Vừa gặp nàng, Tĩnh Phi tượng trưng một tay chạm đất:” Thần đệ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Thiếu gia nhà ngươi bớt giả bộ đi!” Rốt cục cũng chạy tới trước mặt
hắn Mộ Cẩm Cẩm không khách khí nện một quyền trên bộ ngực của hắn
:”Ngươi tên tiểu tử thối này thật là xấu đến chảy mỡ, nói mau, lần trước tại sao ngươi lại nhỏ nhen đem hành tung của ta tiết lộ cho đại ca
ngươi như vậy? Ngươi biết rõ hắn không cho phép ta xuất cung, còn nhỏ
mọn hãm hại ta.”
Tĩnh Phi đã đứng lên khẽ nhếch đôi môi xinh đẹp lên:” Thân là thần đệ của người, hiếu trung với hoàng thượng là tín niệm duy nhất trong cuộc
đời này của Tây Môn Tĩnh Phi, huống chi, lấy trình độ hoàng huynh ta
sủng ái ngươi, coi như bị hắn bắt sống trở lại, hắn cũng sẽ không làm
khó ngươi.”
“Sẽ không làm khó?” Chỉ cần nghĩ tới sự kiện này, Mộ Cẩm Cẩm đáy lòng liền xông lên nhiệt hỏa:” Thối đại ca của ngươi lại thật sự phạt ta
chép cái kinh thi quỷ kia, cũng bởi vì người ta viết ít hai chữ, hắn
liền quyết đánh ta hai cái vào tay.” Vừa nói, nàng còn như hiến vật quý
vươn bàn tay phải mập mạp của mình ra:” Lòng bàn tay của ta cũng bị hắn
đánh cho sưng đỏ lên.”
Nhìn bộ dạng khả ái bướng bỉnh của nàng, Tây Môn Tĩnh Phi không nhịn
được cười ra tiếng:” Cái này muốn trách thì chỉ có thể trách một mình
hoàng hậu ngươi ngu ngốc, biết rõ hoàng huynh ta không cho phép ngươi
xuất cung, ngươi còn cố ý muốn phạm vào tối kỵ của hắn, cho dù bị trách
phạt, đó cũng là một mình ngươi tự tìm.”
“Tây Môn Tĩnh Phi, ngươi chính là đang ở đây khinh bỉ ta không thông minh như ngươi sao?”
“Thông minh?” Đối với danh từ mới mẻ này, Tây Môn Tĩnh Phi không nhịn được tò mò nhíu nhíu chân mày:” Cái gì là thông minh?”
“Thông minh chính là…” Mộ Cẩm Cẩm phát hiện mình phải giải thích
những thứ này với cổ nhân thật là phiền toái, nàng đột nhiên giơ tay
phải lên nắm thành quả đấm nhỏ :” Bây giờ nhìn hành động của ta mà phát
âm, quả đấm của ta hướng lên trên ngươi kêu “Quên”, ta dơ sang phải
ngươi kêu “Nhớ”, ta đưa sang trái ngươi kêu “Quên”, khi ta hạ xuống dưới ngươi kêu “Nhớ” nghe rõ ràng chưa?”
“Đây chính là thông minh mà ngươi vừa nói phải không?” Tây Môn Tĩnh Phi bị nàng làm cho hồ đồ một khắc.
“Đây chỉ là chứng minh quá trình thông minh mà thôi, được rồi, bây giờ theo ta tới đọc…”
Mộ Cẩm Cẩm bắt đầu giơ quả đấm nhỏ của mình lên chỉ loạn, mà Tĩnh Phi thì rất phối hợp mở miệng thì thầm:” Quên… Nhớ… Nhớ… Quên… Quên… Quên…
Quên… Quên…”
Mới đọc được một nửa, Tây Môn Tĩnh Phi đột nhiên phát hiện mình giống như bị lười gạt, bởi vì trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Cẩm Cẩm đều là
nụ cười xấu xa.
“Ha ha ha, một con chó khả ái đã ra đời.”