“Ngươi xác định?” Tĩnh Phi vẫn còn chút lo lắng.
“Chỉ là một bệnh phong hàn nho nhỏ, trong vòng một năm mỗi người đều
sẽ bị mắc phải một hoặc nhiều lần, không có gì đáng ngại cả.” Vừa nói,
Mộ Cẩm Cẩm vừa quay đầu nhìn Tây Môn Liệt Phong nằm trên giường một
chút:” Tĩnh Phi, ngươi vộ vội vàng vàng tiến cung, có chuyện trọng yếu
gì sao?”
“Ngày hôm qua hoàng huynh đã hạ chỉ phái ta ra kinh để đi điều tra
chuyện bọn loại đảng âm mưu lật đổ triều đình rốt cuộc có thực hay là
không, hoàng huynh vốn định để cho ta ba ngày sau mới lên đường, nhưng
bởi vì ta tạm thời có việc, cho nên tính toán ngày mai sẽ lên đường…”
“Chuyện gì, có thể nói cho ta? Chờ sau khi Hoàng huynh ngươi bệnh tình tốt lên, ta cũng có thể chuyển cáo lại cho hắn.”
“Cái này…” Tĩnh Phi tựa hồ có chút khó nói:”Chính là lần trước… ta
cùng hoàng hậu có nhắc đến vị cô nương kia một lần, kể từ sau khi nàng
đột nhiên biến mất khỏi vương phủ, ta vẫn luôn truy tìm thân ảnh của
nàng, vài ngày trước mấy thủ hạ ta phải đi đã nói cho ta biết, nàng rất
có thể xuất hiện ở vùng đất phía nam, cho nên ta nghĩ thừa dịp không có
việc làm, muốn lên đường trước.”
“Nga, nguyên lai là vì một tiểu nữ nhân nha.” Cẩm Cẩm nở nụ cười xấu
xa:” Còn tưởng rằng ngươi là một khổi đại đầu gỗ, không nghĩ tới cũng có người yêu a.”
“Hoàng hậu nương nương…” Tĩnh Phi bị nàng trêu chọc có chút đỏ mặt.
Hai người ở chỗ này nói chuyện to nhỏ, Tây Môn Liệt Phong ở trên
giường thì lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cười thanh thúy truyền vào
trong tai hắn, khẽ mở hai mắt mỏi mệt ra, hắn hoảng hốt nhìn thấy Cẩm
Nhi của hắn đang cùng đệ đệ của mình đứng ở cửa thấp giọng nói gì đó,
thỉnh thoảng, Mộ Cẩm Cẩm còn lộ ra nụ cười khả ái, mà đệ đệ của hắn,
trên gương mặt tuấn tú thỉnh thoảng có chút ửng hồng.
Nhìn trạng diện của bộ dạng này, làm lồng ngực của hắn khó có thể ức
chế kìm nén, ghen tỵ nồng đậm cũng từ từ nảy sinh trong lòng, chỉ chốc
lát sau, Mộ Cẩm Cẩm cùng Tĩnh Phi sánh bước đi cách xa khỏi phía cửa
phòng, mà đầu của hắn, thì càng ngày càng mơ màng, ý thức dần dần trở
nên không còn rõ ràng như trước nữa.
-|- -|- -|- -|-
“Hoàng thượng… Hoàng thượng…”
Không biết qua bao lâu, sau khi nghe được có tiếng gọi, Liệt Phong cố gắng mở hai mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng,
nhưng người xuất hiện ở bên giường dĩ nhiên lại là Chu Liên Nguyệt đã
không gặp mấy ngày nay.
“Hoàng thượng, bệnh của ngài đã nặng như vậy, tại sao không truyền
thái y đến?” Tiếng nói mềm nhẹ, làm Tây Môn Liệt Phong trong lúc nhất
thời không tìm được phương hướng cảm giác, hắn không biết Chu Liên
Nguyệt ghé vào bên tai hắn nói những gì, bởi vì hắn cảm thấy thân thể
của mình phiêu phiêu, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ có cảm giác như
vậy.