Đúng lúc này, Đường Kim cùng Tần Thủy Dao xuống xe.
Đường Kim mở cốp sau xe, lôi Đào Kỳ ra, tiện tay ném đến chân bảo vệ, sau đó lười biếng nói:
- Tôi là Đường Kim, từng nghe tên tôi chưa?
- Đường Kim, tôi chưa từng nghe... Cái gì... Đường... Đường Kim... Cậu là Đường Kim nào?
Bảo vệ lúc đầu mất kiên nhẫn, sau đó chợt nhớ ra điều gì kinh hô lên đầy hoảng sợ.
- Tôi là Tần Thủy Dao, ông nói xem hắn là Đường Kim nào?
Tần Thủy Dao hừ một tiếng, sau đó nói với Đường Kim:
- Nói nhảm nhiều làm gì, trực tiếp ra tay là được mà.
- Đồ ngốc, chúng ta là người giảng đạo lý, sao có thể tùy tiện sử dụng bạo lực đây?
Đường Kim lắc đầu, sau đó cảm khái nhìnTần Thủy Dao:
- Tôi thật không ngờ cô lại là kẻ cuồng bạo lực a!
Tần Thủy Dao trừng mắt lườm Đường Kim:
- Này, cậu đừng giả bộ, Ninh Sơn thị ai mà không biết độ cuồng bạo lực của cậu, dù giờ tôi có như thế người ta cũng sẽ nói là do tôi bị cậu dạy hư đấy,
- Cho nên tôi mới nói từ hôn với cô là điều sáng suốt nhất, không thì cô làm gì xấu người ta đều đổ lên đầu tôi.
Đường Kim ra bộ cao thâm.
- Này, đừng nói nhảm nữa, mau làm chính sự đi!
Tần Thủy Dao tức giận nói.
- Cũng đúng.
Đường Kim quay đầu nhìn bảo vệ kia:
- Anh đã nghe đến tên tôi vậy thì chuyện đơn giản hơn rồi, giờ anh gọi điện thoại cho viện trưởng, bảo hắn nhanh chóng gọi mọi người đến đây, nếu không thì không cần đến nữa, hiểu ý tôi chứ?
- Hiểu, tôi hiểu!
Bảo vệ kia liên tục không ngừng gật đầu.
- Để tôi gọi cho viện trưởng!
Khi bảo vệ kia gọi điện thì Đường Kim đã đi đến cổng chính, nhìn hai con sư tử đá trước cửa pháp viện.
- Cậu nhìn gì đây?
Tần Thủy Dao cũng đi theo, có chút kỳ quái hỏi.
- Đồ ngốc, trước đây cô đã đập bể kính nhà người ta chưa?
Đường Kim thuận miệng hỏi.
- Tôi là cô gái ngoan như vậy sao có thể làm thế?
Tần Thủy Dao hừ một tiếng.
- Vậy cô có muốn thử cảm giác đó không?
Đường Kim tiếp tục hỏi.
- Để làm gì? Cậu muốn đập kính pháp viện sao?
Tần Thủy Dao nhìn tòa nhà pháp viện mới tinh tường toàn là kính kia hỏi.
- Tôi ném bên trên cô ném bên dưới, ok?
Đường Kim cười hì hì hỏi.
- Đây không có đá thì lấy gì ném?
Tần Thủy Dao hiển nhiên đã động tâm.
- Đá à, có ngay!
Đường Kim hì hì cười, đột nhiên vỗ một chưởng lên đầu con sư tử đá, nó liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Bảo vệ vừa gọi điện thoại xong nhìn thấy cảnh này lập tức choáng.
- Đi, ném vỡ kính đi!
Đường Kim ôm cả nắm đá bước tới.
Tần Thủy Dao cũng vơ một mớ đá nhỏ đi theo.
Đường Kim ném một cục đá nhỏ ra xa, lập tức tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên.
Tần Thủy Dao lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó cũng nắm một cục đá nhỏ, dùng sức ném vào tường kính
Đáng tiếc vâng, tảng đá nện vào mặt kính không có vang lên tiếng vỡ như Tần Thủy Dao mong đợi.
- Đồ ngốc, đập bể kính cũng là việc cần kỹ thuật a, không chỉ cần khí lực, còn phải có kỹ xảo nữa.
Đường Kim lại đập vỡ một mảng kính rồi nói với Tần Thủy Dao.
- Vậy cậu nói phải đập thế nào?
Tần Thủy Dao không phục nói.
- Ngô, xem cô ham học hỏi như vậy, để tôi dạy cô.
Đường Kim hì hì cười, sau đó bắt đầu chỉ cho Tần Thủy Dao kỹ xảo ném vỡ kính.
Kỳ thật kỹ xảo mà Đường Kim nói thực tế là dạy cho Tần Thủy Dao cách dùng ám khí mà thôi.
Thiên phú của Tần Thủy Dao ở phương diện này tương đối khá, bất quá vấn đề ở chỗ lực lượng của nàng không đủ, nói cách khác là chỉ như lí luận suông.
Cũng may đối với Đường Kim mà nói, đó không phải là vấn đề gì khó, chỉ cần luyện đan có thể thành công là hắn có thể trong thời gian ngắn đề cao lực lượng của nàng, cho nên dạy cho nàng những thứ này trước là vừa.
- Các ngươi đang làm cái gì? Mau dừng tay!
Có người từ trong pháp viện vọt ra hét lớn.
- Đồ ngốc, ném hắn như ném kính!
Đường Kim thuận miệng nói.
Tần Thủy Dao cũng không còn do dự, một viên đá nhỏ chuẩn xác ném trúng trán người kia, chỉ tiếc sức quá yếu nên hắn không bị gì.
- Vẫn phải tự mình ra tay a!
Đường Kim tự lẩm bẩm, lại một viên đá nhỏ bay đến, người kia hét thảm một tiếng rồi bất tỉnh.
Nửa tiếng sau, Đường Kim cùng Tần Thủy Dao thỏa thích ném vỡ kính pháp viện, người trong tòa nhà lao ra ngày càng nhiều, lúc đầu mấy người còn muốn cản nhưng sau khi mấy người bị ném đến hôn mê thì không ai dám cản nữa.
Có hai cảnh sát biết tin chạy tới cũng bị ném hôn mê, dần dần mọi người đều biết hai người này chính là Đường Kim và Tần Thủy Dao.
Hai người kia ở Ninh Sơn thị không có mấy người không biết, mà mỗi người pháp viện đều biết rõ họ đến tính sổ, lúc trước người pháp viện sung sướng chỉnh Tần Khinh Vũ giờ đến lúc khóc rồi.
Một đám công chức mặc đồ pháp viện nhìn một đôi nam nữ ném kính chơi thật sự là rất quỷ dị, nhưng nhân vật chính lại rất vui vẻ, thậm chí Tần Thủy Dao càng ném càng hưng phấn.
- Đồ ngốc, cô thật là có gen bạo lực a!
Đường Kim nhìn Tần Thủy Dao cảm khái.
- Học từ cậu.
Tần Thủy Dao thuận miệng nói một câu, lại ném tiếp.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
- Đường Kim đồng học, tôi là Hoàng Trạch, viện trưởng, các vị tìm tôi có việc?