Ads - Huấn luyện viên Ninh, chị có thể nói thật cho tôi, lúc tự hủy dung của mình, chị tự nguyện sao?
Đường Kim hỏi ngược lại một câu, cứ thấy Ninh Tâm Tĩnh là hắn lại không
nhịn được hỏi chuyện này. Rõ ràng nhìn đằng sau là một vưu vật điên đảo
chúng sinh, đủ để mê đảo vài tỷ thằng đàn ông. Nhưng nàng quay người lại là có thể hù mấy trăm vạn người chạy mất. Kiểu tương phản như vậy làm
hắn hơi khó chịu.
- Đối với tôi, đó là lựa chọn tốt nhất.
Ninh Tâm Tĩnh lại trả lời vấn đề này, sau đó lại nói:
- Bây giờ, cậu nên trả lời vấn đề của tôi.
- À, đối với tôi, cỡ như Lâm Quốc Binh còn chưa xứng để tôi tự động thủ.
Đường Kim hời hợt trả lời, sau đó lại hỏi tiếp:
- Sao chị phải tự hủy dung nhan vậy?
Không đợi Ninh Tâm Tĩnh trả lời, Đường Kim lại nói:
- Thật ra thì, huấn luyện viên Ninh, tôi giới thiệu với chị một chỗ, nơi đó có thể giúp chị trừ vết sẹo này.
- Tôi cũng không muốn trừ sẹo.
Ninh Tâm Tĩnh thản nhiên nói:
- Đường Kim, mặc dù trên danh nghĩa là huấn luyện viên của cậu, trong Ám Kiếm, tôi cũng là cấp trên của cậu. Nhưng từ khi tới Ninh Sơn, tôi vẫn
rất tôn trọng cậu, bởi vì tôi tôn trọng cống hiến của cậu với Ám Kiếm.
Nhưng tôi cũng hi vọng, cậu có thể tôn trọng tôi.
- Huấn luyện viên, tôi rất tôn trọng chị. Chính vì thế, cho nên tôi
không dễ dàng bỏ qua việc người khác bất kính với chị vì vết sẹo trên
mặt.
Đường Kim ra vẻ thành thật.
Giọng nói của Ninh Tâm Tĩnh vẫn bình thản:
- Cậu lo lắng nhiều quá rồi, cũng không có ai bất kính với tôi vì khuôn
mặt. Tôi cũng hi vọng cậu hiểu, tôi không phải là loại đàn bà thành công dựa vào dung mạo.
- Huấn luyện viên Ninh, chị sai lầm rồi. Mặc dù bên ngoài không có ai
bất kính với chị, nhưng trên đời nhiều kẻ khẩu thị tâm phi lắm. Tôi dám
cam đoan rất nhiều kẻ tận đáy lòng đang nói xấu chị.
Đường Kim vẫn cố gắng thuyết phục:
- Nếu muốn khiến bọn chúng không nói xấu chị nữa, lựa chọn tốt nhất là trừ vết sẹo trên mặt đi.
- Vết sẹo này đã làm bạn với tôi mười năm. Trong mười năm này, cậu là người duy nhất kiên quyết yêu cầu tôi trừ sẹo như vậy.
Ninh Tâm Tĩnh nhìn Đường Kim, hai con ngươi xinh đẹp hiện lên thần thái khác thường:
- Tôi không hi vọng sau này mỗi lần gặp nhau là cậu lại yêu cầu như thế nữa. Về phần vết sẹo này, tôi đã từng có một lời thề.
- Lời thề gì?
Đường Kim hơi tò mò hỏi.
- Tiềm Long không diệt, vết sẹo không trừ.
Ninh Tâm Tĩnh nhàn nhạt nói ra tám chữ.
- Được rồi, vậy tôi giúp chị diệt Tiềm Long.
Đường Kim hời hợt nói một câu, sau đó lại tò mò hỏi tiếp:
- Vết sẹo này có liên quan đến Tiềm Long hả?
- Nếu cậu có thể làm cho Tiềm Long biến mất, nhất định tôi sẽ cho cậu biết tất cả.
Ninh Tâm Tĩnh thản nhiên nói:
- Nhưng trước đó, chúng ta cần thắng được cuộc chiến Long Kiếm ngày mồng tám tháng chạp đã. Chỉ có như vậy, Ám Kiếm mới có thể sinh tồn.
Lại một lần nữa nghe được cái ngày kia, Đường Kim không khỏi hỏi thăm:
- Cuộc chiến này rốt cuộc là cái gì?
- Chuyện này cũng nên nói cho cậu biết.
Ninh Tâm Tĩnh chậm rãi nói:
- Cuộc chiến Long Kiếm chính là trận chiến giữa Tiềm Long và Ám Kiếm.
Cuộc chiến này bắt đầu vào mồng tám tháng chạp năm nay, kết thúc khi một phe bại trận. Mà đây cũng là một âm mưu mà Tiềm Long bày ra để tiêu
diệt Ám Kiếm.
Hơi trầm ngâm một chút, Ninh Tâm Tĩnh tiếp tục nói:
- Tiềm Long và Ám Kiếm gần như cùng thành lập. Những buổi ban đầu, đây
là hai tổ chức vĩ đại, mà hai người sáng lập cũng có ánh mắt trác tuyệt, cố ý để hai tổ chức này kiềm chế lẫn nhau. Cũng vì thế, sau khi Tiềm
Long biến chất, bọn họ vẫn không thể muốn làm gì thì làm, bởi vì có Ám
Kiếm chúng ta nhìn chằm chằm bọn họ. Nhưng cứ như thế, Tiềm Long sẽ coi
Ám kiếm thành cái đinh trong mắt. Gần hai mươi năm nay, Tiềm Long không
ngừng lớn mạnh, mà Ám Kiếm lại dần dần suy yếu. Mà Tiềm Long vì muốn có
quyền lực lớn hơn, vẫn luôn muốn tiêu diệt Ám Kiếm. Chỉ tiếc, bọn chúng
vẫn không thể thành công. Cho đến năm nay, bọn chúng lại một lần nữa bày ra phương án.
- Chính là cuộc chiến Long Kiếm?
Ninh Tâm Tĩnh chậm rãi gật đầu:
- Ngoài mặt thì Tiềm Long muốn sáp nhập Ám Kiếm lại, nhưng thực tế là
muốn cho Ám Kiếm biến mất. Mà bọn chúng cũng lợi dụng quyền lực cấp cao, đề ra cuộc chiến này. Nếu Ám Kiếm thua, vậy chúng ta nhất định sẽ phải
sáp nhập với bọn chúng.
- Vậy nếu chúng ta thắng thì Tiềm Long sẽ biến mất hả?
Đường Kim không nhịn được hỏi.
Ninh Tâm Tĩnh lại lắc đầu:
- Không, nếu chúng ta thắng thì chỉ có thể tiếp tục sinh tồn. Ngoài ra thì chẳng có chỗ tốt nào nữa.
- Thế này cũng quá không công bình đi!
Đường Kim có chút khó chịu.
- Thế gian vốn không có công bình tuyệt đối.
Ninh Tâm Tĩnh thản nhiên nói:
- Nếu chúng ta có năng lực chống lại Tiềm Long mọi mặt, tất nhiên công bình sẽ xuất hiện.
- Được rồi, chờ cuộc chiến kia kết thúc, tôi giết sạch đám người Tiềm Long kia. Như vậy thì Tiềm Long sẽ biến mất.
Đường Kim lập tức nghĩ ra chủ ý.
Ninh Tâm Tĩnh lại lắc đầu:
- Cuộc chiến Long Kiếm không phải là quyết chiến sinh tử. Trên thực tế
chỉ là một cuộc tỷ võ. Tiềm Long Ám Kiếm phái ra mười người tham gia,
hơn nữa người tham chiến không được vượt quá ba mươi tuổi, thời gian gia nhập tổ chức cũng không được vượt quá ba năm.
Đường Kim nhất thời buồn bực. Xem ra kế hoạch lợi dụng cuộc chiến tiêu diệt Tiềm Long đã bị chết non rồi.
- Đường Kim, tôi không thể nào tham gia cuộc chiến Long Kiếm, nhưng cậu
lại là một trong những người tham gia. Hi vọng đến lúc đó, cậu có thể
giúp chúng ta chiến thắng.
Ninh Tâm Tĩnh lại nói.
- Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ thất bại.
Đường Kim tự tin mười phần.
- Chúng tôi đều rất coi trọng cậu.
Ninh Tâm Tĩnh gật đầu:
- Tình huống đại khái của cuộc chiến này thì cậu cũng đã biết. Những
việc khác thì đến lúc tham gia biết cũng không muộn. Hay là lại nói về
chuyện của Lâm Quốc Binh đi.
- Huấn luyện viên, Lâm Quốc Binh thì liên quan gì đến chúng ta?
Đường Kim chẳng hiểu gì. Mặc dù hắn biết là ai làm, nhưng Lâm Quốc Binh
coi như là người của Tiềm Long nha, sao lại đến lượt Ám Kiếm quản?
- Hắn vốn không liên quan gì tới chúng ta, nhưng hắn có quan hệ với Tiềm Long. Tiềm Long yêu cầu điều tra, nhưng người của Tiềm Long lại không
thể tới Ninh Sơn. Vì vậy, đối phương yêu cầu chúng ta điều tra.
Ninh Tâm Tĩnh giải thích:
- Đây là một chút giao dịch của bên trên, mặc dù cá nhân tôi không tình
nguyện, nhưng suy nghĩ vì đại cục, chúng ta vẫn nên tìm ra hung thủ là
ai.
- Thế à? Vậy thì đơn giản, cứ nói cho bọn chúng biết hung thủ là ai là được.
Đường Kim đảo tròng mắt, lập tức có chủ ý.