Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 151: Chương 151: Chưa từng gặp




Ads Lấy di động ra, nhìn một chút vào dãy số, Đường Kim có chút khó chịu bắt máy:

- Lão Nhạc, tìm tôi có việc gì?

- Xuống lầu!

Nhạc Trung Hằng đơn giản nói.

- Xuống lầu?

Đường Kim có chút ngạc nhiên:

- Xuống lầu gì?

- Tôi đang ở phía dưới Đại Thế Giới chờ cậu, tôi biết cậu đang ở lầu ba.

Nhạc Trung Hằng tiếp tục nói:

- Mau xuống, tôi có việc nói với cậu.

Không quản Đường Kim có đồng ý hay không, Nhạc Trung Hằng nói xong lập tức cúp máy.

Đường Kim nhìn thoáng qua thấy Hàn Tuyết Nhu vẫn còn đang chơi bowling, hắn suy nghĩ một chút, rồi đứng lên đi xuống lầu.

Mới vừa xuống tới lầu một, Đường Kim liền thấy ở ven đường có một chút xe, một bàn tay thò ra ngoài cánh cửa xe, vẫy vẫy tay với hắn.

Đường Kim đi tới, mở cửa xe, ngồi vào vị trí tay lái phụ, đến lúc này hắn cũng đã nhìn rõ mặt người ngồi trong xe, đúng là Nhạc Trung Hằng.

- Lão Nhạc, đến đưa tiền cho tôi à?

Đường Kim mở miệng liền đòi tiền.

Nhạc Trung Hằng có chút không biết nói gì, tên nhóc sẽ chết vì tiền, mà hắn cũng làm lười trả lời vần đề này, hắn lập tức đem điện thoại đưa tới trước mặt Đường Kim rồi hỏi:

- Có biết người này không?

Đường Kim nhìn ảnh chụp trên điện thoại là một nam nhân trẻ tuổi, bất qua rất xa lạ, hắn chưa từng gặp qua.

- Không!

Đường Kim lắc đầu.

Nhạc Trung Hằng đổi tấm hình khác, lại hỏi:

- Còn người này?

Người này đối với Đường Kim không hề xa lạ, chính là Lâm Tử Phong.

Bất qua Đường Kim vẫn giả bộ không biết lắc đầu:

- Không biết.

- Chưa từng gặp qua?

Nhạc Trung Hằng hơi hơi nhíu mày, liền truy hỏi.

- Thật sự chưa từng thấy qua.

Đường Kim không hề suy nghĩ lập tức trả lời.

- Đường Kim, tôi hi vọng cậu hiểu, bây giờ cậu là người của Ám Kiếm, bất luận cậu có việc gì, Ám Kiếm đều sẽ giúp cậu, nhưng cậu nhất định phải nói thật.

Nhạc Trung Hằng có chút trịnh trọng.

Đường Kim có chút không kiên nhẫn:

- Này tôi nói cho lão biết, tôi thật sự chưa từng gặp qua bọn hắn, bọn hắn cũng không phải mỹ nữ, tôi đối với nam nhân không có hứng thú.

- Hai người bọn hắn đều là thành viên của Tiềm Long, một giờ trước bọn hắn đều đã chết ở Ninh Sơn, Tiềm Long đang truy xét chuyện này, bởi vì chuyện của Lâm Thiên Hùng nên chắc chắn bọn người Tiềm Long sẽ nhìn chằm chằm vào cậu.

Nhạc Trung Hằng cười khổ, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Đường Kim, tôi mặc kệ cậu có quan hệ với chuyện này hay không. Nếu bọn người Tiềm Long đến tìm cậu, thì cậu không được xung đột với bọn họ, hiểu chưa?

- Tôi là người thích giảng đạo lý, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi.

Đường Kim lười biếng nói.

- Tên nhóc này không ăn trái đắng một lần, liền không biết sợ.

Nhạc Trung Hằng có chút bất đắc dĩ:

- Được rồi, tôi cũng lười khuyên cậu, hai ngày này tôi đi tỉnh lị, cậu ở đây phải cẩn thận một chút, nếu gặp nguy hiểm nhớ xin tổng bộ hỗ trợ.

- Đã biết.

Đường Kim không thèm đếm xỉa đến câu nói của Nhạc Trung Hằng.

Không để Nhạc Trung Hằng nói tiếp, Đường Kim liền mở miệng hỏi:

- Còn việc gì không? Không có thì giải tán, bạn gái của tôi đang chờ tôi.

- Không còn.

Nhạc Trung Hằng có chút buồn bực, tên nhóc này không hề xem hắn là thủ trưởng.

Đường Kim không nói hai lời lập tức xuống xe, bước nhanh lên lầu, thật vất vả mới tìm được một người bạn gái, phải giữ cho thật chặt.

- Anh đi đâu vậy?

Mới vừa lên lầu ba, đã nghe Hàn Tuyết Nhu lo lắng hỏi.

- Xuống lầu có chút việc.

Đường Kim có chút kỳ quái hỏi:

- Không chơi bowling nữa à?

- Phương Mẫn vào toilet rửa tay.

Hàn Tuyết Nhu cười ngọt ngào:

- Đúng rồi, Phương Mẫn cùng với người phục vụ kia hẹn nhau buổi tối đi ăn cơm, tối nay hai chúng ta cũng cùng nhau đi ăn cơm đi?

- Được.

Đường Kim lập tức đáp ứng, vốn hắn đã tính toán trước.

- Bây giờ em với Phương Mẫn tiếp tục chơi bowling, năm giờ chúng ta đi ăn có được không?

Hàn Tuyết Nhu có chút vui vẻ.

- Được.

Đường Kim rất muốn giờ ăn cơm càng trễ càng tốt, sau khi ăn xong có thể làm việc khác.

Phương Mẫn rất nhanh từ trong toilet đi ra, sau đó cùng với Hàn Tuyết Nhu tiếp tục chơi bowling, Đường Kim như cũ chỉ thờ ơ nhìn, cứ như vậy cho tới năm giờ.

Hàn Tuyết Nhu đi thanh toán tiền, sau đó cùng với Đường Kim rời đi, còn Phương Mẫn thì vẫn ở lại chỗ chơi bowling, chờ Ngả Liên hết giờ làm.

Leo lên Ferrari, Hàn Tuyết Nhu hỏi Đường Kim:

- Chúng ta đi đâu ăn cơm đây? Ăn đồ Tàu hay đồ Tây? Đúng rồi, có một quán ăn đồ Thái vừa mở, nhưng không biết có ngon không?

- Em thích ăn gì?

Đường Kim hỏi ngược lại.

- Em á, người ta nói ăn món Tây rất ngon nhưng em thích ăn đồ Tàu; em thích ăn lẩu Tứ Xuyên nhưng lại sợ nổi mụn.

Hàn Tuyết Nhu có chút rối rắm.

- Vậy thì đi ăn lẩu, không cần phải sợ mụn, nếu có mụn nổi lên, thì anh cũng có cách giúp em xóa mụn.

Đường Kim nghĩ nghĩ nói.

- Được, chúng ta đi ăn lẩu.

Hàn Tuyết Nhu cười nói:

- Bên cạnh trường học có một quán lẩu tên là Em gái Tứ Xuyên mới mở, chúng ta sẽ tới đó ăn.

Nổ máy xe, Ferrari liền chạy hướng Trữ Nhị Trung Sơn, nhưng vừa tới Trữ Nhị Trung Sơn, thì điện thoại của Hàn Tuyết Nhu vang lên.

Dừng xe, Hàn Tuyết Nhu lập tức bắt máy, một lúc sau ngượng ngùng nhìn Đường Kim nói:

- Dời thời gian ăn cơm lại được không? Bạn của em bị bệnh, em muốn đưa cô ấy tới bệnh viện.

- Được, trước tiên chúng ta đưa cô ấy đi bệnh viện, sau đó đi ăn cũng không muộn.

Đường Kim không để ý nói.

- Được rồi, chúng ta về trường trước.

Hàn Tuyết Nhu trức tiếp lái xe vào trường, rồi lái luôn tới trước cửa ký túc xá nữ, mà nơi đó có hai nữ sinh đang dìu một nữ sinh sắc mặt tái nhợt.

Hàn Tuyết Nhu xuống xe mở miệng hỏi:

- Đặng Bình Bình cậu bị làm sao thế?

- Tôi cũng không biết, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái, đầu hơi choáng váng, bụng cũng đau, không biết là có phải do sáng nay mắc mưa hay không.

Nữ sinh sắc mặt tái nhợt hữu khí vô lực nói, sau đó nhìn Đường Kim rồi oán trách một câu:

- Hàn Tuyết Nhu đều là do bạn trai của cậu hại tôi.

- Đằng Bình Bình, cậu đứng có trách loạn người khác, có phải là mắc mưa xong, đầu của cậu bị hư luôn rồi không?

Hàn Tuyết Nhu có chút mất hứng, nàng bắt đầu theo bản năng che chở cho Đường Kim rồi.

- Cô ấy ăn đồ bậy bạ rồi.

Đường Kim lười biếng nói một câu.

- Làm gì có, hồi trưa tôi với các cô ấy cùng nhau đi ăn cơm, sao chỉ có mình tôi bị.

Đặng Bình Bình hữu khí vô lức nói:

- Đừng nói nữa, mau đưa tôi tới bệnh viện, tôi không muốn chết sớm đâu.

- Không cần đi.

Đường Kim tiếp tục nói:

- Ăn một viên đậu đỏ mà thôi, có tôi ở đây không chết được.

- Đậu đỏ?

Hàn Tuyết Nhu ngẩn ra

Đằng Bình Bình ngẩn ra:

- Này, Đường Kim, làm sao cậu biết tôi ăn đậu đỏ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.