Lãnh Vương Phi

Chương 15: Chương 15: Làm nũng




Giọng nói thanh lãnh hàng ngày hôm nay vì say rượu mà trở nên ngọt ngào, hơn nữa lại thêm chút làm nũng đầy mềm mại, Long Quân Thương chỉ nghe tâm mình ầm ầm sụp đổ. Y nhanh chóng rót một ly nước rồi đỡ người dậy cẩn thận uy nước.

“Muốn uống trà” Lãnh Băng Châu mắt đầy tủi thân.

“Ngoan, uống trà sẽ không ngủ được” Long Quân Thương giọng ôn nhu như nước dỗ người trước mặt, sao say vào lại đáng yêu thế này.

“Nước lại không ngọt” Lãnh Băng Châu đầu óc mơ màng hướng người trước mặt mà nháo, trong suy nghĩ của cô chắc có lẽ người trước mặt mình sẽ chiều mình. Đôi mắt mơ màng nhìn Long Quân Thương, cô thấy một đôi mắt khá quen thuộc thế nên càng ỷ lại

“hơn nữa còn không thơm”

Nhìn Lãnh Băng Châu bĩu môi quay mặt đi Long Quân Thương có chút dở khóc dở cười, y tìm đâu ra nước vừa thơm vừa ngọt cho nàng chứ. Nhưng mà người này say quá đáng yêu rồi, đây là đang hướng y làm nũng đúng không. Mỹ nhân xinh đẹp động lòng người đôi mắt long lanh buông bỏ hết nét thanh lãnh hàng ngày ỷ lại y mà làm nũng. Khoảnh khắc nhìn nàng nháo Long Quân Thương chỉ thấy cả đời như thế cũng tốt.

“Được nàng uống trước đi ta cho người pha trà” Long Quân Thương dỗ người uống nước trong mắt toàn là cưng chiều.

“Muốn uống Ngân Sương” Lãnh Băng Châu sau khi uống nước xong còn không quên đòi hỏi.

“Được, say rồi vẫn biết thưởng thức như vậy” Long Quân Thương nhéo nhéo má nàng mắt đầy ý cười, người này sau khi tỉnh rượu không biết sẽ thế nào, nhưng mà bộ dáng này vẫn là nên hảo hảo thưởng thức.

“Nhị vương gia pha”

Lãnh Băng Châu tiếp tục mè nheo, cả hai kiếp cô chưa bao giờ uống rượu nên cũng không bao giờ trải qua cảm giác mơ hồ như vầy. Hơn nữa toàn bộ thời gian của cô hầu như là phải học, cha mẹ cô là người vô cùng cầu toàn vì vậy cô phải học rất nhiều thứ và hơn nữa cái gì cũng phải giỏi, hơn nữa họ suốt ngày đi làm cơ hồ chỉ quan tâm nhiều đến việc học của cô vì vậy cô rất cô độc và thiếu tình cảm.

Từ trước đến giờ cô không biết thì ra cảm giác mơ hồ ỷ lại một người lại tốt như vậy, cho dù đây chỉ là một giấc mơ cũng được, lần đầu tiên cô có thể thoải mái làm nũng với một người. Hơn nữa người trước mắt vô cùng ôn nhu với cô, giọng nói cũng đầy cưng chiều. Theo bản năng Lãnh Băng Châu nghĩ có lẽ y sẽ chiều cô vô điều kiện.

“Sao nàng lại muốn y pha” Long Quân Thương vô cùng ngạc nhiên, cũng vô cùng ngọt ngào. Người ta nói khi say nói lời thật lòng vì vậy y nhân cơ hội này muốn nhìn xem trong lòng nàng có mình hay không.

“Vì y biết pha a! còn pha rất ngon”

Lãnh Băng Châu trả lời vô cùng thành thật, cô ngồi ngoan ngoãn bên giường hai tay lòng vào nhau nhìn Long Quân Thương ngồi thấp hơn mình một chút đang nựng mặt mình sau đó nhíu mày

“đau”

“Chỉ như vậy” Long Quân Thương vuốt nhẹ gò má nàng tiếp tục hỏi, do gương mặt Lãnh Băng Châu rất trắng nên đã có vệt đỏ mờ nhạt.

“Đau quá, ngươi ức hiếp ta” Lãnh Băng Châu dùng tay xoa xoa mặt mình đầy tủi thân.

“Là lỗi của ta để ta xem nào” Long Quân Thương có chút tự trách lúc nãy cảm xúc quá tốt nên không có khống chế lực đạo.

“Ngươi là ai” Lãnh Băng Châu có chút hàm hồ hỏi vươn tay chọt chọt gương mặt trước mắt.

“Tướng công của nàng” Long Quân Thương vô cùng tự nhiên trả lời hiển nhiên đã quẳng luôn cái điều kiện thành thân ra sau đầu.

“Không đúng” Lãnh Băng Châu sờ sờ mặt y

“mặt ngươi thật lạ” Lãnh Băng Châu nghiêng đầu nhìn lần nữa như muốn xác nhận cái gì đó

Long Quân Thương thấy vậy đi tháo bỏ dịch dung xuống, hôm nay sau khi quay về đã bị hoàng huynh chặn cửa uống rượu, đến bây giờ y vẫn chưa cởi bỏ lớp dịch dung.

“nàng nói gương mặt này à” Mặc dù nói như vậy nhưng Long Quân Thương vẫn có chút thở dài trong lòng. Xem ra nàng ấy vẫn ấn tượng với gương mặt này hơn.

“Long Quân Thương” Lãnh Băng Châu chớp chớp mắt, sau đó lại dùng một ngón tay chọt chọt mặt y

“thật đẹp mắt a” dường như cảm xúc rất tốt nên Lãnh Băng Châu áp cả tay lên mặt Long Quân Thương xoa xoa.

“Gọi ta là Thương” Long Quân Thương cầm lấy tay nàng, người này là lần đầu gọi tên y tuy gọi cả họ tên nhưng khi nghe nàng gọi trong lòng lại thấy vô cùng tốt.

“Thương” Lãnh Băng Châu khi say quả thật là vô cùng nghe lời, sau đó như nhớ tới điều gì cô nhìn y mắt bắt đầu rưng rưng lên

“làm sao vậy bảo bối” Long Quân Thương luống cuống đứng dậy ôm cô vào lòng dỗ dành. Ngay cả xưng hô cũng kêu ra một cách vô cùng tự nhiên.

“lúc nãy có kẻ véo mặt ta” Lãnh Băng Châu như sắp khóc đến nơi mà nói

“khụ.....để ta đi đánh hắn” Long Quân Thương trả lời, khóe môi lại nâng lên một nụ cười.

“má đau rồi” dường như muốn chứng minh lời mình nói Lãnh Băng Châu xoay người đối mắt với y sau đó kéo tay y áp lên má của mình. ngay sau đó môi cô đã bị chiếm lấy.

Long Quân Thương là lần đầu hôn người khác nên có chút không biết thế nào, tuy nhiên theo bản năng chỉ muốn hàm trụ đôi môi người trước mặt, một tiếng gọi của nàng như cái gì đó cào nhẹ vào lòng vô cùng ngứa. Thêm vào đó là đôi mắt tủi thân đầy ỷ lại của Lãnh Băng Châu làm y không kiềm được. Vì vậy đến khi y nhìn lại đã thấy bản thân hôn Lãnh Băng Châu rồi.

Lãnh Băng Châu thì lại càng mơ hồ, chỉ ngây ngốc nhìn sau lại thấy trên môi âm ấm vì vậy theo bản năng vươn lưỡi ra khẽ liếm. Ầm một tiếng chỉ thấy Tuyệt Tình cung chủ vạn năm bất biến tai theo mắt thường thấy nhanh chóng đỏ lên, nhưng cảm xúc quá tốt vì vậy y cũng không buông ra mà còn ôm chặt người vào lòng. Sau một lúc cả hai tách ra, vì là nụ hôn đầu nên có chút trúc trắc, nhưng Long Quân Thương lại thấy vô cùng ngọt ngào, không biết sau khi Lãnh Băng Châu tỉnh rượu sẽ thế nào nhưng bây giờ rất tốt. Đột nhiên Lãnh Băng Châu đẩy y ra.

“Buồn ngủ” sau đó Lãnh Băng Châu nhanh chóng nằm xuống kéo chăn

“ Chật a....ngươi tránh ra”

Long Quân Thương bật cười nhìn nàng dùng chân đẩy đẩy mình. Sau đó y để nàng nằm ngay ngắn kéo chăn lên đắp rồi đi ra sau bình phong tắm rửa thay một bộ tẩm y trở về giường. Trên giường mỹ nhân với mái tóc đen óng trải khắp giường đang nhắm mắt ngủ không phòng bị. Tuy nhiên có vẻ như có chút không thoải mái nên người trên giường cau mày muốn trở mình.

“Nóng” Lãnh Băng Châu hất chăn ra, cũng khó trách đây là mùa xuân lúc nãy cô lại không cởi bớt y phục còn đắp chăn thì nóng là phải rồi. Bởi mới nói về cách chăm sóc người nhị vương gia còn phải học nhiều a.

Long Quân Thương hít sâu một hơi nhìn người trên giường mình y phục rối loạn hất chăn, bàn chân nhỏ nhắn, và cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài. Rối rắm một lúc y vẫn tiến đến dùng định lực của mình mà giúp nàng cởi bớt y phục sau đó lại nhét người vào ổ chăn. Sau đó lại nằm xuống bên cạnh ôm người vào lòng, người này vẫn nên từ từ đuổi đến tay dù gì nàng sau này cũng ở cạnh mình. Lãnh Băng Châu lúc này đã ngoan ngoãn ngủ, gương mặt xinh đẹp làm người ngắm không thấy chán.

“Ám Nhất” Long Quân Thương chợt lên tiếng âm thanh khá nhẹ như sợ làm người trong lòng thức giấc

“ đuổi hết đi” Ám Nhất nhận lệnh nhanh chóng đuổi hết ám vệ của hoàng thượng và thái hậu đi, cũng chỉ có hai người nọ mới dám cho ám vệ đi nghe góc tường nhà vương gia đêm động phòng thôi.

Nghe động tĩnh bên ngoài đã mất Long Quân Thương phất tay tắt đèn, y thành thân quá đột ngột nên xem ra hoàng huynh và mẫu hậu không yên tâm rồi. Nhìn người trong lòng y lại thấy đây là lần bàn bạc thành công nhất đời mình.

Bên trong hoàng cung, tẩm cung của hoàng hậu.

“Ngày mai thiếp muốn đi nhị vương phu” Tần Vô Sương hai mắt lấp lánh nhìn Long Quân Thiên.

“Không được nháo” Long Quân Thiên vô cùng đau đầu, không biết đây là lần thứ mấy nghe câu này rồi, một đường trở về cung đến bây giờ vẫn không ngừng nhắc.

“Tại sao” Tần Vô Sương đã biết còn hỏi

“thiếp gặp nhị vương phi mà không liên quan đến nhị vương gia”

“Họ là phu thê sao lại không liên quan, mau ngủ đi không cho nháo. Còn nữa ngày mai họ sẽ vào cung mà nàng cần gì đến đó” Long Quân Thiên vô cùng cứng rắn kéo người xuống ngủ.

“Nhưng mà thiếp muốn ngắm mỹ nhân cả ngày a” Tần Vô Sương vẫn không từ bỏ.

“ Nếu không ngủ vậy ta làm chút chuyện” Long Quân Thiên trở mình hôn xuống, có một thê tử mê nữ sắc vô cùng đau đầu a.

“Nhị vương phi....ngô....” lời nói bị chặn lại.

“Hoàng Thượng” Thường Hỉ bên ngoài gọi.

“Có việc kìa” Tần Vô Sương đẩy đẩy người bên trên.

“Chuyện gì” Long Quân Thiên không kiên nhẫn lên tiếng, nếu không có việc gì Thường Hỉ chắc sẽ không gọi.

“Ám vệ đã trở lại”

“Mau như vậy” cả hai nhìn nhau sau đó ngồi dậy.

“Bẩm hoàng thượng chúng thuộc hạ là bị đuổi về” ám vệ bên ngoài nhanh chóng bẩm báo.

“Được rồi lui xuống” Long Quân Thiên có phần suy nghĩ nhưng sau đó lại bật cười.

“Chàng cười cái gì” Tần Vô Sương vô cùng tò mò đồng thời kéo lại tiết y đã bị làm loạn.

“Không có gì, chúng ta tiếp tục” vì vậy hoàng hậu hai mắt đỏ hồng nhìn tiết y một lần nữa bị cởi ra.

- -----------------------********************--------------------------

Tần Vô Sương: chàng cười cái gì?

Long Quân Thiên: không có gì

Tần Vô Sương (kinh sợ): chẳng lẽ hoàng đệ không được

Long Quân Thương:..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.