Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 48: Chương 48: Ánh mắt của cậu quá kém




Ads - Hiệu trưởng, bây tôi không biết nên làm thế nào để có thể dạy hắn, nếu như hắn nguyện ý học Anh văn thì tôi có thể giúp hắn, nhưng mà từ đầu đến cuối thì hắn không muốn học, ngay khi cả lúc tôi đuổi hắn ra khỏi phòng học thì hắn còn tỏ ra cao hứng, dường như hắn ước gì tôi sẽ làm như thế.

Tiễn Tiến khẽ vuốt cẳm mình nói:

- Tiểu Tô, tôi hiểu, tên tiểu tử Đường Kim này không phải là một học sinh bình thường, dùng cách bình thường để dạy hắn là không thể được. Bất quá, tôi tin tưởng cô nhất định có thể tìm được biện pháp thích hợp để dạy hắn.

Tô Vân Phỉ trầm mặc không nói, đối với việc có thể dạy được Đường Kim thì nàng hơi thiếu tự tin.

Tiễn Tiến suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói:

- Tiểu Tô, chuyện này, nói đến cùng thì thật ra đây là chuyện riêng của tôi, nếu như cô không muốn hỗ trợ thì tôi cũng không trách cô, bất quá nếu như cô nguyện ý giúp tôi thì tôi cũng sẽ không để cho cô uổng phí tâm sức của mình.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Hiệu trưởng Tiễn, thật sự thì tôi không nghĩ đến việc báo đáp gì cả chỉ sợ rằng tôi không tin rằng có thể dạy được người học sinh bất hảo này, hắn thật sự là một người rất bất hảo.

Tô Vân Phỉ không nhịn được mà nói.

- Tôi hiểu được mà, tôi cũng không yêu cầu cô sẽ làm tốt việc này. Chỉ cần cô tận tâm làm là tốt lắm rồi.

Tiễn Tiến thở dài một hơi:

- Tiểu Tô, chỉ cần cô giúp tôi chuyện này thì tôi có thể cam đoan, trong ba năm nay, mặc kệ cô gặp khó khăn gì thì cô cũng có thể đến tìm tôi. Ngoài ra, tôi biết được kỳ thật thì cô cũng muốn học lên nghiên cứu sinh, tôi cam đoan rằng, ba năm sau, bất luận là Đường Kim có thi đậu Đại học hay rớt đi chăng nữa thì tôi cũng có thể an bài cô đi đến một trường Đại học có danh tiếng để cô tiếp tục học lên nghiên cứu sinh.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Hả?

Nghe được Tiễn Tiến nói như thế thì Tô Vân Phỉ liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào Tiễn Tiến. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới hiệu trưởng Tiễn này lại có thể đưa ra điều kiện mê người đến như vậy.

- Tiểu Tô, nếu như cô sợ tôi lừa gạt cô vậy thì chúng ta hãy làm một tờ giấy cam kết.

Tiễn Tiến liền bổ sung thêm một câu.

- Hả, không , không phải đâu hiệu trưởng Tiễn, tôi không phải có ý này, thật sự là tôi không muốn có báo đáp gì mà…

Tô Vân Phỉ vội vàng giải thích:

- Chỉ là tôi thật sự không biết nên dạy hắn như thế nào đây.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tiểu Tô, vẫn là câu nói kia, chỉ cần cô tận tâm là tốt rồi.

Tiễn Tiến ôn tồn nói.

Tô Vân Phỉ trầm mặc một lát, cuối cùng cũng gật gật đầu. Dường như là hiệu trưởng Tiễn đang nhờ nàng giúp đỡ, còn nhận lời mà nhận lời lại còn được một báo đáp lớn như vậy, nếu như nàng còn từ chối thì chỉ sợ hiệu trưởng Tiễn sẽ mất hứng. Huống chi nàng hiểu được như thế nào đi chăng nữa thì hiệu trưởng Tiễn cũng sẽ không đuổi học Đường Kim, điều này nghĩa là, nàng sẽ gặp hoài người học sinh này.

Nếu không có cách nào để tránh khỏi thì nàng vẫn đành phải đối mặt, hơn nữa nàng không thừa nhận cũng không được, điều kiện mà Tiễn hiệu trưởng nói ra đã khiến nàng động tâm, động tâm không phải là để cho nàng được đi học nghiên cứu sinh mà sau này nàng gặp chuyện gì thì hiệu trưởng cũng đều có thể giúp nàng. Phải biết rằng, một nữ giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp ở trong trường học sẽ gặp vô số phiền phức, trước kia nàng đã cẩn thận rồi, nhưng mà nếu bây giờ còn có một hiệu trưởng cường đại như thế làm hậu trường thì nàng sẽ không còn lo lắng đến những quy tắc ngầm nữa.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Lúc này, trong phòng 101 của ký túc giá giành cho công nhân viên chức.

Hiện tại thì Đường Kim đang lên mạng, bất quá hắn cũng không nói chuyện phiếm cũng không phải vào mấy trang lung tung để đọc tin tức, càng không phải chơi game mà là hắn đang ở trong một diễn đàn, một diễn đàn chuyên về đồ cổ.

Kỳ thật thì đối với đồ cổ thì Đường Kim cũng không hề có hứng thú gì cả, chẳng qua hắn cảm thấy được chiếc vòng ngọc trên tay mình, còn có cái ngọc bội và chiếc chìa khóa kia cũng có chút lỗi thời. Mà ba món đồ này chính là manh mối quan trọng giúp hắn có thể tìm được cha mẹ mình, nếu hắn có thể tìm được lai lịch của ba món bảo vật này thì nói không chừng hắn có thể biết được cha mẹ mình là ai.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Vốn là, nếu hắn trực tiếp dùng máy ảnh chụp hết ba món đồ này, sau đó trực tiếp để cho người ta giám định và xem xét thì mọi việc sẽ trở nên nhanh chóng hơn. Nhưng mà vấn đề là ở chỗ hắn cảm thấy nếu làm cách như vậy thì rất qua loa, nếu năm đó bởi vì bất đắc dĩ mà cha mẹ của hắn bỏ hắn lại, vậy nếu hắn làm như thế thì sẽ làm bại lộ hắn, có thể gặp tai họa, vì để an toàn cho nên hắn quyết định sủ dụng biện pháp khác. Đó chính là hắn lên mạng, chậm rãi tìm từ từ, xem thử trên mạng có những tài liệu nào có liên quan đến ba món bảo vật trên người hắn hay không.

Đường Kim không phải là người sợ phiền phức nhưng mà vì đảm bảo chắc chắn có người tìm tới mình cho nên hắn quyết định vẫn phải khiêm tốn, càng cẩn thận càng tốt.

Nhưng mà nói về tính hiệu quả thì có thể suy nghĩ là biết ngay. Đường Kim tốn cả một buổi chiều, cuối cùng cũng không có thu hoạch gì cả, cũng may là hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho nên cũng không cảm thấy thất vọng lắm, đối với hắn mà nói thì đây chính là một công trình trường kỳ.

Nhìn đồng hồ thì lúc này đã sáu giờ chiều, đột nhiên Đường Kim nhìn vào thanh công cụ ở phía dưới màn hình, đúng vào luc nó này thì nó liền bắt đầu nhảy sáng lên.

- Anh Đường Tinh, anh đang onl hả?

Người phát ra tin nhắn này chính là Tiểu Đậu Nha.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tôi off ngay bây giờ.

Đường Kim liền trả lời lại cho Tiểu Đậu Nha.

- Hả? Anh Đường Tinh, anh muốn đi đâu thế?

Tiểu Đậu Nha lập tức hỏi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Đi ăn cơm.

Đường Kim cũng không có giấu giấu diếm diếm gì cả.

- Anh còn chưa ăn cơm sao? Em cũng còn chưa ăn nè, nếu không thì em sẽ mời anh ăn cơm.

Tiểu Đậu Nha vội vàng nói.

- Không cần, nếu như mời tôi ăn một bữa cơm thì cả học kỳ này cô sẽ không còn tiền để ăn cơm nữa.

Đường Kim liền trả lời trở lại.

Lúc này đây, ở đầu bên kia thì Tiểu Đậu Nha lại le lưỡi ra, bộ dạng trông rất đáng yêu:

- Anh Đường Tinh, vậy thì anh mời em ăn cơm, có được không?

Đường Kim có chút không biêta nói gì, hôm nay sao lại có nhiều người muốn hắn mời họ đi ăn cơm như vậy a, bất quá hắn cũng tin rằng Tiểu Đậu Nha cũng sẽ không ăn bao nhiêu, cũng không lừa gạt hắn giống như Tiếu Thiền vậy.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Được rồi, cô ở cửa chính trường chờ tôi đi.

Đường Kim liền trả lời một câu, sau đó liền log out rồi tắt máy tính, đứng dậy, đi ra khỏi cửa.

Mấy phút sau thì Đường Kim đã đi đến cửa trường học, lúc này hắn quét mắt nhìn bốn phía nhưng lại không thấy được bóng dáng của Tiểu Đậu Nha. Nhưng mà hắn lại thấy được một bóng dáng quen thuộc, người này chính là hoa hậu giảng đường, vị hôn thê của hắn Tần Thủy Dao đang đứng cùng một nữ sinh khác.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

ánh mắt của Đường Kim dừng lại ở trên người Tần Thủy Dao vài giây, sau đó dường như Tần Thủy Dao cảm giác được có người nàng đang nhìn vào nàng, nàng liền hướng về phía bên hắn nhìn qua, vừa nhìn thấy hắn thì nụ cười trên mặt của nàng liền biến mất.

- Đường Kim chết bầm, cậu tìm tôi làm gì?

Tần Thủy Dao liền hướng về phía Đường Kim đi tới rồi hỏi.

- Tôi không có tìm cô a.

Đường Kim làm ra một bộ dạng vô tội.

- Vậy thì cậu đứng ở đây để chờ người nào?

Tần Thủy Dao hừ một tiếng.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Anh Đường Tinh.

Đột nhiên vào lúc này một giọng nói thanh thúy của một nữ sinh từ cách đó không xa truyền đến, xem như là trả lời vấn đề này của Tần Thủy Dao.

Nương theo sau giọng nói này là một nữ sinh mặc đồng phục chạy về phía bên này, khuôn mặt của cô gái này khá thanh tú nhưng rõ ràng là có chút dưỡng không đầy đủ, ngũ quan tuy rằng rất xinh xắn, mắt to mũi nhỏ nhưng mà làn da lại có chút xanh xao.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cô gái này cao khoảng một mét rưỡi, hơi gầy một tí, nàng gầy như một mầm đậu vậy, dường như chỉ cần một trận gió thổi qua thì có thể thổi bay nàng.

- Anh Đường Tinh, mọi người đã đến lâu chưa?

Rốt cuộc thì nữ sinh này cũng đã chạy đến trước mặt của Đường Kim rồi thở hổn hển nói.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tiểu Đậu Nha, tôi nói, cô không thể ăn nhiều thêm một chút sao?

Thấy được nữ sinh này thì Đường Kim không khỏi thở dài:

- Mấy tháng không gặp được cô như thế nào mà càng ngày cô càng gầy đi thế.

Tiểu Đậu Nha vẫn chưa trả lời thì Tần Thủy Dao lại có chút tức giận, hướng về phía Đường Kim mà gào lên:

- Đường Kim, cậu chính là một tên hỗn đản, người mà cậu đợi chính là nàng ta đúng không? Càng ngày ánh mắt của cậu càng trở nên kém quá đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.