Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 168: Chương 168: Thật sự có chuột




Ads Trong phòng ngủ có một cái giường, trên giường có một người đang đứng, người này dĩ nhiên là Hàn Tuyết Nhu, hiện giờ Hàn Tuyết Nhu đã cởi bỏ bộ dạ phục ra, nhưng vấn đề hiện giờ là trên người nàng chỉ khoác có một cái áo ngủ trắng, còn lại không có mặc gì hết, cảnh nóng lập tức kích thích ánh mắt của Đường Kim.

- A!

Thấy đột nhiên Đường Kim xuất hiện, Hàn Tuyết Nhu duyên dáng hô to một tiếng, vội vàng kéo cái chăn trên giường khoác lên người mình.

- Trời nóng như vậy em đắp chăn làm gì?

Đường Kim tỏ vẻ đáng tiếc nhìn Hàn Tuyết Nhu, hồi nãy hắn mới nhìn được có vài giây đồng hồ, chưa kịp lấy tay sờ mó để cảm thụ.

- Đừng làm bậy, trong phòng có con chuột cậu mau giúp tôi bắt con chuột đi.

Hàn Tuyết Nhu đỏ mặt, nhưng càng nhiều hơn là hoảng sợ, tựa hồ bị con chuột đó dọa cho mất hồn.

- Chuột?

Đường Kim sửng sốt, trong biệt thự mà cũng có chuột?

Nhãn châu xoay động, Đường Kim lập tức hô lên:

- Con chuột vừa mới chạy lên giường rồi.

- A!

Hàn Tuyết Nhu sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng đem quẳng chăn trên người, trực nhảy từ trên giường nhào tới ôm Đường Kim, hai tay ôm chặt ở cổ, còn cặp đùi ngọc thì gắt gao ôm ngang lưng Đường Kim, miệng thì hét lớn:

- Mau đập chết con chuột...

Hàn Tuyết Nhu còn chưa kịp nói xong, thì bờ môi anh đào đã bị Đường Kim chặn lại, mà cánh cửa phía sau lưng Đường Kim đột nhiên đóng lại.

- Tên sắc lang này rõ ràng là cố ý.

Trong lòng Hàn Tuyết Nhu đột nhiên hiểu được, vì thế một hồi sau nàng cũng tạm thời quên đi con chuột, trong lòng thầm mắng.

Đông đông đông...

Tiếng đập cửa ngay tại lúc gay cấn nhất vang lên, đồng thời truyền đến thanh âm lo lắng của Hàn Hữu Đức:

- Tiểu Nhu, xảy ra chuyện gì? Nói mau, bằng không cha sẽ xô cửa vào.

Hiển nhiên tiếng kêu sợ hãi của Hàn Tuyết Nhu không chỉ có một mình Đường Kim nghe thấy, mà Hàn Hữu Đức cũng nghe được, nhưng vì tốc độ của Đường Kim nhanh hơn nên xuất hiện trước mà thôi.

Nghe được âm thanh của Hàn Hữu Đức, thì môi của Đường Kim cũng ly khai khỏi bờ môi anh đào của Hàn Tuyết Nhu, rốt cuộc Hàn Tuyết Nhu đã có thể nói chuyện:

- Cha, con không sao.

Nói chưa dứt lời thì Hàn Tuyết Nhu lại rên lên một tiếng yêu kiều, không biết từ lúc nào mà đầu của Đường Kim đã dúi vào ngực của nàng, còn đầu lưỡi thì bắt đầu thám hiểm.

- Tiểu Nhu, mở cửa nhanh.

Hàn Hữu Đức nghe được âm thanh lạ, lập tức thúc giục.

- Mau thả tôi ra, cha thật sự sẽ xông vào.

Hàn Tuyết Nhu nhỏ giọng nói với Đường Kim.

Đường Kim có chút bất đắc dĩ, nhưng đầu của hắn cũng rời khỏi núi đôi, đồng thời buông Hàn Tuyết Nhu ra. Hàn Tuyết Nhu vừa thoát ra được, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, sau đó chạy đến mở cửa ra.

- Cha thật sự không có việc gì đâu.

Hàn Tuyết Nhu nói nhanh:

- Con bị chuột dọa,

Đường Kim đang bắt chuột dùm con.

Nói đến đây mặt của Hàn Tuyết Nhu không tự giác được hồng lên một chút, lúc này Đường Kim cũng không có bắt chuột, mà hai tay của hắn đang đặt trên bàn tọa của nàng.

Nhìn thấy mặt Hàn Tuyết Nhu có điểm hồng, lại nhìn Đường Kim đang ở trong phòng, lại nhìn lên trên giường có một đống hỗn loạn, trong nháy mắt Hàn Hữu Đức lập tức hiểu được, sau đó một bộ thấm thía nói:

- Đường Kim, chú biết con đang muốn làm ra hành động vĩ đại, con là bạn trai của Tiểu Nhu, chú sẽ không ngăn cản hai đứa, nhưng độ tuổi của hai đứa thì không thích hợp làm việc này, việc này đối với thân thể không tốt, để lớn một chút nữa rồi tính....

- Cha, người nói bậy cái gì đó, bọn con không có làm cái gì hết mà.

Hàn Tuyết Nhu nghe ra ý của Hàn Hữu Đức, nhất thời khiến mặt của nàng đỏ.

- Chú Hàn, thật sự là có con chuột, người xem nó đang ở trên giường kìa.

Đường Kim một bộ dạng vô tội nói, nói xong tay liền chỉ lên giường.

Hàn Hữu Đức tới xem, thì quả thật là có một con chuột.

- A!

Hàn Tuyết Nhu lại hoảng sợ, sau đó vội vàng kéo Đường Kim:

- Cậu mau đánh chết con chuột đi a.

Một đạo kim quang bắn ra, lập tức đóng đinh con chuột ngay tại trên giường.

Hàn Hữu Đức ngẩn ngơ, đánh chết thật?

Hàn Tuyết Nhu trợn tròn mắt, con chuột chết trên giường của nàng, đêm nay làm sao có thể ngủ?

- Cha, tối nay con không ngủ ở đây.

Hàn Tuyết Nhu không dám tiếp tục ở nơi này, chỉ cần nghĩ đến con chuột chết trên giường đã khiến nàng sợ tới mất hồn, không có biện pháp, ai bảo nàng sợ chuột.

Đường Kim rất cao hứng, đêm nay Hàn Tuyết Nhu có thể tới nhà hắn.

Kế tiếp Hàn Tuyết Nhu nói một câu:

- Con vào ký túc xá ngủ.

Kết quả làm cho Đường Kim không cao hứng nổi.

- Được rồi, để ngày mai cha tìm người tới đây dọn dẹp, bình thường nơi đây không có người ở, nên khó tránh khỏi có chuột.

Hàn Hữu Đức biết con gái mình sợ chuột nên nói.

Mấy phút sau, Hàn Tuyết Nhu lôi kéo Đường Kim ra khỏi biệt thự, mà lúc này Đường Kim cũng đã thay bộ âu phục ra, hai người ngồi trên Ferrari chạy đến trường Ninh Sơn Nhị Trung, Đường Kim không nhịn được hỏi một câu:

- Em thật sự không muốn tới nhà anh ngủ sao? Vạn nhất trong ký túc xá cũng có chuột thì sao?

- Nếu có chuột, tôi sẽ kêu cậu tới diệt nó.

Hàn Tuyết Nhu liếc nhìn Đường Kim một cái, ý đồ của tên sắc lang này thật rõ ràng, không thể giả bộ che dấu một chút hay sao?

Đường Kim hơi thất vọng một chút, mấy phút đồng hồ sau khi hắn nhìn thấy Hàn Tuyết Nhu đi vào ký túc xá nữ, thì trong đầu hắn chợt nghĩ đến một kế hoạch, có nên hay không thả vài con chuột vào phòng ký túc xá của Hàn Tuyết Nhu.

************

Đường Kim đúng là trở về chỗ ở của mình, tối hôm đó hắn cũng không gõ cửa phòng Tô Vân Phỉ, vì hắn nghe ra bên trong phòng Tô Vân Phỉ không có người, Tô Vân Phỉ hẳn là còn chưa ra viện.

Cùng giống như mọi ngày, lên mạng, luyện công, một đêm đã qua, hắn vừa mới xuống lầu chuẩn bị đi ăn sáng, thì chuông di động hắn vang lên.

- Gọi làm gì? Hôm nay cậu không cần đi làm.

Đường Kim tiếp điện thoại, bộ dáng uể oải nói.

- Hôm nay là ngày nhà giáo, cậu là học sinh không định đến thăm cô giáo à?

Tiếu Thiền bất mãn nói.

- Cô Tô còn chưa ra viện sao?

Đường Kim ngáp một cái:

- Cảm có một chút thôi, không nghiêm trong đến vậy chứ?

- Buổi sáng mới tiêm thuốc, đến chiều là được xuất viện.

Tiếu Thiền trả lời một câu, sau đó hỏi:

- Cậu đang ở đâu? Chút nữa chúng ta cùng nhau đi mua quà tặng cho Cô Tô, được không?

- Được!

Đường Kim đồng ý.

- Tôi đi ăn sáng, cậu cứ chờ tôi ở cổng trường.

Cũng không quản Tiếu Thiền có đồng ý hay không, Đường Kim trực tiếp cúp máy, hắn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên hắn dừng bước, vì giờ hắn nhìn thấy được một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, đang chạy bộ trên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.