Ads " Oa"
Đột nhiên đứa bé này khóc lớn lên rồi sau đó bắt đầu tìm mẹ của mình:
- Mẹ…Mẹ…Mẹ..
Đường Kim thu tay về, cơ hồ là trong một thời gian ngắn có một đạo bạch quang dùng tốc độ mà mắt người thường khó nhìn thấy được theo lòng bàn tay bắn về phía lồng ngực của hắn, trong nháy mắt liền biến mất.
- Độc trong người nó đã được xử lý rồi, sẽ không có còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nhưng mà miệng vết thương cần phải xử lý, các người mau đưa nó đến bệnh viện đi.
Bộ dạng của Đường Kim uể oải, nói.
- Chàng trai trẻ, cậu thật lợi hại.
Người đàn ông ôm đứa nhỏ kia hơi có thâm ý mà nhìn Đường Kim một cái rồi sau đó nhìn vào Đường Thanh Thanh ở bên cạnh. Sau đó hắn liền thu hồi ánh mắt của mình rồi ôm đứa trẻ bước nhanh.
- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.
Đến bây giờ thiếu phụ kia vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh, nàng cảm ơn Đường Kim hai câu rồi sau đó vội đuổi theo người đàn ông kia, tuy rằng hiện tại con của nàng đã tỉnh lại nhưng mà hiển nhiên trong lòng nàng vẫn còn chưa yên.
Người đàn ông ôm đứa nhỏ và thiếu phụ kia rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim và Đường Thanh Thanh. Lúc này đây, Đường Thanh Thanh người luôn thờ ơ với việc này rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện:
- Tiểu đệ, cậu thật sự là một kẻ nói láo a. Tối hôm qua cậu còn nói mình không phải là bác sỹ thế mà hiện tại tại sao cậu lại có thể chữa bệnh cho người ta?
- Chị Thanh, thật sự em không phải là một bác sỹ mà.
Đường Kim thật nghiêm túc mà trả lời:
- Em không biết trị bệnh, chỉ biết giải độc mà thôi.
- Cho dù là như vậy thì sau này chị cũng không quản cậu có phải là bác sỹ hay không, lần sau nếu chị không cẩn thận mà ngộ độc thức ăn thì chị sẽ tìm cậu.
Đường Thanh Thanh cũng không muốn tiếp tục truy vấn về vấn đề này nữa. Nhìn biểu hiện mới vừa rồi của Đường Kim thì bản thân nàng cũng ý thức được rằng người em trai kết nghĩa này của nàng vẫn còn rất nhiều bổn sự mà nàng cũng không biết.
- Không thành vấn đề, mặc dù là chị trúng độc gì thì chị cũng có thể tới tìm em.
Đường Kim nghiêm trang trả lời:
- Trên đời này, không có loại độc nào mà em không giải được.
- Cậu bớt chém gió đi.
Tuy rằng Đường Thanh Thanh cảm thấy Đường Kim là người lợi hại nhưng mà nàng không tin rằng Đường Kim lại lợi hại như vậy, bất quá chuyện này cũng không có liên quan đến nàng cho nên nàng liền chuyển sang chuyện khác:
- Tiểu dệ, chúng ta còn đi vào rừng tùng kia nữa không? Nơi đó có độc phong cắn người đó.
- Đường nhiên là đi rồi a, cho dù chị có bị độc phong cắn thì vẫn còn có em ở đây.
Tự nhiên là Đường Kim muốn vào trong rừng tùng ấy rồi, nếu nói lúc trước thì chỉ là hắn muốn đi tìm vậy may, hiện tại hắn biết được nơi đó có độc phong, vừa mới lúc này nhìn trên người của đứa nhỏ kia có hơn 10 vết độc phong cắn thì chắc hẳn trong rừng tùng kia có một tổ ong a.
- Vạn nhất trên mặt của chị bị nó cắn vào hai ba cái thì không phải khuôn mặt của chị sẽ bị hủy đi sao?
Tuy rằng miệng Đường Thanh Thanh nói như vậy nhưng mà nàng cũng vẫn cùng đi với Đường Kim hướng về phía rừng tùng đi đến.
- Dù sao thì hiện nay chị cũng chưa có bạn trai hơn nữa chị cũng chưa muốn tìm bạn trai cho nên dù có bị hủy đi cũng không có quan hệ gì.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Có phải là cậu đang nguyền rủa chị bị hủy đi dung nhan có đúng không?
Nghe Đường Kim nói như thế thì Đường Thanh Thanh có chút mất hứng.
- Này này, cái này rõ ràng chính là do miệng chị nói trước, nói đúng là là chị tự nguyền rủa mình, liên quan gì đến em?
Đường Kim cảm giác thật sự mình vô tội mà.
Đường Thanh Thanh liếc mặt nhìn Đường Kim một cái rồi hừ một tiếng:
- Tiểu đệ, cậu cứ chờ xem, nếu thật sự chị bị hủy đi dung nhan của mình thì chị sẽ nhờ cậu.
- Vậy sao?
Đường Kim cười hì hì:
- Chị Thanh, em bắt đầu cho mong trên mặt của chị bị ong cắn rồi đó.
Đường Thanh Thanh có chút buồn bực, rốt cuộc thì nàng đã tìm được tiểu đệ gì đây a.
Rất nhanh Đường Kim và Đường Thanh Thanh đã đi vào rừng tùng, vừa hay trong rừng tùng thì có những chiếc ghế đá, thấy được ghế đá thì Đường Kim và Đường Thanh Thanh liền đi tới rồi ngồi xuống. Mà lúc này Đường Thanh Thanh cũng không phát hiện được ở trên ngực của Đường Kim có một đạo bạch quang bắn nhanh ra bên ngoài, nhưng lúc này đây thì đạo bạch quang ấy cũng không có xuất hiện trong lòng bàn tay của Đường Kim mà nó đã biến mất ở trong rừng tùng.
Hai người Đường Kim và Đường Thanh Thanh nói chuyện phiếm khoảng được hơn mười phút thì đột nhiên đạo bạch quang ấy quay trở lại, rồi sao đó nó phóng về phía Đường Kim, biến mất trong lồng ngực hắn.
- Chị Thanh, chúng ta đi qua bờ hồ bên kia dạo một chút đi.
Đường Kim dứng dậy rồi nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh, kéo nàng đi. Hiện tại mục đích vào rừng tùng này của hắn đã đạt được cho nên đối với hắn mà nói thì tiếp tục lưu lại ở trong rừng tùng này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Đường Thanh Thanh cũng không có ý kiến. Vốn nàng cảm thấy rằng tiểu đệ này của mình một mình đi dạo trong công viên thì có chút đáng thương, mà sáng sớm hôm nay thì tiểu đệ này đã giúp nàng bắt được hai tên trộm cho nên nàng cảm thấy được bản thân nàng cần phải báo đáp lại hắn một chút nên nàng mới quyết định đi dạo trong công viên cùng hắn. Còn về phần bản thân nàng thì trước đây nàng đã đến công viên nhiều lần rồi cho nên đối với việc này thì nàng cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.
Hai người đi ra khỏi rừng tùng, đi về cái hồ nhân tạo trong công viên. Đúng vào lúc này, đột nhiên có một thanh niên đâm đầu đi tới, trên tay của người thanh niên này cầm theo một chiếc túi du lịch màu đen, nhìn bộ dạng của hắn thì có thể thấy rằng lúc này hắn đang vô cùng gấp gáp.
Đột nhiên người thanh niên này ngẩng đầu lên, thấy được trước mặt hắn là Đường Thanh Thanh thì lập tức sắc mặt của hắn liền biến đổi, hắn bỗng nhiên xoay người lại, hướng về bên kia chạy đi.
- Nè, cậu đứng lại đó.
Nhất thời thì Đường Thanh Thanh cảm thấy được có chút không thích hợp, người này vừa nhìn thấy nàng thì liền xoay người bỏ chạy, rõ ràng là hắn có vấn đề rồi.
Đường Thanh Thanh không kêu thì thôi, vừa kêu lên thì khiến hắn càng chạy nhanh hơn.
Đường Thanh Thanh thấy vậy thì liền muốn đuổi theo, đột nhiên Đường Kim lại giữ nàng lại:
- Chị Thanh, chị muốn bắt tên kia đúng không?
- Tiểu đệ, cậu đừng có kéo chị lại, tên kia đã chạy cách chúng ta hơn 100m rồi.
Thấy Đường Kim kéo mình lại thì Đường Thanh Thanh có chút lo lắng, nói.
- Chị Thanh, chị cứ đứng ở chỗ này chờ em, em sẽ giúp chị đuổi theo tên kia.
Đường Kim nói xong lời này thì liền lập tức cất bước hướng về tên thanh niên kia đuổi theo.
Khoảng cách của Đường Kim và tên thanh niên kia càng ngày càng gần hơn, dường như cũng chỉ qua vài giây đồng hồ sau thì Đường Thanh Thanh đã phát hiện được lúc này Đường Kim đã đuổi kịp tên thanh niên kia, sau đó Đường Kim liền tung cước, đá tên vào tên thanh niên kia làm cho hắn ngã xuống đất.
- Tiểu đệ này thật sự là rất dũng mãnh a.
Đường Thanh Thanh thấy như vậy thì lẩm bẩm tự nói sau đó liền chuẩn bị đi qua.
Nhưng mà lúc này đây, đột nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau lưng của Đường Thanh Thanh:
- Đường Thanh Thanh, cô làm cái trò quỷ gì đó? Ai bảo cô xuất hiện ở trong này hả?
Nghe được tiếng gầm này thì Đường Thanh Thanh ngẩn người sau đó liền xoay người lại thì liền thấy được lúc này có một đám người đang hướng về phía nàng mà chạy tới. Đi ở đằng trước là một nam tử trung niên, dáng người của nam tử trung niên này không cao nhưng mà có chút mạnh khỏe, giờ phút này thì vẻ mặt của nam tử trung niên này tỏ ra vô cùng tức giận.
Thấy được nam tử trung niên này thì Đường Thanh Thanh không khỏi ngẩn ra, bởi vì nàng biết được người này, người này chính là tổ trưởng tổ trọng án trong cục cảnh sát, Lưu Khôi.
Mà những người phía sau Lưu Khôi toàn là người trong tổ trọng án, điều này làm cho Đường Thanh Thanh cảm giác có chút không ổn, dường như lúc này tổ trọng án đã xuất động hết tất cả nhân sự, chẳng lẽ ở trong này có một vụ án lớn gì sao?
- Lưu tổ trưởng, tôi đang ở trong này có chút việc, các anh, các anh như thế nào lại ở trong này?
Đường Thanh Thanh có chút bất an, hỏi.
- Cô…Cô…
Lưu Khôi nghe được những lời này của Đường Thanh Thanh thì giống như là bị chọc tức nhưng không có chỗ để phát tiết:
- Kế hoạch tốt của chúng ta đã bị cô phá hủy hết rồi.
- Lưu tổ trưởng, tôi cũng không biết tại sao mọi người lại hành động ở trong này, dù sao thì trước đó mọi người cũng không có nói cho tôi biết a.
Đường Thanh Thanh caixa lại, điều này cũng không liên quan tới nàng nha.
- Nói cho cô biết sao? Cô thì tính là cái gì đây? Nè, tôi nói cho biết, nếu như Gia Tường nhà tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Lưu Khôi còn chưa mở miệng trả lời thì đột nhiên một giọng nói vô cùng tức giận truyền đến, một người đàn bà trung niên nhắm về phía Đường Thanh Thanh.
Người đàn bà này được bảo dưỡng khá tốt, một cách ăn mặc trên người cũng không tầm thường. Thấy được người đàn bà này thì Đường Thanh Thanh lại cảm thấy càng không ổn, bởi vì người đàn bà này chính là phó khu trưởng của khu Ninh An, Diệp Minh Phương.
- Diệp khu trưởng, thật sự là tôi không cố ý mà…
Đường Thanh Thanh cố gắng muốn giải thích.
Đột nhiên Diệp Minh Phương lại vung tay lên, hung hăng tát vào mặt của Đường Thanh Thanh một bạt tai
“Bốp”
Sờ lên má của mình thì Đường Thanh Thanh có chút ủy khuất, càng nhiều hơn là phẫn nộ nhưng mà người ta là phó khu trưởng, nàng cũng không dám nói gì. Nàng chỉ đành phải đem toàn bộ ủy khuất cùng phẫn nộ nuốt lại vào bụng của mình.