Bởi vì cả ngày bận việc triều chính, hơn nữa lúc nào cũng phải tận
lực cũng lũ nịnh thần trong triều diễn trò, lại thêm những ngày gần đây
nhiệt độ khí trời đột nhiên giảm xuống, khiến cho Tây Môn Liệt Phong cả
người vô lực không chịu nổi.
Lúc nửa đêm, hắn kéo một thân mệt mỏi bước vào tẩm cung, Mộ Cẩm Cẩm
đã trầm trầm ngủ thiếp đi, cởi áo ngoài xuống, hắn nhẹ nhàng ngồi ở bên
giường, mượn ánh trăng phía ngoài, hắn nhìn nữ nhân trên giường khuôn
mặt tinh khiết không lúc nào là không tản ra ánh sáng mê người.
Cổ họng đau rát khó chịu, Liệt Phong khống chế không được ho nhẹ mấy
tiếng, ở trong đêm khuya yên tĩnh trở lên trống rỗng lạ thường, Mộ Cẩm
Cẩm nằm trên giường lẩm bẩm mấy tiếng, khẽ lật mình lại, trong giấc mộng nàng giống như cảm thấy khác thường, chậm rãi mở hai mắt ra, nàng nhìn
thấy Tây Môn Liệt Phong ngồi bên giường trên người khoác một tầng ánh
trăng nhàn nhạt, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn mỹ như tượng nhuộm một sắc thái nhu hòa.
“Liệt Phong…”
“Ta đánh thức nàng sao?” Vừa nói đồng thời hắn cũng không nhịn được
mà ho nhẹ thêm vài tiếng, Mộ Cẩm Cẩm vội vàng từ trên giường ngồi dậy,
khuôn mặt tràn đầy lo lắng, vươn tay nhỏ bé ra sờ lên trán của hắn.
“Làm sao lại ho khan như vậy, ngã bệnh sao?” Tay nhỏ bé vừa mới chạm
vào cái trán nóng hổi của hắn, nàng liền bị nhiệt độ này làm so sợ đến
trong lòng thất kinh.
“Trời ạ, đầu của chàng rất nóng…”
Nàng vội vàng xuống giường, đem cây nến trên bàn đốt lên, mượn ánh
nến, nàng nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của hắn, tâm Mộ Cẩm
Cẩm bởi vì thần sắc bị bệnh của hắn mà cảm thấy nhói đau.
“Thu Nguyệt, Tiểu Đức Tử, mau truyền ngự y…”
“Cẩm Nhi…” Tây Môn Liệt Phong vội vàng đem thân ảnh bận rộn không
ngừng của nàng ôm vào trong ngực:” Trẫm chẳng qua là có chút nhức đầu mà thôi, ngủ một cái là tốt rồi, mấy ngày qua khí trời quá lạnh, nàng đừng đứng trên mặt đất chạy tới chạy lui…”
“Đứa ngốc, bệnh đến mức độ này, chàng còn nói mình không có chuyện
gì, Thu Nguyệt, cái nha đầu chết tiệt kia có phải ngủ đến chết đi rồi
hay không? Tiểu Đức Tử…”
Nàng quát một tiếng, Tiểu Đức Tử từ bên ngoài vội vàng chạy nhanh vào:” Hoàng hậu nương nương…”
“Được rồi đươc rồi đừng quỳ nữa, nhanh đi gọi ngự y, hoàng thượng bị bệnh…”
“Dạ.” Tiểu Đức Tử vừa nghe xong sợ đến mức xoay người chạy nhanh ra hướng ngoài phòng.
Mộ Cẩm Cẩm đem Tây Môn Liệt Phong an trí nằm trên giường xong, trong
miệng còn không ngừng nói lời trách cứ, không bao lâu, một đám ngự y vội vã chạy tới, trải qua một hồi chẩn đoán bệnh, Tây Môn Liệt Phong bị
phán định nhiễm phong hàn.
“Hoàng thượng, vì suy nghĩ cho thân thể của người, mấy ngày tiếp theo không nên vào triều sớm, cựu thần sẽ kê vài thang thuốc, đem mười mấy
thang thuốc này đun khoảng hai canh giờ, cứ cách năm canh giờ lại uống
một lần, một ngày uống ít nhất bốn lần…” (Ying: đoạn này ta hơi khó
hiểu một chút, ở cổ đại 1 ngày= 12 canh giờ, mà lão thái y kêu cách 5
canh giờ uống 1 lần~~> 1 ngày cố lắm chỉ uống được 3 lần mà lão thái y kêu uống ít nhất 4 lần thì là mà như thế nào a -_-||)