Ads - Hả?
Kiều An An khẽ nhếch môi anh đào, có chút kinh ngạc, sau đó vội vàng đuổi theo:
- Vậy là xong rồi?
Một điểm bạch quang bắn ra khỏi tay Đường Kim, hắn quay đầu nhìn khuôn
mặt xinh đẹp của Kiều An An, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Đúng vậy a, giải độc gì đó, với tôi chẳng khác gì ăn cơm cả.
- Nhưng... nhưng cũng quá đơn giản đi chứ?
Kiều An An có chút khó mà tin được, tên này không phải đến lừa nàng và Dương Mính đấy chứ?
Cũng khó trách Kiều An An khó tin, thoạt nhìn Đường Kim chẳng làm gì cả, kể cả thần y trong truyền thuyết, tốt xấu cũng biết dùng châm cứu trị
liệu một phen. Nhưng Đường Kim chỉ lấy tay đặt lên người, đợi mười phút
là xong. Thấy thế nào cũng có vẻ bất thường.
- Đường tiên sinh...
Dương Mính cũng ra khỏi cửa phòng, muốn nói cái gì đó. Chẳng cần nghi ngờ, nàng cũng giống Kiều An An, có chút không tin.
Nhưng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền vào tai mọi người:
- Sao mình lại về nhà rồi?
Thanh âm này có chút suy yếu, còn có chút mê mang, thậm chí còn hơi khàn khàn khô khốc, không tính là dễ nghe. Nhưng giờ phút này, trong tai
Dương Mính, thanh âm này có khác nào tiếng trời?
- Mính Mính, em đó hả?
Trong phòng ngủ, Dương Vân hơi khó nhọc khởi động thân thể, nhưng hiện giờ nàng như chẳng có khí lực gì:
- Chị... không phải chị còn ở khách sạn sao? Sao đột nhiên lại về nhà
rồi? Còn có, Mính Mính, sao thoạt nhìn em lại hơi khác với lúc trước?
- Chị. Chị tỉnh rồi! Hu hu...
Dương Mính đột nhiên nhào lên người Dương Vân, không nhịn được nức nở.
Trong phòng ngủ, Dương Mính vui quá mà khóc, mà trong phòng khách, Kiều
An An cũng có chút xuất thần. Mặc kệ nàng thấy khó tin thế nào, nhưng sự thật chính là: Dương Vân thật sự tỉnh lại.
- Thất tiên nữ, chúng ta nên về Ninh Sơn.
Lúc này, Đường Kim lại nói.
Nhìn Dương Mính đang khóc, Kiều An An hơi do dự một chút, sau đó gật
đầu. Dương Vân mất hai năm mới tỉnh lại, chắc chắn hai chị em có rất
nhiều chuyện cần nói tỉ mỉ. Lúc này, nàng và Đường Kim nên rời đi thì
tốt hơn.
Mười hai giờ trưa, Kiều An An một lần nữa ra khỏi bệnh viện chi nhánh đại học Thiên Nam.
Hơn nửa giờ trước, nàng và Đường Kim lại trở về bệnh viện. Trên đường
trở lại, nàng nhận được điện thoại của Dương Mính. Trong điện thoại,
Dương Mính tất nhiên là cảm kích Kiều An An và Đường Kim, còn nói chờ
khi chị gái hoàn toàn hồi phục, sẽ lại tự mình gặp mặt tạ ơn hai người.
Đường Kim chẳng có nửa điểm hứng thú với chuyện này. Nếu nói hứng thú,
hắn còn tò mò về người hạ độc Dương Vân hơn. Mặt khác, hắn cũng muốn
biết, rốt cuộc là thằng biến thái nào làm Dương Vân mang thai trong lúc
nàng hôn mê?
Sau khi trở về bệnh viện, Kiều An An lại tới phòng bệnh của Chu Tuệ Lan. Lần này, rốt cuộc nàng cũng nói phải về Ninh Sơn, còn về nguyên nhân,
nàng cũng chẳng giấu diếm.
Mặc dù Chu Tuệ Lan cảm thấy người con rể tương lai Dương Minh Hào này
không tệ, nhưng Chu Tuệ Lan cũng không muốn ép buộc con gái. Có lẽ đây
là nguyên nhân mà Kiều An An có cảm tình tốt nhất với nàng.
Chu Tuệ Lan cũng cảm thấy, hiện giờ nháo thành như vậy, thôi thì cứ để
Kiều An An và tên Đường Kim chưa từng gặp kia rời đi là tốt nhất. Trên
thực tế, ngay cả người Kiều gia cũng thấy như vậy. Bởi họ cũng không
muốn làm lớn chuyện này. Nếu chuyện của Đường Kim và Kiều An An náo đến
mức cả tỉnh thành đều biết, vậy thì khó tránh làm mất mặt Kiều gia.
Mà một khi Đường Kim về Ninh Sơn, lúc đó dù Dương Minh Hào và Đường Kim đấu kiểu gì ở đó thì cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Cũng chính vì vậy, Kiều An An nói rời đi cũng chẳng có ai ngăn cản cả.
- Chúng ta đi ăn cơm trước đã.
Kiều An An đi tới trước mặt Đường Kim:
- Ăn trưa xong, chúng ta lại trở về Ninh Sơn.
- Tốt.
Đường Kim cũng không có ý kiến. Mục tiêu khi tới tỉnh thành của hắn rất
rõ ràng, chỉ muốn mang Kiều An An bình an vô sự về Ninh Sơn. Hắn cũng
chẳng có bao nhiêu hứng thú ở lại tỉnh thành.
Nửa giờ sau, trong một tiệm cơm tây, Đường Kim và Kiều An An ngồi đối diện nhau.
Hiện giờ trong nhà hàng khá nhiều người, không ít nam nữ thỉnh thoảng
lại nhìn Đường Kim và Kiều An An. Đàn ông thì đều ghen tỵ với Đường Kim, còn đàn bà thì ghen tỵ với Kiều An An.
Trước mặt Đường Kim là một suất bít tết đã biến mất hơn nửa, mà Kiều An
An lại rõ ràng chả muốn ăn. Phần bít tết của nàng chẳng qua chỉ bị cắt
một góc nhỏ.
- Chị vào phòng vệ sinh một chút.
Kiều An An đột nhiên đứng lên.
Đường Kim cũng không nói gì, lúc Kiều An An biến mất trong tầm mắt của
hắn, suất bít tết kia cũng hoàn toàn biến mất, chui vào trong bụng hắn.
Qua đại khái một phút, Đường Kim lại đột nhiên biến sắc, sau đó đứng dậy chạy ra khỏi nhà hàng tây.
- Nè, cậu còn chưa tính tiền..
Người phục vụ vội vàng la lên, sau đó đuổi ra ngoài cửa. Chẳng qua Đường Kim cũng đã biến mất không còn bóng dáng.
Trong nhà hàng tây, một đám đàn ông khinh bỉ Đường Kim. Con hàng này hóa ra là đồ quỷ nghèo, bạn gái xinh đẹp kia sớm muộn cũng bị cướp đi. Mà
những cô gái vừa rồi ghen tỵ với Kiều An An lại khinh thường, xinh đẹp
thì có tác dụng gì? Tìm bạn trai mà ngay cả một bữa cơm tây cũng không
có tiền trả.
Mà giờ khắc này, đằng sau nhà hàng tây, một chiếc xe con vừa khởi động.
Tài xế là một cô gái trẻ có đôi mắt đào hoa. Mặc dù không quá xinh đẹp,
nhưng hết sức quyến rũ. Phía sau xe con lại có một cô gái, mà không ngờ, cô gái đó lại là Kiều An An.
Nếu quan sát cẩn thận, có thể phát hiện, Kiều An An đang nhắm mắt, nhìn như đã mê man.
Xe nhanh chóng rời đi, rời khỏi trung tâm thành phố Minh Hồ, hướng tới khu Thiên Hồ, sau đó lại đi tiếp, phóng ra vùng ngoại ô.
Vùng ngoại ô có vài ngọn núi nhỏ. Trong đó trên một ngọt núi, có một
ngôi biệt thự độc lập. Xe con trực tiếp vào biệt thự rồi mới ngừng lại.
Cô gái quyến rũ nhảy xuống, sau đó nhìn ra sau xe, nhất thời sắc mặt đại biến. Kiều An An vốn nên ở đó, lại không cách mà bay!
- Cô đang tìm thất tiên nữ của tôi hả?
Thanh âm lười biếng đột nhiên vang lên.
Cô gái quyến rũ bỗng nhiên xoay người, sắc mặt không khỏi biến đổi lần
nữa. Cách phía trước không xa, một thiếu niên mang nụ cười nhàn nhạt
đứng đó. Mà trong ngực thiếu niên có ôm một cô gái xinh đẹp dị thường.
Cô gái này, lại chính là Kiều An An vốn nên nằm trên xe.
- Đường Kim?
Cô gái quyến rũ lập tức trấn định lại, chậm rãi phun ra hai chữ.
- Thật ra thì, tôi đã chuẩn bị rời đi. Nhưng sao các người lại không nỡ để tôi đi chứ?
Đường Kim thở dài:
- Hay là nên nói, các người thật sự muốn chết?
- Chết?
Trên mặt cô gái quyến rũ đột nhiên hiện lên vẻ cổ quái:
- Đường Kim, bọn ta không muốn chết, bọn ta chỉ muốn mi chết mà thôi!
Cô gái quyến rũ vừa nói xong, ba người đột nhiên xuất hiện, dùng thế trận tam giác bao vây Đường Kim lại.