Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 14: Chương 14: Cậu cũng sớm già




Ads - Tôi không rảnh, bất quá tôi cũng không muốn nói chuyện phiếm với anh.

Bộ dạng của Đường Kim uể oải, nói:

- Anh không phải là mỹ nữ cho nên đối với anh thì tôi không có hứng thú.

Nam tử anh tuấn hờ hững cười:

- Đường Kim, thoạt nhìn thì cậu đang rất thiếu tiền.

- Tuy rằng tôi đang thiếu tiền, có thể cho dù anh có là mỹ nữ đi nữa thì tôi cũng khong thích nói chuyện với anh.

Đường Kim trừng mắt nhìn nam tử anh tuấn kia một cái, một bộ dạng rất mất hứng.

- Đường Kim, tôi chỉ muốn nói cùng cậu nói về một số sinh ý mà thôi.

Nam tử anh tuấn kia lắc đầu:

- Chỉ một số mà cũng có thể khiến cho một người rất nhanh trở thành một đại phú ông. Nếu cậu có hứng thú vậy thì hãy lên xe, nếu cậu không có hứng thú thì tôi đây cũng không ép cậu.

- Sinh ý có giá hơn trăm vạn à?

Đường Kim nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu:

- Được rồi, tôi có chút hứng thú.

Cửa xe được mở ra, Đường Kim liền lao vào trong xe, ngồi ở vị trí phụ lái, sau đó tiếp tục nói:

- Mau nói đi, là sinh ý gì?

Tuy rằng mới vừa rồi mới kiếm được gần một vạn đồng nhưng mà Đường Kim vẫn có chút thiếu tiền. Lấy sức ăn kinh người của hắn thì một vạn đồng cũng không ăn được bao lâu, bởi vậy đối với hắn mà nói thì việc quan trọng trước mắt chính là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.

- Trước tiên tôi xin tự giới thiệu về bản thân mình một chút tôi tên là Lâm Tuấn Hùng, cũng là học sinh của Ninh Sơn Nhị Trung nhưng mà học trên cậu hai lớp.

Nam tử anh tuấn tên là Lâm Tuấn Hùng kia mở miệng nói.

Học sinh lớp 12?

Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra hoài nghi nhìn vào Lâm Tuấn Hùng, người này nhìn thế nào cũng không giống một học sinh. Xem diện mạo của hắn tuy rằng bộ dạng phong nhã, có thể là thành thục hơn một chút nhưng mà nhìn qua thì ít nhất người này cũng có bộ dạng hơn 20 tuổi rồi. Mà trang phục trên người của hắn cũng nhìn qua hoàn toàn không giống với trang phục của một học sinh, mà giống với một thành phần trí thức a.

- Tôi chỉ trưởng thành hơn một chút so với những lứa bạn cùng tuổi mà thôi.

Hiển nhiên là Lâm Tuấn Hùng nhìn ra nghi vấn của Đường Kim, hắn cười cười, tiếp tục nói:

- Đối với nữ nhân mà nói thì nam nhân càng thành thục thì lại càng có mị lực.

Đường Kim nhìn vào Lâm Tuấn Hùng cũng rất nghiêm túc mà nói:

- Anh chưa chắc đã trưởng thành sớm thật ra thì cũng có thể nói là ánh sớm già.

Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tuấn Hùng khẽ run lên một chút, thằng này biết nói tiếng người sao? Bản thân hắn mới 18 tuổi mà còn gọi hắn là sớm già sao? Nếu không phải là tên tiểu tử này đối với Lâm Tuấn Hùng hắn có chút hữu dụng thù hiện tại hắn đã xác định mở miệng mắng chửi người rồi.

- Kỳ thật sớm già cũng không có gì là xấu chỉ cần không phải sớm ra là tốt rồi.

Đường Kim làm ra một bộ dạng an ủi.

Khuôn mặt tuấn tú của v lại run lên một chút nữa, thằng tiểu tử này thật sự là rất cần ăn đòn.

- Đường Kim, hay là chúng ta nói đến chuyện làm ăn đi.

Sợ tên tiểu tử Đường Kim này càng lúc càng nói không ra gì cho nên Lâm Tuấn Hùng vội vàng thay đổi đề tài, vội vàng noi vào chính sự.

- Haizz, được rồi, nói chuyện làm ăn, anh muốn đưa tiền cho tôi sao?

Khuôn mặt của Đường Kim lộ ra vẻ chờ mong:

- Kỳ thật thì so với tiền mặt thì bản thân tôi thích hoàng kim hơn. Nếu anh đồng ý tặng cho tôi một tấn hoàng kim thì tôi cũng không để ý mà liền nhận lấy ngay.

- Đường Kim, tôi biết cậu là người thông minh mà tôi cũng thích nói chuyện làm ăn với người thông minh.

Lâm Tuấn Hùng bắt đầu nói:

- Sách lược từ hôn của cậu với Tần Thủy Dao quả thật là cao minh. Nếu là cậu không thoái hôn thì Tần Thủy Dao cũng là người trước tiên nói từ hôn với cậu. Nhưng mà trước bao nhiêu người như vậy cậu lại nói từ hôn với nàng, thì nàng sẽ không đồng ý chuyện này với cậu bởi vì Tần Thủy Dao sợ mất mặt cho nên không đáp ứng. Bởi vì nếu nàng đáp ứng yêu cầu từ hôn của cậu thì nàng sẽ khiến cho mọi người cảm thấy nàng bị người ta từ bỏ. Mà quan trọng hơn thì đây chính là một chiêu lạt mềm buộc chặt của cậu, cũng làm cho Tần Thủy Dao một người vốn không biết gì về cậu lại hứng thú với cậu. Nói thật ra thì một chiêu này của cậu đã khiến tôi vô cùng bội phục.

Đường Kim nghe được Lâm Tuấn Hùng kể lể như vậy thì ngáp một cáu:

- Tôi cũng thích nói chuyện làm ăn với một người thông minh nhưng mà đáng tiếc anh không phải là một người thông minh. Đây không phải là kế sách gì gì đó như cái anh mới vừa kể, tôi thật sự muốn từ hôn với Tần Thủy Dao.

- Đường Kim, cậu không cần phải phủ nhận.

Lâm Tuấn Hùng cười hờ hững dường như cũng không thèm để ý đến việc Đường Kim nói hắn không thông minh, hắn nói tiếp:

- Bất luận một nam nhân bình thường nào cũng sẽ không muốn từ hôn với Tần Thủy Dao. Mà một người chưa có vợ, chưa có gia đình, một người nam nhân bình thường đều sẽ tìm cách giữ lấy. Cậu làm như vậy cũng là một chuyện bình thường thôi.

Đường Kim có chút khó chịu rồi, hắn nói:

- Wey, không phải là anh muốn nói chuyện làm ăn với tôi sao? Nói mấy cái này để làm gì?

- Đúng vậy, tôi tới đây là để nói chuyện làm ăn với cậu. Việc buôn bán của chúng ta chính là Tần Thủy Dao.

Lâm Tuấn Hùng gật gật đầu:

- Đường Kim, tôi nói rồi, cậu ra một người thông minh cho nên hẳn là cậu hiểu được ý của tôi, Kỳ thật thì cho dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì cậu cũng không xứng với Tần Thủy Dao. Cậu từ một nơi làng quên đến thành phố Ninh Sơn này, cậu không cha không mẹ, người giám hộ của cậu cũng đã mất đi. Hiện tại trong người cậu chỉ là hai bàn tay trắng mà Tần Thủy Dao lại không giống với cậu, nàng không chỉ thông minh mà nàng còn có một gia đình và một người mẹ có tài sản hàng tỉ đồng. Đối với mỗi người nam nhân chúng ta mà nói thì nữ nhân giống như thứ quan trọng vậy, nhưng mà dạng người xinh đẹp giống như Tần Thủy Dao lại là một loại đồ xa xỉ, mà dạng đồ xa xỉ này thì cậu không thể nào mua nổi.

- Cùng một tên ngu ngốc nói chuyện làm ăn quả thật là phí công.

Đường Kim trừng mắt nhìn vào Lâm Tuấn Hùng, nói:

- Anh nói cả nửa ngày rồi cũng không nói rốt cuộc là sinh ý gì? Nói nhiều như vậy cũng vô nghĩa, anh không biết mệt sao? Dù anh không biết mệt thì người nghe như tôi cũng thấy mệt chứ.

Cơ thể và khuôn mặt của Lâm Tuấn Hùng lại run lên lần nữa, tên tiểu tử này dám gọi hắn là ngu ngốc, hiển nhiên là điều này đã làm cho hắn có chút nổi nóng.

Nhưng mà Lâm Tuấn Hùng vẫn là nhịn xuống, hắn hít vào một hơi:

- Tốt, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với cậu nữa. Tôi cho cậu một trăm vạn, cậu giúp tôi đến được Tần Thủy Dao.

- Ách?

Nhất thời Đường Kim cho là minh nghe nhầm:

- Anh nói cái gì?

- Tôi nghĩ bản thân tôi muốn có được Tần Thủy Dao, mà cậu thì cần tiền. Việc buôn bán của chúng ta rất đơn giản, cậu đưa Tần Thủy Dao đến trên giường của tôi thì tôi liền đem tiền chuyển vào tài khoản của cậu. Chỉ cần cậu gật đầu thì cậu sẽ trở thành phú ông có trăm vạn trên người, cơ hội như vậy đối với một người bình thường mà nói thì đó chính là ngàn năm có một đó.

Giọng nói của Lâm Tuấn Hùng cũng vô cùng bình tĩnh:

- Đường Kim, tôi cũng tin rằng cậu là một người thông minh. Cậu không có khả năng trở thành nam nhân của Tần Thủy Dao, hiện tại giá trị lớn nhất của cậu chính là cậu tiếp cận Tần Thủy Dao dễ hơn tôi, dù sao đi chăng nữa thì trên danh nghĩa thì cậu cũng là hôn phu của Tần Thủy Dao, mà cậu cũng có thể lợi dụng giá trị này để hảo hảo kiếm tiền. Kiếm được một khoản tiền lớn, đương nhiên về phương diện giá cả thì chúng ta có thể thương lương lại.

Đường Kim trừng mắt nhìn vào Lâm Tuấn Hùng, giống như là nhìn vào một thằng ngu vậy:

- Anh xác định ta không muốn từ hôn với Tần Thủy Dao, lại để cho ta giúp anh lừa Tần Thủy Dao lên giường. Ý của anh là muốn để cho ta bán đi lão bà của mình sao?

- Cậu có thể lý giải như vậy.

Lâm Tuấn Hùng cũng không phủ nhận, hắn bắt đầu ba hoa khoác lác:

- Kỳ thật, chỉ cần giá cả hợp lý thì không có gì là không có thể bán được. Nam nhân bán lão bà của mình cũng là một chuyện rất bình thường, không biết có bao nhiêu nam nhân khi thiếu tiền thì đem lão bàn của mình đi làm tiểu thư. Cũng không có biết bao nam nhân vì lợi ích của mình mà tặng lão bà của mình cho người khác. Năm trước có một người vì muốn để cho tôi giúp hắn thăng chức nên hắn đã đưa lão bà của mình lên giường của tôi. Tháng trước, trong trường của chúng ta có một tên vì muốn để cho tôi giúp hắn nói vài câu nên hắn đã đưa bạn gái của mình lên giường của tôi. Mà bản thân tôi, thậm chí khi làm xong cũng đưa cho hắn một vạn đồng.

Nói tới đây, Lâm Tuấn Hùng lấy từ trong xe của mình ra một cái bao da, đưa về phía Đường Kim:

- Trong này là mười vạn tiền mặt, hiện tại tôi đưa cho cậu, cứ coi như đây là tiền đặt cọc. Mà sau khi làm thành công việc này thì tôi sẽ đưa cho cậu thêm một trăm vạn nữa, mà việc cậu làm cũng rất đơn giản, chỉ cần cậu đưa một mình Tần Thủy Dao đến gặp tôi là được, thế nào? Cuộc trao đổi này đối với cậu chỉ có lợi chứ không hại, cậu tính đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.