Lãnh Vương Phi

Chương 12: Chương 12: Thành thân(2)




Đi bên cạnh Long Quân Thương Thẩm Tuệ nhìn đến ê răng, cái tên này đã dịch dung rồi mà vẫn dễ nhìn như vậy, còn nữa cái gương mặt xuân tâm phơi phới kia là sao chứ. Nói là giả thành thân mà trong vòng ba tháng từ ngày tứ hôn chạy đến gặp người ta không dưới hai mươi lần, còn cho trồng đào và bỉ ngạn nữa chứ, nhìn cả nhị vương phủ và Tuyệt Tình cung bận rộn ba tháng nay y thấy đây mà là giả cái gì nữa.

“Nhị vương gia đến”

tiếng hô lớn vang lên giữa tiếng nhạc và tiếng pháo, đoàn rước dâu từ từ xuất hiện rồi dừng trước cổng lớn của phủ thừa tướng.

Bên trong viện Lãnh Băng Châu đầu đội khăn đỏ tay cầm quả táo đỏ được cửu cửu mình cổng ra kiệu. An quốc công tiến đến bên cạnh Long Quân Thương sau đó dùng âm thanh chỉ hai người nghe được dặn dò:

“Ta giao nó cho ngài, nếu nó có chút uất ức nào ta cũng sẽ không nể mặt đâu Tuyệt Tình cung chủ”

đừng nghĩ y không biết, cái tên này là kẻ vô cùng khó lường nhưng dầu vậy mấy tháng nay quan sát có vẻ y cũng không có ác ý với cháu mình mà là thật lòng nên mới chấp nhận hôn sự này. Còn việc làm sao biết y là Tuyệt Tình cung chủ thì khả năng của An quốc công cũng không phải hư danh.

“Ta biết cửu cửu”

Long Quân Thương cũng không quá ngạc nhiên khi An quốc công biết thân phận thật của mình, phủ quốc công lâu nay vốn dĩ đã không vô dụng.

“Khởi kiệu”

chiếc kiệu lớn mười sáu người khiêng lần nữa được nâng lên, dân chúng lại phải trầm trồ trước sính lễ và của hồi môn. Đó là điều đương nhiên của nhị vương phủ một phần, trong cung một phần, thừ tướng phủ một phần, phủ quốc công một phần, số lượng sính lễ và hồi môn là vô cùng lớn. Kiệu lớn nâng đi, sinh lễ kéo dài thập lý hồng trang kéo dài đỏ rực.

Chiếc kiệu lớn và đoàn người rời phủ thừa tướng đi về nhị vương phủ, hạ nhân nhanh chóng đốt pháo tiếng pháo vang cả một góc trời. Lãnh Băng Châu ngồi trong kiệu mân mê quả táo đỏ trong tay. Cái mũ phượng đúng là quá nặng rồi, có khi trán giờ đã hằng một vết đỏ cũng không chừng. Lãnh Băng Châu hơi cau mày, đúng là phiền phức.

Long Quân Thương lại vô cùng cao hứng, ba tháng qua y gặp Lãnh Băng Châu rất nhiều lần, những lần đầu là vì bàn một số việc và về Bạch Nguyệt lâu, nhưng thời gian sau thì y lại đến vì phẩm trà, đánh cờ. Càng tiếp xúc y càng thấy nàng thú vị, tuy con người nàng hơi lãnh đạm nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện ra nội tâm nàng khá là phong phú, suy nghĩ lại càng không tầm thường.

Dần dần từng cái cau mày hay bĩu môi của nàng đều làm y trở nên để ý, không biết từ lúc nào những thứ nàng muốn y đều làm một sự chiều chuộng không lý do. Chỉ ba tháng người con gái với vẻ ngoài hững hờ đó đã lấy mất trái tim y.

Lãnh Băng Châu đang ngẩn người trong kiệu chợt thấy kiệu rung lên vài cái, sau đó một bàn tay thon dài đưa vào, cô biết đây là tay của Long Quân Thương. Ba tháng nay cái tên mặt dày này thường xuyên đến chỗ cô uống trà chẳng những đuổi không đi mà còn mang luôn bàn cờ đến.

Tuy không biết y có ý gì nhưng có người vừa thông tuệ lại vừa yêu nghiệt làm bạn cùng cũng không tệ, vì vậy cô cũng không còn quá xa lạ với người này nữa. Lãnh Băng Châu đặt bàn tay của mình lên sao đó cả hai cùng tiến vào. Bên trong là thái hậu đang ngồi, bên cạnh là hoàng thượng và hoàng hậu hỉ nương thấy cả hai tiếng vào bèn nhanh chóng cho người làm lễ.

Long Quân Thương kéo ngắn dây hỉ chuyển qua tay trái nắm đầu dây, tay phải lại kéo tay Lãnh Băng Châu không chịu buông. Lãnh Băng Châu thấy vậy cũng đành cam chịu đưa tay trái học theo Long Quân Thương kéo ngắn dây rồi cầm lấy. Vốn dĩ một trước một sau lại vì tính huống này mà trở thành hai người kề vai tay trong tay bước vào lễ đường.

Thái hậu thì vô cùng cao hứng cười tươi, vốn dĩ khi nghe nói Long Quân Thương muốn thú một xấu nữ bà đã phản đối. Ai mà ngờ mới nói mấy câu nhi tử mình lại vô cùng mất hứng nói không cưới nàng thì y ở vậy một mình. Thái hậu cũng vô cùng đau đầu, nhưng mà từ lúc bà đồng ý và cho người chuẩn bị sính lễ thì Long Quân Thương lại ba hôm một lần đi vào cung qua mật thất.

Cái mật thất để cho Long Quân Thương vào cung thường mà không bị nghi ngờ gần như đóng đầy bụi thì giờ bị y đi qua đi lại muốn tạo ra cái lối mòn. Thái hậu vô cùng vui mừng vì nhi tử mình cuối cùng cũng chịu vào cung bồi mình. Mặc dù bà biết y vào cung chỉ để vơ vét khố phòng của hoàng thượng và bà làm sính lễ. Nhưng nhìn gương mặt vui vẻ của Long Quân Thương ngồi lựa chọn từng món sính lễ bà vô cùng vui lòng.

Còn Long Quân Thiên ngồi bên cạnh thấy hoàng đệ mình nắm tay nhị vương phi bước vào thì trong lòng thầm đỡ trán. Cái tên nhị đệ này xem ra sau này có người trị rồi. Trong lòng gõ bàn tính hoàng đế bệ hạ nghĩ cách lấy lòng em dâu này để trị em mình.

Tiếng của hỉ nương vang lên

“Nhất bái thiên địa”

“Nhị bái cao đường”

“Phu thê giao bái”

“đưa vào động phòng”

Lãnh Băng Châu thầm nghĩ vậy mà thành thân rồi. Bỗng cô cảm thấy người được nâng lên, trong tiếng kinh hô của mọi người Long Quân Thương bế cô lên đi thẳng về tân phòng.

“Nhị vương gia làm gì” Lãnh Băng Châu hỏi

“Ngoan ta bế nàng về” Long Quân Thương cười nhẹ trả lời

Lãnh Băng Châu cũng mặt kệ y, dù sau ba tháng qua cô cũng hiểu y là loại người không có liêm sĩ.

Sau đó Lãnh Băng Châu được đưa về tân phòng rồi được Long Quân Thương thả cho ngồi xuống giường.

“Có đói bụng không, ta đã cho người chuẩn bị ít thức ăn nàng cứ ăn trước”

Long Quân Thương ngồi xuống ngang với nàng giọng đầy ôn nhu. Hỉ nương cũng bất ngờ nên đuổi theo, nhưng y phát tay tỏ ý không gấp.

“Khăn hỉ” Lãnh Băng Châu dò hỏi

“Một lát ta quay lại rồi dở khăn cho nàng, bây giờ mà tháo khăn thì ta không cần đi nữa”

Long Quân Thương giọng đầy tiếu ý. Lãnh Băng Châu nghỉ hắn nói đùa cũng không đáp lời, dù sao cũng chỉ thành thân giả nên cô cũng không để tâm quá nhiều mấy cái nghi thức.

“Ta ra ngoài một lát sẽ trở lại”

Long Quân Thương đứng dậy trong tiếng nhắc của các nô tài. Lãnh Băng Châu thấy vậy khẽ gật đầu

“đi đi”

Long Quân Thương đi ra ngoài ứng phó với mấy lão quan trong triều. Y phải ra uống vài ly ứng phó cho dù biết chả ai thật tình, nhưng đây là lễ lại không thể thiếu. Để tránh phiền phức y phải ra một lúc.

Vì bên ngoài mọi người đều nói hoàng thượng và nhị vương gia không thuận nên hoàng thượng và thái hậu cũng nhanh chóng hồi cung. Mấy viên quan thấy thế cũng đến chúc vài câu rồi ra về, Long Quân Thương thấy bọn họ đi gần hết bèn quay lưng trở về phòng.

“Nóng lòng đến vậy à”

tiếng nói trêu chọc vang lên, Long Quân Thương đau đầu nhìn hoàng huynh và hoàng tẩu đáng lẽ đã hồi cung đứng trong viện, bên cạnh còn là tên bằng hữu thiếu đánh đang hưng trí bừng bừng ôm mấy vò rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.