối cùng sau hơn hai năm dài hai người họ lại ân ái ngọt ngào như trước.
“Vương gia” Quản gia và Tiểu Tâm thấy Long Quân Thương đỡ người xuống xe ngựa liền tiếng đến. Hơn mười ngày trước tiểu thư đột nhiên mất tích làm Long Quân Thương như phát điên lên tìm người. Cũng may cuối cùng cũng tìm được rồi.
“Tiểu thư! cuối cùng người cũng trở về! người có an toàn không?” Tiểu Tâm hỏi. Cô thấy Long Quân Thương vẫn không bỏ tay ra có hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ sau khi tiểu thư mất tích vương gia liền động lòng rồi.
“Muội vẫn như vậy! ta không sao” Lãnh Băng Châu nghe vậy quay sang gõ nhẹ vào mũi Tiểu Tâm nói
“Tỷ tỷ” Tiểu Tâm thấy động tác quen thuộc cùng giọng điệu quen thuộc này theo bản năng gọi hai tiếng
“nàng ấy là vương phi của bổn vương” Long Quân Thương nói với mấy người hầu đang nhìn hai người.
“Vương phi” người hầu trong phủ có chút kinh ngạc. Từ nãy đã nói làm sao lại nhìn khí chất quen đến vậy, thì ra thật sự là vương phi của bọn họ.
“Ta trở về rồi! mọi người vẫn còn ăn tết mỗi năm chứ?” Lãnh Băng Châu thấy họ như vậy có chút cảm động. Hai tiếng vương phi họ gọi đầy mừng rỡ và hoài niệm, thậm chí còn có mấy nha hoàn đã đỏ cả mắt.
“Chúng nô tài đã không ăn tết hai năm rồi! cuối cùng vương phi cũng trở về rồi” Quản gia thay bọn họ trả lời sau đó kéo tay áo lau nước mắt.
“Tỷ tỷ” Tiểu Tâm cũng nghẹn ngào gọi. Nhưng thấy tiểu thư của mình không về trong lòng cũng vô cùng buồn bã. Một người là người có ơn, một người lại xem cô như muội muội. Bây giờ tiểu thư không về có lẽ đã lành ít dữ nhiều.
“Đi thôi! chúng ta về phòng ngủ một giấc” Long Quân Thương dắt người về phòng, bỏ lại đám nô tài vẫn đang thổn thức.
“chẳng phải đã ngủ trên xe ngựa hết mấy canh giờ rồi sao?” Lãnh Băng Châu bị kéo về phòng nghi hoặc hỏi. Mấy ngày nay họ đi đường quả thật có chút vất vả. Nhưng mà vừa ngủ trên xe ngựa mấy canh giờ lại muốn ngủ nữa thì làm sao mà ngủ.
“nương tử! nàng cuối cùng cũng về rồi” Long Quân Thương đè cái người đang nghi hoặc nhìn mình xuống giường sau đó chăm chú nhìn mặt nàng nói.
“Sau này thiếp sẽ không biến mất nữa” Lãnh Băng Châu thấy ánh mắt của y cũng nhỏ giọng đáp.
Mấy ngày nay người này chỉ ôm cô hỏi mấy chuyện linh tinh chứ không nói gì nhiều. Thật không ngờ là do y vẫn thiếu cảm giác an toàn. Về đến phủ rồi mọi cảm xúc tưởng niệm và nhung nhớ đều tràn ra.
“Nàng không được phép biến mất nữa! nàng phải mãi mãi ở một chỗ với ta. Đây là lần đầu cũng như lần cuối ta cho phép nàng biến mất. Có biết không?” Long Quân Thương nói nhưng mà trái ngược với lời nói đầy bá đạo đó là biểu tình đầy lo lắng và nhung nhớ.
Hơn hai năm nàng ấy biến mất không tung tích. Y đã tưởng không còn cơ hội gặp lại nàng nữa rồi, nhưng bây giờ nàng một lần nữa đã trở lại với y. Long Quân Thương chỉ thấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.
“Được! sau này thiếp sẽ mãi mãi ở cạnh chàng! chàng phải sủng thiếp cả một đời” Lãnh Băng Châu trả lời, sau đó đưa tay ôm lấy cổ y chủ động hôn lên.
Thời gian ở thế giới bên kia trôi đi chậm hơn ở đây. Lãnh Băng Châu không biết Long Quân Thương đã phải trãi qua thời gian này như thế nào. Chắc là cũng như cô mờ mịt tuyệt vọng và đầy tan thương đi.
Long Quân Thương phản ứng lại sau đó nhanh chóng giành quyền chủ động. Nụ hôn đầy đòi hỏi chiếm đoạt lấy từng hơi thở của Lãnh Băng Châu. Nhưng mà chỉ có như vậy y mới thật sự cảm thấy an toàn, mới thật sự cảm nhận được người đã về bên cạnh mình.
Lãnh Băng Châu thở dốc nhìn Long Quân Thương quen thuộc cởi y phục của mình ra. Nhưng cô cũng muốn như vậy, chỉ như vậy cô mới cảm thấy mình đã an toàn một lần nữa trở về bên cạnh y.
Không ai biết khoảng thời gian bị Tần Minh bắt lại trong lòng cô đã sợ hãi thế nào. Cô sợ Tần Minh phát điên sẽ ép cô phải tự sát trước ngày đã định. Khi bị nhốt trong căn phòng đó cô chỉ có thể dựa vào hình ảnh của người này để không sụp đổ. Cảm giác bị khống chế và trói buộc làm cô cảm thấy vô cùng nghẹt thở.
“um....chàng....chậm một chút” Lãnh Băng Châu nắm lấy cánh tay của Long Quân Thương khẽ lắc đầu.
“sao vậy? khó chịu sao?” Long Quân Thương thấy vậy cũng tạm dừng động tác rút tay ra vén mấy sợi tóc đen nhánh dính trên mặt nàng.
“đây là cơ thể của thiếp” Lãnh Băng Châu thả nhẹ lại hơi thở của mình trả lời
“ta biết! làm sao vậy?” Long Quân Thương có chút khó chịu cúi xuống cắn một cái lên ngực nàng
“Chàng....a....đừng cắn” Lãnh Băng Châu có chút bất đắc dĩ nói tiếp
“nên đây cũng là lần đầu tiên! chàng chậm một chút” Lãnh Băng Châu nói xong có chút xấu hổ
“ta quên mất! ta sẽ lưu ý” Long Quân Thương nghe vậy hơi ngẩn ra sau đó cười khẽ nói vào tai nàng.
“Chàng....um...lần trước cũng nói vậy” Lãnh Băng Châu cảm thấy vành tai của mình bị cắn một cái liền nhịn không được kêu một tiếng. Cái người này đều biết yếu điểm của cô.
“Bây giờ liền khác” Long Quân Thương nói xong lại một lần nữa đưa ngón tay vào. Lần này y quả thật đã nhẹ nhàng hơn.
“Nương tử! nàng xem hai lần của nàng đều là ta” Y nói xong liền rút ngón tay ra tiến vào. Lần này do đã có kinh nghiệm nên Lãnh Băng Châu không đau như lần trước mà nhanh chóng nhịn không được kêu lên một tiếng.
“A...chàng được lợi....um....chậm chút” Lãnh Băng Châu nói chưa hết câu lại nghe thấy bản thân mình đã nhịn không được kêu mấy tiếng xấu hổ, vì vậy cô cắn chặt môi mình lại.
“Ngoan! kêu đi! ta thích nghe” Long Quân Thương giọng nói mang theo nồng đậm hơi thở của tình dục.
“Không” Lãnh Băng Châu bật ra một từ có chút ám ách sau đó kiên quyết không kêu nữa.
Nhìn cô hai mắt đầy hơi nước, môi dưới bị cắn đến đỏ bừng. Gương mặt thanh lãnh hàng ngày vì y mà nhiễm hương vị đỏ bừng, trán cũng dính ước mồ hôi kéo theo vài sợ tóc loạn xạ xỏa ra của hai người.
Long Quân Thương càng mất khống chế đưa tay bế người ngồi vậy. Lãnh Băng Châu đột ngột bị bế lên liền chịu không nổi bật ra tiếng
“Không muốn” cô khẽ lắc đầu sau đó vẫn là chịu không được động tác của Long Quân Thương nên đưa tay ôm chặt lấy y. Cô há miệng cắn lên bờ vai của Long Quân Thương, hai mắt cũng ngày càng ướt vì bị bắt nạt.
“Bảo bối! có nàng thật tốt” Long Quân Thương bị cắn không thấy đau bao nhiêu mà chỉ thấy càng thêm hứng thú. Dù sao thì da thịt y dày như vậy có cắn cũng chỉ là tình thú mà thôi.
Hạ nhân trong phủ trơ mắt nhìn vương gia và vương phi của họ vừa về phủ đã vào phòng. Tiểu Tâm mặt đỏ bừng bị quản gia kéo đi. Hai người vốn dĩ muốn đến hỏi có cần hầu hạ gì không, thật không ngờ lại vô tình nghe được góc tường của vương gia và vương phi bọn họ.
Cảnh xuân ướt át kiều diễm kéo dài đến tận mấy canh giờ. Long Quân Thương nằm trên giường ôm lấy Lãnh Băng Châu để bình ổn lại cảm xúc. Nhìn người nằm phía bên trên mình vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng y thì liền bật cười hôn trán nàng một cái.
“nàng còn nhìn ta như vậy thì không cần xuống giường nữa” Long Quân Thương hôn xong lại kéo tay nàng hôn lên. Đây gần như là thói quen của hai người. Lúc Lãnh Băng Châu cần gì thì kéo nhẹ tay áo của y. Còn y sẽ nắm lấy tay nàng rồi lại hôn một cái. Cứ như vậy dần trở thành thói quen vô cùng tự nhiên.
“muốn đi tắm” Lãnh Băng Châu mệt mỏi lên tiếng. Cái người này không biết học đâu mấy tư thế xấu hổ đó nữa. Hết ôm lên rồi lại đổi qua cái khác. Lãnh Băng Châu lúc nãy chỉ thấy eo mình sắp đứt ra.
“Được! nàng cứ nằm đi! ta cho người chuẩn bị nước” Long Quân Thương vuốt ve nàng thêm mấy cái rồi đi xuống giường. Y nhặt y phục lên khoác vào sau đó gọi người mang nước tắm đến.
Long Quân Thương thấy người đã đổ đầy thùng nước tắm liền quay trở lại giường, kéo chăn ra rồi ôm người đi tắm. Lãnh Băng Châu ngâm mình trong bồn tắm cả người biếng nhác tựa vào Long Quân Thương. Cô mơ màng cuộn lọn tóc lên đầu ngón tay cảm nhận cái tay đang giúp mình xoa bóp nói
“chàng cho người thay chăn mới đi” lúc nãy làm loạn như vậy bây giờ toàn là mấy thứ loạn thất bát tao trên đó.
“một lúc nữa ta tự dọn” Long Quân Thương trả lời sau đó vui sướng nhớ đến tấm chăn còn dính máu trên giường. Y đúng là được lợi rồi.
“chàng lại lấy cái đó làm gì?” Lãnh Băng Châu biết y lại muốn làm gì. Cái người này sao lại không biết xấu hổ như vậy.
“Lấy làm kỉ niệm” Long Quân Thương cúi đầu hôn lên vành tai đang lộ ra bên ngoài đỏ bừng. Hôn hôn y lại nhớ đến cảnh dâm mỹ lúc nãy liền nổi lên phản ứng.
“Chàng an phận vào! thiếp còn phải nghỉ ngơi! ngày mai đi gặp mọi người” Lãnh Băng Châu đánh y một cái sau đó nhích người ra xa.
“Ta vẫn chưa làm gì mà!” Long Quân Thương có chút tủi thân, y cũng không khống chế được.
“Thiếp đói rồi” Lãnh Băng Châu thầm nghĩ có quỷ mới tin chàng.
Nghe Lãnh Băng Châu nói như vậy Long Quân Thương ngoan ngoãn mặc y phục vào. Hai người rời khỏi phòng đến cái đình bên hồ trong đào hoa uyển để dùng bữa ở đó. Hạ nhân nhìn hai người ân ái dùng bữa trong hồ chỉ thấy nhị vương phủ một lần nữa như sống lại. Cảm giác cô độc trống vắng đầy tịch mịch ở nhị vương phủ cuối cùng cũng biến mất rồi.
- ----------------------------****************---------------------------
Tử Nhi: Từ hôm nay chắc mỗi ngày chỉ 1 chap thôi. Tui bắt đầu bận rồi!!
Tiểu kịch trường
Lãnh Băng Châu: chàng được lợi rồi!
Long Quân Thương: đúng vậy! hai lần đầu tiên của nàng đều là của ta!
Lãnh Băng Châu: không được! để công bằng chàng phải tìm một cái xác nữa nhập vào!
Long Quân Thương:.......