“Tề phu nhân, xin chúc mừng cô, cô đã mang thai được ba tuần rồi.”
Ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, vẻ mặt La Duẫn Hàm vừa kinh ngạc giật mình lại sửng sốt, đầu óc cô đều trống rỗng.
Cô mang thai, cô thật sự mang thai! Nhưng là bọn họ không phải vẫn luôn tránh thai sao, vì sao cô còn có thể mang thai?
Nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây?
Đừng nói đến cô còn chưa chuẩn bị tâm lí tốt để mang thai, hiện tại thời gian cũng không thích hợp tuy rằng Lập Hàn nói muốn phụ trách công tác chiêu thương nhưng không thể toàn bộ đều quăng cho anh ta làm dù sao đây cũng là trách nhiệm của cô.
Trừ lần đó ra, cô cũng không biết chính mình có thể làm một người mẹ tốt hay không.
Luôn luôn cãi nhau là ấn tượng của cô đối với cha mẹ, mẹ cô rất ít khi ôm lấy cô sau đó bởi vì bà biết chồng mình không thể toàn tâm toàn ý yêu bà cho nên khiến bà vô cùng tức giận cùng không cam tâm tình nguyện, có khi thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô.
Đột nhiên, La Duẫn Hàm cảm thấy trong lòng xuất hiện một trận khủng hoảng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, thân mình hơi run nhè nhẹ. Cô có thể hay không cùng mẹ giống nhau cảm thấy đứa bé đến thời điểm không thích hợp sau đó không thể yêu thương nó thì sao?
Cứ việc tình cảm của cô và ba ba đứa bé rất tốt nhưng nếu đứa bé đến thời điểm không thích hợp chẳng lẽ cô sẽ không muốn đứa bé này sao? Không, như vậy thì rất đáng sợ.
Ba ba đứa bé…… Đúng rồi, cô nên gọi điện thoại cho Diệc Vĩ, anh nhất định sẽ nói cho cô nên làm như thế nào mới tốt.
Khi nào thì cô trở nên ỷ lại vào ôg xã như thế?
La Duẫn Hàm lấy ra di động nhưng cuối cùng lại không có gọi điện thoại. Nếu bây giờ anh vẫn còn đang làm việc, ở trong phòng giải phẫu thì sao? Bởi vì cô không có nói cho anh hôm nay cô sẽ đến bệnh viện.
Nhưng là giờ này phút này, cô thật sự rất muốn gặp anh.
Cuối cùng cô hạ quyết định đi đến phòng làm việc tìm anh, nếu mà anh không có ở đó, cô có thể sẽ chờ anh một chút.
La Duẫn Hàm xác định xong chủ ý liền lập tức đi vào văn phòng của chồng mình, cô phát hiện thấy cửa đang đóng lại. Thật tốt quá, hẳn là anh vẫn còn ở bên trong, cô cao hứng tiêu sái định tiến vào.
“Tề Diệc Vĩ, anh thật sự hơi quá đáng!”
Tay muốn đẩy cửa ra trong nháy mắt cứng đờ lại, đó là âm thanh của phụ nữ chẳng lẽ trong văn phòng của anh có người khác?
“Phạm Y An, em lại làm sao vậy không phải vừa mới trở về sao?” Ngữ khí người đàn ông có chút bất đắc dĩ.
Phạm Y An? Cô như thế nào giống như đã nghe qua cái tên này…… cô nhớ ra rồi! Lúc trước khi cô đến bệnh viện đã từng nghe qua nhóm y tá nhắc đến cái tên này.
Giờ phút này người phụ nữ ở trong văn phòng ông xã chính là Phạm Y An sao? Tuy rằng cô đã từng muốn hỏi Diệc Vĩ rằng Phạm Y An là ai nhưng là lại cảm thấy dạng chất vấn này hình như là không tín nhiệm anh cho nên liền từ bỏ nhưng không nghĩ tới cô ta hiện tại thế nhưng xuất hiện.
“Anh cư nhiên hỏi em làm sao vậy, anh không phải đã nói sẽ chịu trách cả đời với em sao?”
“Em lại nói đến việc này! Lời nói tám trăm năm trước, anh đã sớm quên rồi.”
“Em mặc kệ, em nhất định muốn anh phải chịu trách nhiệm!” Đối với điểm ấy, người phụ nữ này thực kiên trì.
“Y An, em đừng náo loạn.”
“Anh lại còn nói em nháo sao? Ô…… là anh sống quá tốt cư nhiên thừa dịp lúc người ta đến Mỹ lén lút kết hôn, em muốn đi tìm Tề mẹ tố khổ.”
“Em đủ rồi nha.” Ngữ khí người đàn ông đã muốn từ bất đắc dĩ chuyển sang không kiên nhẫn.
“Em mặc kệ, buổi tối hôm nay anh phải đem bà xã anh kêu đi ra, biết không?”
“Được rồi.” Đối với yêu cầu này, người đàn ông thật sảng khoái đồng ý.
La Duẫn Hàm nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, trong đầu liền vang lên tiếng ầm ầm. Trước kia Diệc Vĩ và Phạm Y An này là một đôi tình nhân sao?
Anh không phải đã nói là sẽ chịu trách nhiệm cả đời đối với em sao?
Em lại nói đến việc này! Lời tám trăm năm trước anh sớm đã quên.
Em mặc kệ, em nhất định muốn anh phải chịu trách nhiệm!
Diệc Vĩ trước kia từng nói qua sẽ chịu trách nhiệm cả đời với cô ta sao? Mà hiện tại cô ấy trở về từ nước Mỹ lại tìm anh chịu trách nhiệm? Hơn nữa cô ấy hình như rất quen thuộc với mẹ chồng ……
Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?
Ông xã cô lại còn nói sẽ chịu trách nhiệm với người phụ nữ khác, vậy còn cô thì sao?
Bởi vì thật sự quá mức khiếp sợ, La Duẫn Hàm cảm thấy chính mình rốt cuộc không thể tiếp tục nghe được nữa, chỉ sợ nghe thêm một câu nữa, cô sẽ hỏng mất thôi.
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ giống như là của một đôi tình nhân nhưng là cô chưa từng nghe anh nói có bạn gái…… không đúng, tuy rằng Tử Thiên đã từng thay cô hỏi thăm nhưng cái kia cũng không đại biểu rằng anh vốn thật sự không có mà khi bọn họ kết giao cô cũng không có hỏi qua, hiện tại nghĩ đến, anh xuất sắc vĩ đại như vậy làm sao bên người có thể không có bạn gái?
Như vậy…… cô là người thứ ba chen vào bọn họ sao?
Tại sao có thể như vậy, cô vẫn nghĩ đến anh luôn thuộc về một mình bản thân……
La Duẫn Hàm cảm thấy cả trái tim giống như bị đào rỗng, cơ hồ sắp không thở nổi.
Hiện tại Phạm Y An đã trở lại, bọn họ ba người nên làm cái gì bây giờ? Còn có đứa bé của cô……
Nghĩ đến đứa bé, La Duẫn Hàm vuốt ve bụng của mình, hốc mắt nhất thời đỏ lên.
Quan hệ tam giác khẳng định sẽ có người bị thương tổn, cha mẹ cô và mối tình đầu của cha cô không phải là ví dụ tốt nhất sao? Mỗi ngày đều khắc khẩu, cuối cùng còn trẻ tuổi như vậy liền rời khỏi nhân thế……
Cô nên làm như thế nào đây?
Nhớ tới lời Phạm Y An nói muốn buổi tối gặp cô mà Diệc Vĩ cũng đồng ý rồi, cho nên buổi tối cô thật sự sẽ cùng với đối phương gặp mặt sao?
Không!
Cô theo bản năng kháng cự, không muốn cùng tình địch gặp mặt.
Đần độn đi đến trước thang máy, cô run run ấn phím thang máy xuống lầu.
Đanh! Một tiếng, cửa vừa mở ra, La Duẫn Hàm lo sợ không yên cúi đầu đi vào bên trong thang máy, đầu còn vang lên tiếng ầm ầm rung động, hoàn toàn không có nghe thấy người từ trong thang máy đi ra kêu cô.
“Chị dâu?!”
Tề Diệc Phàm hô lên La Duẫn Hàm nhưng cô cũng không có phản ứng, cho đến khi cửa thang máy đóng lại bắt đầu đi xuống dưới.
Chuyện gì đã xảy ra, chị dâu không nghe thấy cậu gọi tên chị ấy sao?
Tề Diệc Phàm cảm thấy buồn bực, sau khi nhìn thang máy đi xuống liền hướng đến văn phòng của anh trai mình.
Đi ra khỏi bệnh viện, La Duẫn Hàm máy móc tính gọi điện thoại về cho công ty, nói rằng cô không đi làm được bởi vì hiện tại tâm tình cô thực hỗn loạn, cho dù trở về công ty cũng làm không được chuyện gì.
Giờ này phút này, Tử Thiên hẳn là đang làm công ở trụ sở của Lập Hàn, cô không có cách nào lại đi quấy rầy nhưng là cô còn có thể đi nơi nào đây?
Kinh ngạc nhìn bầu trời xanh không một đám mây, trong lòng cô loạn thành một đoàn.
“Y An, em chào hỏi cũng nháo đủ rồi, có thể trở về văn phòng của em.” Trên mặt Tề Diệc Vĩ tràn ngập bất đắc dĩ.
Phạm Y An không để ý đến lệnh đuổi khách của anh.
“Không thấy lâu như vậy, làm chi lại vội vã đuổi người như vậy? Hơn nữa anh thật sự là không có suy nghĩ nha, cư nhiên thừa dịp lúc em đi thực tập ở Mỹ liền vụng trộm kết hôn, thật sự là rất khoa trương.”
“Tối hôm nay anh sẽ cùng bà xã anh mời em ăn cơm.” Tề Diệc Vĩ đành phải hứa hẹn nói.
“Cái này không phải tốt lắm sao.”
Thời điểm trung học cô liền cùng toàn bộ gia đình chuyển đến trên lầu, có thể nói là cùng anh em Tề gia cùng nhau lớn lên thanh mai trúc mã, vô cùng thân thiết. Vì nguyên nhân như thế cho nên khi phát hiện có người thừa dịp cô đi Mỹ thực tập vụng trộm kết hôn, mới có thể khiến cho cô vô cùng tức giận cái tên không có nghĩa khí kia.
“Nói thực ra, em còn thật sự muốn trông thấy bà xã anh. Từ nhỏ đến lớn, mấy cô gái đã từng bị anh từ chối cho dù tọa bất mãn Đông Kinh cự đản, cũng nhất định tọa mãn Đài Bắc tiểu cự đản (cái này ta ko hiểu nên để nguyên lun, có ai biết thì giải thích dùm ta ^^ ), vì sao anh lại lựa chon cô ấy?”
Hơn nữa nghe nói bọn họ mới kết giao được một tháng liền quyết định kết hôn khiến cho cô thật sự rất ngạc nhiên.
Từ trước kia Y An nói chuyện cũng rất khoa trương, rất giống người nào đó.
“Anh rất sớm trước kia liền quen biết cô ấy.” Tề Diệc Vĩ cười khẽ nói.
“Rất sớm trước kia liền quen biết? Sớm bao lâu? So với thanh mai trúc mã như em còn sớm hơn sao?”
“Đúng, còn muốn sớm hơn.”
“Nga nha, thì ra là thế, trách không được trước kia tất cả các cô gái thích anh đều vấp phải trắc trở nhưng vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe anh nói qua?”
“Về sau khi rảnh nói tiếp.” Đó là một chuyện xưa rất dài.
“Đúng rồi, em về trước thời gian sớm hơn một ngày có nói cho Diệc Phàm chưa?”
“Có a, vừa rồi trước khi đến bệnh viện em đã gọi điện thoại cho cậu ta.” Phạm Y An vừa mới nói xong, cửa ban công liền bị đẩy ra, cô vừa nhìn người đàn ông đi vào liền lập tức cao hứng xông lên ôm lấy cậu ta trước,“Thân ái, em rất nhớ anh nha.” Cô nhiệt tình hôn lấy bạn trai, chụt!
Tề Diệc Phàm ôm lấy bạn gái âu uyến, sau khi thân bạn gái xong, cậu xoay người lại, ôm – lấy!
“An An, nhớ em đến muốn chết.”
“Phàm Phàm, em cũng vậy, nhớ anh đến muốn chết.”
Chụt! Chụt! Chụt! Trong nháy mắt hai người như biến thành trẻ sinh đôi kết hợp, miệng với miệng hôn nhau mãnh liệt vài cái.
Tề Diệc Vĩ dở khóc dở cười nhìn bọn họ. Hai người kia rốt cuộc có biết hay không bên cạnh còn có người a? Thật sự là rất khoa trương! Bất quá anh cũng quen rồi, khi bọn họ còn học đại học đã chính thức hướng người nhà tuyên bố kết giao, cảnh tượng như vậy anh thường xuyên nhìn thấy, đã sớm thấy nhưng không thể trách được.
Chính là anh không khỏi có chút lo lắng, hai người kia mặc kệ là cá tính hay là nói chuyện đều vô cùng khoa trương, về sau con của bọn họ cũng sẽ như thế sao?
Sau khi hai người thân thiết xong, Phạm Y An vẫn ôm chặt bạn trai, trước kia cô thường la hét về sau phải làm Tề phu nhân, mọi người đều nghĩ đến người cô chỉ là Tề Diệc Vĩ nhưng kỳ thật chính là vị bác sĩ Tề nhỏ này, ha ha.
“Đúng rồi, anh hai, chị dâu bị làm sao vậy sao?” Tề Diệc Phàm đột nhiên nhớ tới chuyện chị dâu có chút không thích hợp.
“Cái gì làm sao vậy?”
“Vừa rồi em nhìn thấy chị ấy đi vào bên trong thang máy nhưng là khi em gọi chị ấy đều không phản ứng, em còn nghĩ đến anh và chị dâu sẽ không nên là cãi nhau đi?”
“Em nói là em gặp phải chị dâu?” Tề Diệc Vĩ cũng thực kinh ngạc, lúc này Duẫn Hàm hẳn là đang làm việc ở công ty mới đúng.
“Đúng rồi, gặp gỡ ngay tại thang máy nơi đó, chẳng lẽ chị ấy không có tới tìm anh?” Tề Diệc Phàm cảm thấy kì lạ.
Lúc này, bác sĩ Đinh ở khoa phụ sản có giao tình rất tốt với Tề Diệc Vĩ gọi điện thoại hướng anh nói chúc mừng.
“Chúc mừng?” Tề Diệc Vĩ không hiểu làm sao.
“Ai nha, thật có lỗi, anh còn chưa biết sao? Chẳng lẽ phu nhân anh chưa nói cho anh nghe?” Ai cũng đều biết La Duẫn Hàm chính là phu nhân của Tề Diệc Vĩ.
“Nói cái gì?”
“Diệc Vĩ, xin chúc mừng anh, phu nhân anh vừa mới đến làm kiểm tra, cô ấy đã mang thai.”
“Phu nhân tôi mang thai?”
“Đúng, tôi nghĩ cô ấy có thể là muốn cho anh một kinh hỉ, tôi lại nói trước phá vỡ rồi thật có lỗi!”
Vốn là bác sĩ không thể lộ ra tư liệu của bệnh nhân nhưng anh và Diệc Vĩ là bạn tốt, hơn nữa đây là sự kiện khiến cho người ta vui sướng cho nên anh mới gọi điện thoại đến chúc mừng.
Tề Diệc Vĩ hướng bạn tốt nói lời cảm tạ liền tắt điện thoại, anh thực kinh ngạc, lập tức gọi điện thoại cho vợ mình nhưng không có ai nghe máy.
“Anh hai, chị dâu mang thai sao? Như vậy vừa rồi chị ấy muốn đi lên nói chuyện này cho anh sao?” Tề Diệc Phàm đoán nói.
“Nhưng là anh không có nhìn thấy cô ấy.” Nếu chuyện là như thế này, Duẫn Hàm càng không thể không tìm đến anh.
“Đúng, em vẫn ở ngay tại nơi này, em cũng không có nhìn thấy.” Phạm Y An phụ họa.
“Kì lạ, rõ ràng chị dâu liền lên đây, vì sao các người đều không thấy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
“Em nói xảy ra chuyện gì?” Tề Diệc Vĩ khẩn trương hỏi.
“Em cũng không biết, em chỉ biết bộ dáng chị dâu lúc đó biểu tình vẻ mặt thoạt nhìn như bị đả kích, cả người sắc mặt tái nhợt hơn nữa còn bất an.” Tề Diệc Phàm hồi tưởng lại.
“Vì sao hiện tại em mới nói?!” Tề Diệc Vĩ mau bị em trai làm cho tức chết rồi.
“Chẳng lẽ cô ấy đến đây sau đó ở cửa nghe được Y An nói đùa?”
“A?” Phạm Y An mở lớn miệng, biểu tình vẻ mặt hốt hoảng.
“Phạm Y An, nếu phu nhân anh và đứa bé xảy ra chuyện gì, anh sẽ không tha thứ cho em!”
Tề Diệc Vĩ càng nghĩ càng lo lắng, nói xong liền lập tức bước nhanh đi ra văn phòng.
Tề Diệc Phàm vẻ mặt mạc danh kỳ diệu hỏi bạn gái.
”An An, em nói cái gì vậy?”
“Không phải chúng ta thường nói đùa sao, như là muốn anh trai anh chịu trách nhiệm đối với vết sẹo trên trán em -”
Trước kia khi cô cùng anh em Tề gia đi đánh bóng rổ, không cẩn thận bị Tề Diệc Vĩ truyền quả bóng đến mà té ngã đương nhiên bị xướt da đổ máu, lúc ấy cô khóc lóc nói nếu như bị lưu lại vết sẹo thì nên làm cái gì bây giờ, Tề Diệc Vĩ nói về sau sẽ chịu trách nhiệm đi chỉnh hình sửa sắc đẹp cho cô mà Tề Diệc Phàm lại nói sẽ cưới cô, mặc kệ cô trở nên xấu như thế nào cậu ta cũng đều muốn kết hôn với cô, cho nên cô mới có thể yêu Tề Diệc Phàm.
“Phàm Phàm, thực xin lỗi, em thật sự không phải cố ý muốn nói những lời này cho chị dâu anh nghe được.”
“Rống, em thật là muốn nói giỡn cũng phải nhìn trường hợp một chút chứ, lần này anh trai anh thật sự rất tức giận,” Những lời sau không cần nói ra, Tề Diệc Phàm cũng biết là cái gì.
“Em chỉ là hay nói giỡn làm sao mà biết được chị dâu anh lại vừa vặn đi tìm Diệc Vĩ đâu. Phàm Phàm, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Bộ dáng Diệc Vĩ vừa rồi thoạt nhìn thực giận dữ, nếu xảy ra chuyện gì, em khẳng định sẽ bị anh ấy giết chết.”
“Vậy thì còn đứng đó làm gì nữa, nhanh chóng giúp anh tìm chị dâu!”
Thư ký nói tổng giám đốc không có trở về công ty, Cảnh thúc cũng nói tiểu thư không có trở về, Uông Tử Thiên cũng thực khẩn trương hỏi anh Duẫn Hàm đã xảy ra chuyện gì —
Như vậy rốt cuộc Duẫn Hàm đi nơi nào?
Tề Diệc Vĩ nắm chặt hai tay, tâm tình không yên bất an, cô bây giờ đang ở đâu?
Người có thể liên lạc anh cơ hồ toàn bộ đều gọi điện hỏi nhưng không có ai biết cô đang ở nơi nào. Người phụ nữa kia! Nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và Phạm Y An, vì sao cô lại không tiến vào chất vấn hỏi cho rõ ràng?
Chỉ cần nghĩ đến cô có khả năng một người tránh ở nơi nào đó vụng trộm khổ sở khóc, anh liền đau lòng không thôi, anh nhất định sẽ lập tức tìm được cô.
Trời sắp tối rồi, Tề Diệc Vĩ đã muốn tìm hơn hai tiếng đồng hồ.
Di động anh nắm trong tay đột nhiên vang lên, là Diệc Phàm.
“Này, Diệc Phàm, chị dâu em trở về rồi sao?”
Anh nhờ bọn người Diệc Phàm trước mắt đi đến nhà trọ của anh và Duẫn Hàm chờ, nếu Duẫn Hàm có trở về thì lập tức gọi điện thoại thông báo cho anh, đương nhiên những người khác cũng vậy, nếu biết Duẫn Hàm ở nơi nào nhất định phải lập tức nói cho anh.
“Không có.” Tề Diệc Phàm rầu rĩ trả lời.
“Vậy em gọi tới làm gì?” Tìm không thấy người, trong lòng khủng hoảng khiến cho Tề Diệc Vĩ hổn hển phát hỏa, khẩu khí rất kém cỏi chất vấn.
“Anh hai, em là muốn nói chị dâu có thể hay không là ngồi ở quán cà phê nào đó, một mình suy nghĩ sự tình, hẳn là tối nay sẽ trở về……”
Tề Diệc Vĩ không có nghe lời em trai nói xong liền tắt máy, sau đó anh liền gọi điện cho Uông Tử Thiên.
“Tề Diệc Vĩ, anh tìm được Duẫn Hàm sao?”
“Còn chưa có.”
“Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Duẫn Hàm lại không tìm thấy được?”
“Cái này chờ tôi tìm được cô ấy rồi nói lại với cô sau. Đúng rồi, Tử Thiên, tôi hỏi cô một chút, mỗi khi Duẫn Hàm tâm tình không vui sẽ đi đến quán cà phê hay địa phương linh tinh nào đó không?”
“Sẽ không, Duẫn Hàm cô ấy rất sợ bị người ta nhận ra chỉ trỏ cho nên cô ấy rất ít khi đi đến quán cà phê đều là đi nhà hàng hay khách sạn.”
“Phải không? Vậy thì khi tâm tình cô ấy không vui sẽ có đi nơi nào không?”
“Trước kia tâm tình cô ấy không vui đều tới tìm tôi, cho nên tôi cũng không nghĩ ra cô ấy rốt cuộc đi đến nơi nào. Tề Diệc Vĩ, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi tìm cô ấy trước sẽ nói với cô sau.”
Lại đóng điện thoại lại, tâm tình Tề Diệc Vĩ nhanh chóng phập phồng.
Rốt cuộc Duẫn Hàm là chạy đi nơi nào? Vì sao lại muốn tắt máy?
Đột nhiên, anh nhớ tới một chỗ.
Đúng rồi! Cô ấy có thể sẽ ở nơi đó……
Khởi động xe, anh hoả tốc đi đến địa phương kia.
Đó là nơi anh và cô lần đầu gặp nhau.