Ads Kiều An An lòng nóng như lửa đốt, nàng lấy điện thoại gọi cho Đường Kim một lần nữa. Sau đó, nàng lại nghe thấy tiếng chuông,
điện thoại của hắn... vẫn còn trên giường.
- Đường Kim, cậu ở đâu?
Kiều An An cúp máy, tiếng gọi mang theo một tia cầu may cuối cùng.
Đáng tiếc, Kiều An An không nghe được bất cứ câu trả lời nào.
Trong nháy mắt, đầu óc nàng trở nên lộn xộn, các loại ý niệm ồ ạt trào
ra. Nàng ngây người mấy chục giây, đột nhiên quay lại, chạy ra ngoài
cửa.
Vừa mới ra cửa, Kiều An An lại đụng vào một người. Sau đó, Kiều An An
ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Trong đầu mọc ra một ý nghĩ cổ quái, nàng đang bị ảo giác sao? Hay là do quá đói? Tại sao lại ngửi thấy mùi
vịt nướng chứ?
- Thật xin lỗi...
Kiều An An đang định xin lỗi người kia, nhưng nàng còn chưa ngẩng đầu, thanh âm quen thuộc đã truyền vào trong tai:
- Thất tiên nữ, không cần xin lỗi. Tiên nữ biết sai mà sửa là tiên nữ tốt rồi.
Kiều An An vừa ngẩng đầu đã thấy được khuôn mặt cười cợt nhả của Đường
Kim. Mà Kiều An An cũng hiểu ngay tại sao mình ngửi thấy mùi vịt nướng,
bởi vì tay phải Đường Kim đang cầm một con vịt nướng, tay trái còn mang
một cái túi, hình như bên trong còn có đồ ăn.
Nhất thời, Kiều An An thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn có chút dở khóc dở cười. Mất công, hóa ra tên này ra ngoài mua đồ ăn.
Đang định nói cái gì, Kiều An An đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn,
sao tên Đường Kim này mặt hưởng thụ vậy nhỉ? Một giây sau, lúc Kiều An
An nhận ra được tình thế, khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, bởi, giờ phút này, cả người nàng đều đè lên người hắn.
Mà đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là nàng đè nghiêng
lên người Đường Kim, mà bộ vị co dãn kinh người trước ngực nàng lại áp
lên một cánh tay hắn. Chẳng trách tên này mặt sung sướng như vậy!
Kiều An An nhận ra mình đang bị Đường Kim chiếm đại tiện nghi, nàng vội
vàng lùi về sau một bước. Nhưng lúc này, Đường Kim đột nhiên hô to một
tiếng:
- Thất tiên nữ, cẩn thận không ngã!
Kiều An An còn chưa kịp phản ứng, Đường Kim đã ném đồ trên tay đi. Cú
ném này nhìn như rất tùy ý, nhưng vẫn rơi chuẩn xác lên cái bàn cách đó
không xa. Mà con vịt nướng kia thì bị hắn ném lên ngay trên cái túi. Sau đó, Kiều An An cảm thấy eo bị siết lại, trên mông lại thấy hơi nong
nóng. Hóa ra, tên này đã một tay ôm eo, một tay áp lên mông nàng, sau
đó, hắn cứ thế mà ôm chặt nàng vào ngực.
Kiều An An nhất thời phát mộng, vừa rồi rõ ràng nàng đứng rất vững a!
Ôm thân thể mềm mại của Kiều An An, Đường Kim nhất thời có chút hưng
phấn. Thân thể của tiên nữ, cảm giác ôm lấy thật đặc biệt a!
Nhưng hắn lập tức buông lỏng Kiều An An, sau đó lui lại một bước, nghiêm trang nhìn nàng:
- Thất tiên nữ, sau này phải cẩn thận a. Lần sau không có tôi ở đây, chị sẽ ngã thật đó.
Kiều An An vốn bắt đầu hoài nghi Đường Kim cố ý kiếm cớ sàm sỡ nàng,
nhưng nghe nói thế, nàng lại ngẩn ngơ. Chẳng lẽ vừa rồi nàng thiếu chút
nữa ngã thật?
Một lát sau, Kiều An An mới hơi tỉnh táo lại. Ngẩng đầu nhìn Đường Kim,
nàng đang phát hiện Đường Kim đang nhìn nàng chằm chằm, hình như hơi mất hồn mất vía. Khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên:
- Cậu nhìn cái gì?
- Nhìn tiên nữ a!
Đường Kim nghiêm trang trả lời, sau đó lại lẩm bẩm:
- Thất tiên nữ, chị bây giờ thật sự quá đẹp!
Giờ phút này Kiều An An đỏ bừng hai má, không biết là vì vừa nãy chạy
hay do xấu hổ, nhưng thật sự càng thêm xinh đẹp, càng thêm mê người. Mà
bộ vị tròn trịa kia của nàng lại đang phập phà phập phồng, lên xuống
kịch liệt hơn nhiều so với bình thường. Nhất thời, Đường Kim cũng nhìn
đến ngẩn người, thậm chí còn muốn chui đầu vào giữa để nhìn cho rõ.
Kiều An An không chịu nổi con mắt sáng quắc của hắn. Nàng nhẹ nhàng ho
khan một tiếng, sau đó cố gắng dời tầm mắt của Đường Kim đi:
- Chị có chuyện muốn thương lượng với cậu.
Đường Kim vươn tay, cửa phòng đột nhiên đóng kín. Sau đó, hắn nhiệt tình gọi Kiều An An:
- Nào, thất tiên nữ, chúng ta ăn khuya đã, vừa ăn vừa nói!
Kéo Kiều An An ngồi xuống, Đường Kim cũng ngồi xuống đối diện nàng, sau
đó bắt đầu gặm vịt nướng, đồng thời đưa cái túi vừa nãy cho Kiều An An:
- Thất tiên nữ, cái này là cổ vịt, nghe nói rất nhiều cô gái thích ăn.
Mặc dù chị là tiên nữ, khẩu vị chắc chắn cũng khác người thường, nhưng
chị cũng có thể nếm thử.
Kiều An An hơi chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn lấy ra một cái cổ vịt, từ từ gặm.
Mà Đường Kim lại không nhịn được cảm khái, tiên nữ chính là tiên nữ à, gặm cổ vịt cũng thấy đẹp.
Vừa nhìn thất tiên nữ gặm cổ vịt, vừa dùng tốc độ thật nhanh giải quyết
hết chỗ vịt nướng. Sau đó Đường Kim cũng lấy một cái cổ vịt ra gặm,
nhưng ngay sau đó đã thầm làu bàu, cổ vịt này cũng khá ngon, chỉ là hơi
bị thiếu thịt.
Gặm cổ vịt, Đường Kim lại nhìn cần cổ trắng nõn của Kiều An An, không
biết gặm chỗ đó thì có tư vị gì? Sau đó, tầm mắt của hắn lại hạ xuống,
rơi vào cái nơi cao vút đã bớt phập phồng kia, ở đó thật nhiều thịt a,
chắc chắn gặm thích hươn. Nếu thất tiên nữ cũng hào phóng như bạn gái
xinh đẹp, cho hắn tùy tiện gặm thì thật tốt.
- Đường Kim, sáng sớm mai, cậu trở về Ninh Sơn có được không?
Kiều An An đột nhiên mở miệng.
- Thất tiên nữ, chị lại phạm sai lầm rồi.
Đường Kim ngẩng đầu, rất chăm chú nhìn Kiều An An:
- Tôi vừa khen chị biết sai biết sửa, nhưng sao chị lại phạm sai lầm tiếp chứ?
- Đừng đùa nữa, chị nói thật đó.
Kiều An An nhất thời dở khóc dở cười, sao nàng lại phạm sai lầm rồi?
- Thất tiên nữ, tôi cũng nói thật đó. Lãng phí không phải thói quen tốt. Trước thì chị mướn phòng trăng mật nhưng không hưởng tuần trăng mật với tôi, đó đã là sai lầm lớn nhất. May mà chị biết sửa sai, bây giờ đã trở lại, cho nên, tôi cũng không nói chị nữa.
Đường Kim rất thật tình:
- Nhưng chúng ta sao có thể đi ngay ngày mai chứ? Quá lãng phí rồi, ít nhất phải đến buổi trưa trả phòng thì mới có lời!
Không đợi Kiều An An nói chuyện, Đường Kim nhanh chóng bổ sung:
- Tất nhiên, chị vẫn có thể sửa chữa sai lầm lớn đó. Bây giờ sai lầm nhỏ cũng không sao, nhưng tục ngữ có nói, tích tiểu thành đại, sai lầm nhỏ
cũng không được tùy tiện phạm. Chị phải tranh thủ làm một tiên nữ tốt
vĩnh viễn không phạm sai lầm. Cho nên, thất tiên nữ, hay là chúng ta
trưa mai về nhé!