Về chuyện ở chung một chỗ này, thanh niên thuần khiết như Nam Thế Dương cũng không nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ đơn giản là ở cùng một mái nhà, có thể chăm sóc tốt hơn cho cô, như vậy hắn cũng yên tâm.
Nhưng Văn Đình Tâm ba mươi hai tuổi lại nghĩ khác, đây là trơ trẽn chưa cưới đã ở chung!
Nhìn vẻ mặt tên nhóc thành thật, Văn Đình Tâm cũng không thấy xấu hổ, mà trong tư tưởng còn suy nghĩ xấu.
Ở chung, ở chung!
Trong lúc nhất thời trong đầu cô nhớ lại rất nhiều hình ảnh kiếp trước của bọn họ. Mặc dù không lãng mạn nhưng cũng vô cùng chân thật.
Buổi sáng rời khỏi giường cho dù có không muốn đối diện với người kia nhưng vẫn phải ngồi chung một bàn ăn cơm. Đêm về nhà, cho dù cố ý dây dưa đến nửa đêm cũng chỉ có thể nhìn hắn ngồi trong phòng khách xem tivi đợi cô. Lúc đi tham dự lễ hội, cho dù không muốn cũng vẫn phải khoác tay hắn lên thảm đỏ.
Cô nhớ rất rõ có một buổi tối mất điện, bởi vì là tết nên người giúp việc nghỉ. Đêm đó cô ở nhà sờ sờ quanh tìm nến nhưng cũng không ra ngọn nến nào. Đúng lúc đụng phải hắn mới tắm xong trùm khăn tắm đi ra...
Nhớ tới đêm đó, Văn Đình Tâm cảm thấy rất ngượng ngùng...
Thắp ngọn nến lên, hai người bọn họ ngồi ở hai đầu bàn, khoảng cách rất xa, chỉ yên lặng uống rượu đỏ. Cô còn nhớ rõ, bọn họ cũng chẳng nói với nhau bao nhiêu, vì mở miệng ra cũng chỉ là chỉ trích đối phương thôi.
Nhưng ai biết, đêm đó u mê thế nào bọn họ lại tiến hành vận động trên giường. Một lần duy nhất trong cuộc hôn nhân mười năm.
Mười năm kết hôn đó thật sự rất tệ sao? Kỳ thật là cũng không hoàn toàn như vậy.
Ít nhất, trong một đoạn của câu chuyện như vậy vẫn có thể cảm nhận được hương vị khác nhau.
Dù sao bây giờ trong suy nghĩ của cô, chính là ý tứ như vậy.
"Văn Đình Tâm, em đang nghĩ gì?" Nghi ngờ nhìn về phía Văn Đình Tâm đang xuất thần, Nam Thế Dương giơ ngón tay chỉ chỉ cô: "Không được phép nghĩ lý do cự tuyệt tôi! Tôi nói cho em biết, tôi muốn ở cùng một chỗ với em! Chuyện này, đã quyết!"
Đương nhiên sẽ không cự tuyệt! Cô muốn ở cùng một chỗ, nghĩ cách để sủng hắn còn không kịp sao có thể từ chối.
"Chuyện đó, vậy ở cùng một chỗ đi" Che dấu đáy lòng đang tung tăng như chim sẻ. Văn Đình Tâm cố gắng giữ bình tĩnh lại: "Nếu ông nội anh đã không quản anh, em nhất định phải chịu trách nhiệm quản anh".
"Không phải là em quản tôi, là tôi chăm sóc em" Bày ra vẻ mặt thật đẹp trai lôi cuốn, làm cho suy nghĩ của Văn Đình Tâm cũng mềm nhũn: "Tôi đã nghĩ qua, tôi không yên tâm để em một mình, bên cạnh tôi lại không tin tưởng ai. cho nên tôi muốn ở cùng với em".
"Về sau cùng em đến trường, cùng em tan học, cùng em ăn cơm. Nếu như em cảm thấy ràng buộc, những chuyện khác tôi có thể mặc kệ, tiền của em, em muốn mua gì, hay làm gì tôi cũng không quản, nhưng xảy ra chuyện gì, em nhất định phải tìm tôi.
Lời này của Nam Thế Dương giống y hệt kiếp trước lúc hắn nói với Văn Đình Tâm trong đám cưới.
Nghe được câu này, Văn Đình Tâm sững sờ một lúc, cảm thấy suy nghĩ cũng lệch đi...
Kiếp trước khi kết hôn, hắn cũng nói câu đó với cô, chỉ cần cùng nhau đi làm về, cùng nhau ăn cơm, còn những chuyện khác hắn mặc kệ, nhưng nếu xảy ra chuyện nhất định phải nói cho hắn biết.
Kiếp trước đối với câu nói này của hắn, Văn Đình Tâm cũng chẳng thèm ngó tới.
"Được, em đồng ý". Sảng khoái đáp ứng, trong đầu cô cũng thầm vui vẻ.
"Nhưng nếu ở chung em có một yêu cầu, cũng chỉ có một yêu cầu này thôi" Văn Đình Tâm vê vê ngón tay nói ra yêu cầu duy nhất, "Tuy rằng anh chưa bắt đầu kiếm tiền, nhưng em hy vọng anh sẽ không tiêu tiền của ông nội. Nhất định không được lấy tiền ở ông, biết không?"
Nếu để cho ông cụ nghe được câu này của Văn Đình Tâm, chắc chắn ông sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Ông cố gắng trăm ngàn lần đề phòng Văn Đình Tâm móc tiền từ hắn, mà bây giờ cô lại chủ động nói ra không cần một phân tiền từ hắn.
Trên tay chúng ta bây giờ có nhiều tiền như vậy. Anh hoàn toàn có thể tiêu như nước. Cho nên nhất định không thể lấy tiền ở nhà, nhất định không thể để người nhà anh nói rằng em làm hư anh". Vỗ vai hắn, cô đắc ý giống như một phú bà, "Tóm lại sau này cần tiền, thì nói em, biết không?"
Nếu như ông cụ mà nghe được câu này, sợ là sẽ kính trọng cô thêm vài phần.
Ngay sau khi ông cắt đứt tất cả tiền bạc của Nam Thế Dương, thì Văn Đình Tâm lại nuôi hắn.
Chính xác là nuôi hắn!
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác những câu đó ông cụ không nghe thấy.
Mà Nam Thế Dương sau khi nghe cô nói những lời này, hắn cảm thấy bất lực!
"Văn Đình Tâm, tôi không tiêu tiền của em, bản thân tôi tự có tiền. Số đó em hãy giữ lấy, so với tôi em sẽ cần tiền hơn". Đáp lại một tiếng, không nghĩ tới cô căn bản cũng không nghe.
"Tốt lắm, tốt lắm, không nói chuyện này nữa. Em sắp đói chết rồi, mời anh ăn cơm".
"Không, tôi mừoi em".
Đưa tay lục ví tiền, nhìn bộ dạng nhiệt tình đó, Văn Đình Tâm cảm thấy hắn cực kỳ đáng yêu.
"Đi thôi, đi thôi" Kéo cánh tay hắn, cô cười híp mắt, "Mặc kệ ai mời, phải ăn cơm trước! Ăn xong còn đi mua chăn mền, bàn chải đánh răng, kem đánh răng".
"Ừ!"Bị cô kéo đi, nam Thế Dương nhét ví tiền lại túi quần, kinh ngạc cúi đầu, "Văn Đình Tâm, vết thương ở chân em khỏi chưa?"
"Đã đóng vảy, giẫm xuống cũng không đau nữa, nhưng mà không thể chạy, cũng không thể giẫm mạnh, nếu không miệng vết thương sẽ nứt ra".
"Tôi cõng em!" Nói xong hắn ngồi xổm trước mặt cô, nhưng lần này đã bị cô ngăn lại.
"Haiz, không cần. Em có thể đi, không cần anh cõng đâu. Gần đây tin đồn xấu trong trường chẳng lẽ anh chưa nghe được hay sao?"
"Đã nghe" Nam Thế Dương trả lời như muốn nghiến răng nghiến lợi.
Cô đâu biết rằng, tin đồn hắn nghe được đó chiính là việc cô bắt cá hai tay!
Nhớ tới những người kia dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, Nam Thế Dương cảm thấy rất tức giận.
"Nhưng mà, thật ra Văn Đình Tâm em không nghĩ rằng người nên thu lại chính là em sao?"
Ẩn ý, Nam Thế Dương hi vọng cô phải chú ý đến hành vi của mình, không nên thân cận quá với các nam sinh khác.
"Hả? Em?" Văn Đình Tâm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhìn xuống, yên lặng rút bàn tay đang kéo tay hắn về...
Cô cho rằng, ý của hắn là cô quá chủ động.
Lúc này, Văn Đình Tâm lại thấy hắn hẹp hòi.
So với việc hắn cõng cô, cô kéo cánh tay hắn một chút có là gì đâu chứ?
Dù sao hai bên cũng không hiểu ý nhau, cho nên rất lâu, mỗi câu nói hai người lại hiểu theo ý khác nhau.
Nhìn Văn Đình Tâm thu lại cánh tay kéo tay hắn, Nam Thế Dương mới nhận ra cô hiểu lầm ý hắn.
Hắn đang ám chỉ cô cách xa những học sinh nam khác, cô lại hiểu lầm rằng hắn muốn cô giữ khoảng cách với hắn, như vậy mới có thể ngăn cản tin đồn.
Giống như vậy, việc thường xuyên hiểu lầm đó, trở thành vướng mắc trong lòng của hai người.
Bọn họ cũng không biết, quyết định ở chung này, trong lòng không hiểu nhau tương lai sẽ xảy ra một lần xung đột...
....
Đã là thời gian buổi chiều, sau khi hai người ăn tối xong thì phần lớn cửa hàng cũng đã đóng cửa.
Hơn nữa trên con đường này từ đầu đến giờ hai người cũng không thấy cửa hàng lớn nào quanh đây, căn bản chỉ là nhà dân mà thôi.
Lần trước mua các loại đồ dùng như nệm chăn gối bọn họ phải đi nội thành hai vòng mới mua được.
Từ đây đến đó xe xích lô mà chạy cũng phải mất hai mươi phút, bây giờ đã tối đoán chừng khi tới đó người ta cũng đã đóng cửa.
Nghĩ đến mua chăn mền cũng phiền phức như vậy, Văn Đình Tâm quyết định bỏ qua.
Hai người mua bàn chải đánh răng kem đánh răng, khăn lông các loại đồ dùng hàng ngày trong cửa hàng sau đó nhanh chóng về nhà.
Bọn họ bây giờ ở trong nhà của nội thành, trường học nằm phía tây thành phố, khoảng các đi xe xích lô cũng ất hơn hai mươi phút.
Nhưng mà căn nhà này gọn gàng sạch sẽ, vừa sửa chữa xong, nhà vệ sinh phòng tắm đều là mới sửa lại, tất cả những chỗ khác đều là mới. Mặc dù so với nhà cũ là đắt gấp đôi, nhưng Văn Đình Tâm cảm thấy xứng đáng.
Để Nam Thế Dương khuân đồ vào nhà, Văn Đình Tâm cầm theo ví tiền, một chút quà bánh chuẩn bị qua bên hàng xóm mua chăn mền, đó là nhu cầu khẩn cấp lúc này cho nên cô cũng không có ý định suy tính thiệt hơn gì hết.
Gõ cửa nhà hàng xóm, trên mặt Văn Đình Tâm hiện lên nụ cười, đưa túi quà bánh lên: "Xin chào, em là hàng xóm bên cạnh mới chuyển nhà tới, em qua chào hỏi".
"Xin chào, xin chào". Mở cửa cho Văn Đình Tâm chính là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trên người đang mặc tạp dề, hai tay ướt nhẹp, giống như là chị ta đang rửa chén: "Hàng xóm mới chuyển đến sao? Em có muốn vô nhà ngồi một lát không?"
"Có tiện không ạ?" Ngó vào bên trong nhà, nhìn cách trang trí một chút, trong lòng cô cũng phỏng đoán một chút về gia đình này, "Nhà chị có trẻ con sao? Buổi tối cũng quá vội vàng, em chỉ kịp mua một chút bánh kẹo thôi, đáng lẽ mua trái cây thì sẽ thích hợp hơn".
"Không cần, không cần mua quà ra mắt đâu mà". Người phụ nữ đó vội vàng lau hai tay ướt nhẹp, đẩy phần quà bánh về phía cô, sau đó đón cô vào nhà, "Vào trong ngồi đi em, nhà chị hơi bề bộn, em đừng ngại".
Bước qua cửa chính là phòng bếp, người phụ nữ đó dẫn Văn Đình Tâm vào nhà, bên cạnh bàn cơm còn có một đứa bé khoảng chừng hai, ba tuổi đang xúc cơm ăn. Bên cạnh là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi đang ngồi đọc báo.
Lúc Văn Đình Tâm bước vào hai cha con đều ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt nghi ngờ.
"Đây là hàng xóm mới vừa chuyển tới, đến nhà chúng ta chào hỏi" Người phụ nữ giới thiệu, sau đó lấy một cái ghế cho Văn Đình Tâm ngồi, "Em gái ngồi đi. Tối thế này chuyển nhà khẳng định rất mệt đúng không?"
"Mới chuyển đến sao?" Nghe vậy người đàn ông đặt tờ báo xuống, cười cười nói, "Nhà bên sửa sang lâu như vậy, còn sửa đẹp như thế, chắc là tiền thuê sẽ rất đắt, chắc rằng cũng không có người nào vui vẻ chuyển đến. Em gái, toàn bộ gia đình em chuyển đến sao? Một tháng bao nhiêu tiền thuê vậy?"
Nhìn cách ăn ở của gia đình này, chủ nhà lại rất tốt, làm Văn Đình Tâm rất hài lòng.
"Không nhiều lắm, tiền thuê cũng không đắt. Em cùng bạn chuyển tới, tụi em đều đang là học sinh, cũng không cam lòng bỏ ra số tiền lớn đâu". Che giấu chuyện mua nhà, Văn Đình Tâm không thích thú với việc khoe của, nói chung làm người thì nên biết đến hai từ "khiêm nhường".
"Tụi em là học sinh?" Cầm chén nước lên, người phụ nữ hơi kinh ngạc, "Là sinh viên sao? Bây giờ sinh viên ra ngoài thuê phòng cũng rất nhiều".
"Vâng, đến tháng sáu cuối năm em sẽ thi đại học nên ra ngoài thuê phòng sớm một chút. Em tên là Văn Đình Tâm, chị có thể gọi em là Đình Tâm". Vừa giới thiệu, Văn Đình Tâm cầm lên một gói bánh đưa cho đứa bé, "Chị cho em gói bánh này, em có thích hay không?"
Bé con vội vàng buông bát cơm ra, với lấy túi đồ ăn vặt to, trên mặt tươi cười "Thích".
Vốn là người phụ nữ không có ý định nhận túi bánh này, nhưng bé con nhận nhanh quá, lại thấy Văn Đình Tâm xé một bao đưa lên, nên cũng không biết nói gì.
"Đình Tâm đúng không? Hãy gọi chị là chị Trần, chúng ta là hàng xóm, về sau qua lại cũng không phải ít, nên em cũng đừng ngại". Kéo một cái ghế ngồi xuống, chị Trần nhìn Văn Đình Tâm bằng vẻ mặt hiền hòa, "Một sinh viên sống bên ngoài như em cũng không phải dễ dàng, về sau có điều gì cần giúp đỡ, nhất định phải tới tìm chị đó".
"Đúng là trẻ tuổi sống bên ngoài thật không dễ dàng. Về sau điện đóm có hư hỏng gì cứ tìm anh Hoa". Vỗ vỗ ngực mình, người đàn ông nói.
Nói chuyện một chút cũng quen, Văn Đình Tâm cũng không ngượng ngùng mở miệng, "Em rất cám ơn anh và chị Trần, hôm nay mới chuyển tới đây em đúng là có một rắc rối nhỏ, cũng không biết nên làm thế nào bây giờ nữa".
"Có rắc rối gì, em nói đi".
"Chính là em dọn nhà gấp, chăn mền cũng chưa kịp mua. Quanh đây lại không có cửa hàng nào bán chăn mền, cho nên đêm nay chắc cũng không dễ chịu". Cô nâng bóp tiền lên, đưa về phía hai vợ chồng mỉm cười, "Chị xem, em có thể tạm thời mua lại chăn mền ở bên nhà anh chị được không?"
"Nói mua bán gì chứ, bên anh chị cũng không phải đồ mới, làm sao có thể không biết xấu hổ mà bán chứ". Em cần dùng thì cứ lấy, bữa nào mua được đồ mới, hoặc là không cần dùng nữa thì trả lại anh chị, không sao đâu". Chị Trần đứng dậy nói, "Đợi một chút, em muốn lấy mấy cái chăn?".
"Hai cái là được, cám ơn chị Trần, ngày mai em sẽ giặt sạch rồi gửi lại chị".
Thật ra mà nói, đối với chuyện mượn đồ này, Văn Đình Tâm cũng không thấy khó khăn. Ngược lại cô thấy khá tự tin. Dựa vào năng lực giao tiếp của mình, kể cả cô có không có đồng nào cũng không chết đói được.
Ngồi trong nhà họ, Văn Đình Tâm nói chuyện với hai vợ chồng khá lâu mới trở về. Vốn định khoe khoang chiến công với Nam Thế Dương một chút. Không nghĩ tới Nam Thế Dương mới thực sự là năng lực tiêu chuẩn.
Văn Đình Tâm qua hàng xóm tặng đồ, còn bấu víu quan hệ bao lâu mới mượn được hai cái chăn. Trong khi đó Nam Thế Dương một cú điện thoại đã mang tới mười tiểu đệ giúp hắn sửa sang phòng ở. Mang tới chăn đệm, ti vi, tủ lạnh và vô số đồ gia dụng.
Cô dừng lại ở sân, nhìn mấy người phía trước đang bê thùng nước lau lau nhà cửa, trợn tròn mắt ngạc nhiên muốn rớt cằm.
"Văn Đình Tâm em đi đâu lâu vậy? Là qua nhà họ mượn chăn mền sao?" Từ trong nhà đi ra, Nam Thế Dương vội vàng bê chăn mền từ trên tay cô, mang theo vẻ mặt đắc ý nói, "Tôi đã nói với em, những thứ này tôi có thể lo được. Em xem tôi còn kêu đàn em đến quét dọn nhà cửa, sẽ nhanh sạch sẽ thôi".
"Ừ" Đơn giản gật đầu, Văn Đình Tâm hoàn toàn bị đám tiểu đệ đang dọn dẹp kia hù cho sợ. Lúc này cô mới nghĩ tới, hắn còn một thân phận khác -- Lão đại của bang Long Đằng trong thành phố.
Đúng là xã hội đen nhưng tiểu đệ nào nhìn cũng vô cùng khôi ngô, da thịt vạm vỡ. Có thể để thuận tiện cho làm việc nên đã số phải cởi áo, lộ ra hình xăm trên người. Nhìn họ, Văn Đình Tâm nhớ tới Nam Thế Dương của kiếp trước.
Trên người hắn da thịt khỏe mạnh, khối cơ bụng cũng săn chắc. Nhưng nhìn cũng không giống mấy tiểu đệ này cho lắm. Nam Thế Dương khi mặc quần áo vào nhìn cơ thể vô cùng cân đối, thon dài…
Chỉ nghĩ tới một chút, cả tâm trí Văn Đình Tâm đều muốn bay lên.
"Văn Đình Tâm, em nghĩ gì vậy?" Đụng cùi chỏ vào người cô, Nam Thế Dương mở miệng nhắc nhở, "Vào nhà đi, trong phòng khách đã quét dọn xong rồi, em ngồi đợi một chút tôi bôi thuốc cho em".
Vừa nói xong, Nam Thế Dương nhanh chóng bước vào nhà. Một lúc sau hồi phục lại tinh thần, cô vui vẻ kêu: "Đợi em một chút"
Đuổi sát theo hắn, đi qua phòng nhỏ vào nhà, dọc trên đường đi tâm tình Văn Đình Tâm đều hết sức vui vẻ, nhìn đám huynh đệ trước mắt, lại nhìn bóng lưng Nam Thế Dương. Không biết là do tâm trí rối loạn hay gì, cô có cảm giác trước mắt mình đang lặp lại.
Kiếp trước lúc hắn dẫn cô đi vào phòng tân hôn, người giúp việc trong nhà cũng vô cùng vội vàng, cô đi phía sau hắn, nhìn bóng lưng hắn kéo rương hành lý…
Không biết giữa hai người bây giờ là trạng thái gì. Nhưng Văn Đình Tâm biết rằng, tình huống bây giờ so với trước kia không giống nhau lắm, nhưng cô lại thích tưởng tưởng. Mặc dù cũng không tốt lắm, nhưng cô cảm thấy vui vẻ!
Ở phòng khách đặt một chiếc ghế shô pha vừa dài vừa rộng, Văn Đình Tâm ngồi lên, sau đó nhanh chóng mở ti vi coi. Cô thật không thể tin được những đồ vật này đám tiểu đệ của Nam Thế Dương àm sao mà chuyển tới được.
Nam Thế Dương ôm chăn mền tới phòng của cô, lúc đi ra thấy trên mặt cô rất háo hức, hiện ra cả nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn ở cùng với một cô gái dưới một mái nhà, vốn là lúc quyết định vấn đề này cảm thấy rất phù hợp. Nhưng khi thực sự bắt tay vào làm lại cảm thấy có điều gì đó là lạ…
Một căn nhà có hai người, những đồ vật này kia lại mang đến cảm giác….Không biết có phải ảo giác hay không, trong phút chốc Nam Thế Dương có cảm giác như đang cùng cô xây dựng một gia đình nhỏ…
Hơn nữa hắn lại không cảm thấy ghét cái ý nghĩ này…