“Vương gia......” Nghe được những lời Mạch Trục Vân vừa nói, đám thị vệ của Sở Tùy Phong liền lên tiếng chờ nghe chỉ thị.
Ý tứ của Mạch Trục Vân, bọn họ nghe xong đều hiểu .
Nâng tay lên ý bảo không có việc gì, Sở Tùy Phong lạnh lùng ra lệnh :“Mang tin tức vào cung!” Nói xong, liền tiêu sái bước đi, trở về thư phòng của mình.
Dọc đường đi, bị người dùng kiếm kèm chặt hai bên cảm giác quả thật rất tệ. Nhưng Mạch Trục Vân vẫn không hoàn toàn cảm thấy khó chịu là mấy,trên mặt ý cười vô cùng giảo hoạt, nhất là vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Sở Tùy Phong khi nghe được những lời của nàng, ý cười càng thêm sâu.
Nàng biết, nàng nói đúng.
Đi vòng qua được hai ba đại sảnh, đi tới nơi có mười người gác trước đại lao, hai bên đèn đuốc sáng trưng, thông qua một cái hầm thật dài. Mạch Trục Vân bị hạ nhân ném vào một cái nhà giam tạm coi như là sạch sẽ.
Đánh giá bốn phía, nàng vẫn chưa kịp nhìn hết số người bị nhốt trong các nhà giam còn lại. Nàng thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn lên phía cửa sổ thông gió kia, cửa sổ đều được đúc bằng thiết chắc chắn, mà khoảng cách từ nơi nàng đứng vươn hết sải tay của mình cũng chẳng tới nổi.
Ánh trăng sáng bên ngoài trông thê lương ảm đạm khẽ chiếu qua khe cửa sổ.
Khối thiết bền chắc thế này có dùng đến biện pháp phá hủy gì cũng đều vô dụng, mà khóa nhà giam của nàng được làm một cách rất công phu, bốn phía tường đồng vách sắt, dù có bao nhiêu ý định muốn chạy trốn thì cũng vô vọng, nội lực thì đã bị phong ấn. Biết được điều đó Mạch Trục Vân không tỏ vẻ lo sợ hay bất an mà chỉ đơn giản ngồi nhàn hạ dưới sàn, dựa lưng vào tường, chợp mắt.
Không bao lâu, đột nhiên xuất hiện ánh đuốc khiến cho mắt nàng không kịp thích ứng khẽ nhíu chặt mày, nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, miệng nàng lập tức cong lên ý cười giảo hoạt.
Cho đến khi khóa nhà giam được mở liền có người bước vào, Mạch Trục Vân lúc này mới chậm rãi mở to mắt, bình thản nhìn người đàn ông một thân y phục màu xanh lam hoa lệ - Sở Tùy Phong.
So với khi khoác trên mình một bộ y phục trắng tinh khôi khiến hắn trông lịch sự tao nhã thì với bộ y phục màu lam này khiến cho hắn lại thêm phần mị hoặc, khó lường. Nhưng nói chung sự lãnh băng, cuồng ngạo trên gương mặt của hắn vốn vẫn không hề thay đổi khiến cho người khác không khỏi nhìn vào cảm thấy rét run.
“Tất cả lui ra!” Một tiếng mang theo khí chất mạnh mẽ cường đại, đám người phía sau lập tức cung kính rời đi, đứng bên ngoài đợi lệnh.
“Không muốn biết lý do?” Môi khẽ nhếch lên, nhìn tên trộm trước mắt mình, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, có chút lạnh lùng, lại có chút giễu cợt .
Mạch Trục Vân khẽ cười, đứng dậy, nàng không thích cảm giác bị hắn nhìn xuống chút nào. Liền ngẩng đầu, cười với hắn nói:“Cho dù ta không hỏi, ngươi cũng sẽ nói cho ta biết !”
“Ngươi quả thật rất đặc biệt!” Ngữ điệu của hắn có một chút mang ý tán thưởng.
“Ồ, ta biết mà!” Ánh mắt Mạch Trục Vân khẽ nheo lại, cười nói:“ Mục đích của ngươi ném ta vào đây không phải chỉ đơn giản là vì muốn nói với ta những lời này chứ?!””Làm sao ngươi biết bổn vương làm?”
Khóe miệng cắn câu, Mạch Trục Vân nở nụ cười.”Phong vương phủ phòng thủ nghiêm mật, ngay cả ta mà ngươi cũng bắt được, vậy nên ta không tin còn có người khác có thể làm được những điều mà ta không làm được, có thể trà trộn vào Vương phủ, trộm ngọc lưu ly .”
Thấy hắn không nói lời nào, lại cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, Mạch Trục Vân mới tiếp tục hỏi:“Ngươi bắt được ta rồi, muốn gì?”
“Làm giao dịch với bổn vương!”
Nói năng có khí phách, ngữ khí cường ngạnh, hơn nữa lại mang theo cảm giác bức bách, không để cho người đối diện có đường lui.
Mạch Trục Vân cười một tiếng, lộ ra vẻ kiêu ngạo có chút khinh thường, cười nói:“Ngươi đang cầu xin ta?”
“Ngươi vốn không có quyền lựa chọn!” Hắn lên tiếng nói lại, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nụ cười như có như không vừa bá đạo mà lại lạnh lùng.
Có điều, hắn nói không có sai, đã đánh không lại hắn, nay lại nằm chết giẫm ở cái nơi tối tắm này, trở thành tù nhân của hắn, Mạch Trục Vân nàng xác định không có bất cứ quyền gì để chọn lựa.
Mạch Trục Vân chỉ là rất ngạc nhiên, đường đường là Phong vương, nắm trong tay cả tứ thành binh ở Nam Ninh quốc, võ công lợi hại như vậy, còn có chuyện gì mà làm không được, lại muốn làm giao dịch với một tên trộm khét tiếng như nàng?
“Giao dịch cái gì?” Thu lại ý cười trên mặt mình, Mạch Trục Vân nghiêm túc hỏi.
Sở Tùy Phong vừa lên tiếng khí lạnh tỏa ra bốn phía:“Qua được bài kiểm tra, bổn vương sẽ nói cho ngươi!”
“Nếu như Ta không đồng ý thì sao?” Mạch Trục Vân giảo hoạt híp mắt nhìn hắn. Ánh trăng như ẩn hiện khẽ lướt qua khuôn mặt không chút biểu cảm gì của hắn.
Hắn lặp lại lúc trước trong lời nói:“Nói rồi, ngươi không có quyền lựa chọn!”
Vẫn cố gắng thương lượng tìm đường sống cho mình, Mạch Trục Vân khẽ thở dài, hỏi:“Vậy thì, vì sao nhất định phải là ta?”
Trên giang hồ, có nhiều người bản lĩnh hơn nàng, bằng với thế lực địa vị hàng đầu của hắn, chỉ cần nhấc tay lên là đã có khối tên thông minh tài trí văn võ song toàn nguyện ý vì hắn mà làm việc, nhưng vì cớ gì, vì sao hắn lại cố tình đem họa rước cả vào đầu nàng, hôm nay là cái ngày đen đủi gì vậy a?
“Ngươi là trộm!”
Mạch Trục Vân lập tức hờn giận, nhíu mày nhìn hắn, “ Vậy theo như câu trả lời của ngươi, chỉ vì nguyên nhân ta là trộm, cho nên ngươi mới ra lệnh cho người lan truyền tin đồn bậy bạ, nói ta trộm ngọc lưu ly này nọ của ngươi, khiến cho đám quan lại vô dụng kia ngày đêm sống chết đòi truy nã bắt ta, khiến cho thanh danh ta bị phá hoại?”
Không thể ngờ được, chiến thần đệ nhất thiên hạ lại có thể đi làm những chuyện ti bỉ như vậy!
Sở Tùy Phong thản nhiên thẳng thắn lên tiếng, mặt vẫn như cũ lạnh lùng không một chút cảm xúc:“Thanh danh của ngươi không nổi như ngươi tưởng!”Vậy nên không sợ bị phá hoại!
“Ngươi......” Mạch Trục Vân lúc này bị những lời nói của hắn chọc giận đến phát hỏa, giơ ngón tay giữa chỉ thẳng vào mặt hắn, tay kia mạnh mẽ chống nạnh, lên tiếng chanh chua như muốn thông não người đối diện :“Ai nói , tốt xấu gì bản công tử cũng là một trong số tứ đại công tử trong kinh thành, danh tiếng của ta ngang hàng với ngươi đó. Ngươi nói như vậy chẳng phải cũng đang tự bôi nhọ bản thân mình sao!”
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình cách ăn nói rất giống với những loại đàn bà chanh chua hay đi mắng thuê, Sở Tùy Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lạnh đến ghê người, trong mắt chỉ có tia khinh thường, hỏi:“Quan trọng sao?”
Cái gì...... Hắn không cần! Mạch Trục Vân nhất thời tức đến điên người, ngữ điệu cũng bắt đầu bộc phát lên:“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta giúp ngươi?”
Sở Tùy Phong không có trả lời vấn đề này, chỉ nhẹ giơ lấy lấy ra hai chiếc bình ngọc nhỏ từ trong ống tay áo ra, một đỏ một đen, đều là loại ngọc thượng đẳng có dạng hồ lô dài chừng nửa tấc.
Hắn mở lọ màu đỏ ra, lấy một viên thuốc nhỏ chỉ lớn bằng hạt đậu xanh, đi về phía Mạch Trục Vân, ra lệnh:“ Nuốt!”
Ống tay áo rộng thùng thình hoa văn rõ ràng, lòng bàn tay dù trải qua bao nhiêu năm cầm kiếm vẫn thon dài đẹp mắt.
Chỉ có điều, ở Mạch Trục Vân xem ra, này cánh tay thượng, dính qua rất nhiều người huyết, hơn nữa, truyền lại tới được, cũng là nguy hiểm hơi thở.
“Thuốc độc?” Vi nghiêng đầu, hỏi.
Mạch Trục Vân vốn không tin tưởng hắn, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ đưa cho nàng thứ đồ tốt gì.
“Không sai!” Hắn nghiêm túc trả lời.
Mạch Trục Vân quay đầu đi, ngươi nghĩ bản công tử là ai, là kẻ ngốc sao, ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta làm việc cho ngươi còn cho ta nuốt phải thứ độc dược gì gì đó, để chịu sự khống chế của ngươi?
Nhưng mà, trong nháy mắt, tay hắn thoáng lướt qua trước mắt nàng, một khí lực truyền đến, Mạch Trục Vân ngay sau đó không thể động đậy.
“Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?” Dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn, có chút lo lắng hỏi. Mạch Trục Vân nhếch môi, đừng nói là hắn ép mình ăn thứ thuốc độc đó chứ.
Quả không phụ suy đoán của nàng, Sở Tùy Phong chậm rãi bước đến, nắm lấy cằm dưới của Mạch Trục Vân,bỏ viên thuốc đó vào miệng nàng sau đó dùng nội lực đưa viên thuốc đi thẳng xuống cổ họng . Nhân tiện giải huyệt đạo trên người nàng.
Tức giận đến cực điểm, Mạch Trục Vân vung tay giậm chân về phía hắn, dùng ánh mắt cảnh cáo đầy sắc bén nhìn hắn.
Ơ? Nội lực khôi phục rồi , là hắn giải huyệt?
Tay áo bào vung lên, ngăn chặn đòn công kích vừa rồi. Sở Tùy Phong vẫn trước sau như một lạnh lùng, không có chút phản ứng. Hắn ngạo lãnh thu tay về dường như đối với việc ép người khác phải uống thuốc độc hắn không hề có bất kỳ áy này hay để tâm đến cảm nhận của người khác.
Chỉ thản nhiên nói:“Trong vòng bảy ngày, đi lấy thuốc giải!” Hắn giơ chiếc bình màu đen trong tay hắn, một lát sau liền cất lại vào tay áo.
Mạch Trục Vân hiểu được ý của hắn: Trong vòng bảy ngày nếu như trộm được thuốc giải từ tay hắn, hoàn thành bài kiểm tra của hắn thì nàng sẽ phải làm việc cho hắn.
Nhưng nếu như không trộm được ?
“Nếu như không lấy được thuốc giải thì sẽ như thế nào?”
“Chết!” Bầu không khí như chìm vào một màn sương đầy chết chóc đến đáng sợ, ngữ điệu của hắn dường như vẫn bình thản , đạm mạc. Giống như, trong mắt hắn chuyện có người chết đối với hắn là chuyện quá đỗi bình thường.
Theo như hắn nói, nếu như không lấy được thuốc giải thì độc sẽ tiễn nàng đến Suối vàng. Hay nói cách khác, cho dù nàng có đồng ý hay không đồng ý, thì trước hết, việc quan trọng nhất phải làm chính là làm cách nào để trộm được thuốc giải từ tay hắn!
Mạch Trục Vân căm giận nhìn hắn, cắn răng trả lời hắn:“Được! Ta đồng ý!”
“Có điều thứ ta muốn trộm, không chỉ đơn giản là thuốc giải mà miếng ngọc trên người ngươi cũng sẽ là mục tiêu của Ta!”
Vật mà bản công tử đã xác định trộm, đã đến tận tay còn bị chủ của nó lấy lại, không phải là quá nhục nhã cho cái danh hiệu Thần trộm tăm tiếng lẫy lừng trên giang hồ sao. Không được, nàng hành sự từ trước đến nay đều không bao giờ biết đến hai chữ “ Ngoại lệ“.
Nhưng vừa nói xong câu này, nàng lại một phen kinh ngạc, ngẩn ngơ nhìn phản ứng của Sở Tùy Phong.