Ads - Đúng vậy, cha không cần tìm cảnh sát bảo vệ con, có Đường Kim bảo vệ con là được.
Hàn Tuyết Nhu vội vàng nói, mặc dù nàng không rõ năng lực của Đường Kim, nhưng nàng lại tin tưởng Đường Kim lợi hại hơn cảnh sát, chỉ một mình
Đường Kim tiếp nhận khiêu chiến mọi người ngày trước tại sân vận động
trường cũng đủ để cho Hàn Tuyết Nhu tin tưởng, dĩ nhiên chủ yếu chính là nàng cũng không muốn cảnh sát đi theo cả ngày.
Nghe con gái nói như vậy lại nghĩ đến con gái hiểu rõ Đường Kim hơn, Hàn Hữu Đức rốt cục yên lòng:
- Được rồi, sự an toàn của Tiểu Nhu giao cho Đường Kim phụ trách.
- Chú Hàn yên tâm đi, người nào dám có chủ ý đến bạn gái của cháu, cháu cũng để hắn cả đời hối hận.
Đường kim không nhanh không chậm nói.
Đường Thanh Thanh lúc này lại hỏi một câu:
- Hàn tiên sinh, ông có đắc tội với người nào không?
- Hôm qua tôi mới tới Ninh Sơn, nếu nói đắc tội tựa hồ cũng chỉ có một người.
Hàn Hữu Đức khẽ trâm ngâm một chút.
- Con khẳng định chính là Vương Hạo tìm người làm!
Hàn Tuyết Nhu căm giận nói.
- Cháu cũng cảm thấy đúng, đầu heo kia cũng không phải tốt lành gì.
Đường Kim phụ họa một câu.
- Hai người nói Vương Hạo, là lão bản của Hạo Phong Địa sao?
Đồ Trường Văn nhịn không được hỏi một câu.
- Chính là hắn.
Hàn Tuyết Nhu gật đầu, sau đó đem chuyện tối hôm qua ở tiệc rượu Vương
gia nói ra, mà vừa nghe quần của Vương Phi bất ngờ tuột xuống, Đường
Thanh Thanh không tự chủ lại nhìn Đường Kim một cái, trong lòng nghĩ tám phần là tiểu đệ này động tay động chân.
Đồ Trường Văn ghi chép một chút, sau đó nói vớiHàn Hữu Đức:
- Hàn tiên sinh, chúng tôi tới nơi phát sinh để điều tra, ông ở lại bệnh viện kiểm tra một chút, có tiến triển gì chúng tôi sẽ thông báo cho
ngươi.
- Tiểu đệ, em ở đây với bạn gái đi, có tin tức chị sẽ nói cho em biết.
Đường thanh Thanh nói với Đường Kim một câu:
- Phía cha con Vương Hạo và Vương Phi thì cứ để chị điều tra, em đừng đi tìm bọn họ.
- Biết rồi, Thanh tỷ.
Đường Kim đáp ứng một câu.
Đường Thanh Thanh cùng Đồ Trường Văn rất nhanh rời đi, mà Đường Kim cả
buổi sáng cũng không thể rời bệnh viện, Hàn Hữu Đức chụp XQuang lại làm
CT, cộng thêm còn xét nghiệm máu, các loại kiểm tra mất cả buổi sáng,
Hàn Tuyết Nhu muốn chăm sóc Hàn Hữu Đức, Đường Kim cũng chỉ có thể phụng bồi Hàn Tuyết Nhu.
Đến mười hai giờ ba người mới rời bệnh viện, Đường Kim vốn định đi ăn
cơm, nhưng Hàn Hữu Đức hiện tại một chút thèm ăn cũng không có, muốn đi
về nghỉ trước, chẳng qua lại nghĩ trở về biệt thự cũng không an toàn.
Cứ như vậy, mười mấy phút sau, ba người xuất hiện ở khách sạn Thiên Kiêu.
Đây chính là nhà hàng năm sao duy nhất thành phố Ninh Sơn, Hàn Hữu Đức
đặt một phòng thương vụ, sau đó liền đi vào, mệt mỏi cả buổi sáng Hàn
Hữu Đức cần nghỉ ngơi, Đường Kim liền nhân cơ hội, không quấy rầy hắn,
sau đó mang theo Hàn Tuyết Nhu rời đi.
- Chúng ta đi ăn cơm trước hay sao?
Lên xe Hàn Tuyết Nhu liền mở miệng hỏi.
- Anh gọi cho chị Thanh trước.
Đường Kim lấy di động ra, bấm số Đường Thanh Thanh.
- Tiểu đệ, chị đang chuẩn bị đợi lát nữa tìm em đây.
Đường Thanh Thanh rất nhanh nhận điện thoại:
- Vụ án cha của bạn gái em, một chút tiến triển cũng không có, khu biệt
thự Tân Ngạn vốn là có camera giám sát, nhưng bọn chị tìm đến bảo vệ, họ lại bảo máy bị hư, chúng ta lại không tìm được ai chứng kiến, Vương Hạo cùng Vương Phi cũng là rất sạch sẽ, hiện tại vụ án coi như tiến vào ngõ cụt.
- Chị Thanh, chị đang ăn cơm trưa sao?
Đường Kim lại hỏi một câu như vậy.
- Đang ăn đây
Đường Thanh Thanh thanh âm có chút hàm hồ, trong miệng hiển nhiên là có thức ăn:
- Tiểu đệ, không nói với em nữa, xế chiều chúng ta lại nỗ lực điều tra
thêm, ba của bạn gái em tự hồ quen đại nhân vật nào, cục trưởng có lệnh
nhất định phải bắt hung thủ cho được.
Đường Thanh Thanh cúp điện thoại, Đường Kim hơi suy nghĩ một chút, sau đó liền nói với Hàn Tuyết Nhu:
- Chúng ta đi khu biệt Tân Ngạn trước.
- Đi vào trong đó làm cái gì?
Hàn Tuyết Nhu sửng sốt, nhưng ngay sau đó mặt ửng đỏ:
- Uy, sắc lang nhà anh sẽ không lúc này…
- Cưng ơi, em hiểu sai rồi.
Đường Kim vẻ mặt vô tội:
- Anh chỉ muốn đi tìm tên hung thủ thôi.
- Làm sao tìm được a?
Hàn Tuyết Nhu khẽ nóng mặt, nàng phát hiện lần này mình hiểu sai thật rồi.
- Đi thì biết.
Đường Kim một bộ định liệu.
- Được rồi.
Hàn Tuyết Nhu không hỏi nữa, nổ máy xe, đi hướng khu biệt thự Tân Ngạn.
Khu Tân Ngạn biệt thự mặc dù diện tích rất lớn, mà kỳ thật cũng chỉ có
một cửa vào, theo thiết kế mục đích đúng là vì an toàn, khu biệt thự
đúng là được xưng an toàn nhất chỗ ở người giàu, công ty chịu trách
nhiệm khu biệt thự có thủ hạ bảo vệ đông đảo, thiết bị hoàn mỹ, bên
trong biệt thự khắp nơi đều được giám sát, để cho rất nhiều người ở chỗ
này cảm thấy an toàn. Trên thực tế, trước đây nơi này cũng rất ít phát
sinh sự kiện ăn trộm, mà chủ nhà bị tập kích lại chẳng bao giờ phát
sinh.
Mặc dù mấy ngày hôm trước nơi này phát sinh vụ án bắt cóc, nhưng bọn
cướp trên thực tế chính là người ở nơi này, mà bắt cóc là con của mình.
Mọi người tự nhiên cũng cảm thấy không trách được công ty bất động sản,
mà sau này Diệp Minh Phương chết chính là tự sát, giống như trước làm
cho người ta cảm thấy cùng công ty này không liên quan, chẳng Hàn Hữu
Đức ban ngày bị tập kích, như vậy nói cùng công ty không quan hệ vậy thì hiển nhiên không được.
- Quản lý Kiều, vấn đề về an toàn ở đây, các anh phải chú ý một chút a!
Một chủ hộ đang nói chuyện với quản lý khu Kiều Đại Quang, bên cạnh còn có bảy tám người khác.
Kiều Đại Quang chừng ba mươi tuổi, cao lớn thô kệch, hắn không chỉ là
quản lý còn kiêm nhiệm đội trưởng bảo an, trách nhiệm an toàn ở đây là
hắn phụ trách.
- Yên tâm, ngài yên tâm, an toàn nơi đây tuyệt đối không thành vấn đề,
thật ra thì buổi sáng nơi này không có chuyện gì, người kia chẳng qua
là ngã một cái, sau đó lừa bịp chúng ta một khoản, tôi nói cho các vị,
người nọ căn bản vốn cũng không phải chủ hộ ở đây, cho nên các vị cứ
yên tâm, an toàn nơi đây tuyệt đối không có vấn đề!
Kiều Đại Quang ở bên nào nói hươu vượn một bên vỗ bộ ngực bảo đảm.
Mấy người ở đây nghĩ trong lòng , hiển nhiên đều có chút không tin Kiều
Đại Quang giải thích, chẳng qua Kiều Đại Quang nói như vậy, bọn họ cũng
không còn biện pháp gì, đầu năm nay đắc tội công ty bất động sản cũng
không tốt, chớ nhìn những người này đều có tiền, nhưng an toàn bọn họ
lại nằm trong tay bảo vệ, bọn họ tự nhiên không dám đắc tội Kiều Đại
Quang.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến:
- Không nên nói bậy nói bạ, nói hươu nói vượn sẽ bị té đó.
Vừa dứt lời, liền nghe phốc phốc một tiếng, Kiều Đại Quang như gặp ma ngã trên mặt đất.