“Tốt, ngươi vẫn còn mạnh miệng đúng không, người đầu, lôi nữ nhân
này ra đánh thật mạnh cho trẫm, đến lúc nào chịu nhận tội mới tha cho
ả!”
“Hoàng thượng tha mạng…” Chu Liên Nguyệt sợ hãi vội vàng quỳ bò đến
bên chân hắn:” Xin đừng đánh nô tỳ, nô tỳ xin khai.” Nàng run rẩy nắm áo bào của Tây Môn Liệt Phong:” Độc… Độc… Độc là do nô tỳ phái người hạ
vào nước, nhưng độc dược kia sẽ không hại tính mạng của người, chẳng qua là sẽ làm cho người trong thời gian ngắn mất đi nặng lực hoạt động, sau khi dược hiệu hết, thì chuyện gì cũng không xảy ra nữa, Hoàng thượng,
cho dù cấp cho nô tỳ một ngàn một vạn lá gan, nô tỳ cũng không dám mưu
hại hoàng thượng a…”
Gương mặt Tây Môn Liệt Phong trở lên lãnh khốc, hắn vô tình nhìn nữ
nhân quỳ dưới chân mình, thật là một gương mặt đẹp, nhưng lại là một bộ
tâm địa vô cùng độc ác, nếu như không phải hắn, Cẩm Nhi của hắn…
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Cẩm Cẩm đang nghiêng người dựa vào bên giường tựa như đang xem một cuộc vui trước mắt, đến cuối cùng, nàng còn ưu nhã khoanh hai tay trước ngực.
“Bội phục, bội phục, Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta quả nhiên hết sức dụng tâm, vì muốn hại ta phải chết, ngay cả kế sách kinh thiên địa
quỷ thần này cũng nghĩ ra được, tò mò muốn hỏi, cái thứ thuốc kia của
ngươi điều chế như thế nào a, vô sắc vô vị, còn có thể vô hình hại
người, người nào lại lợi hại như thế, ngay cả loại thuốc như vậy cũng
làm ra được, nếu như có được loại thuốc này đem đi bán ở ngoài, ta nghĩ
nhất định sẽ bán được giá rất tốt.”
Chu Liên Nguyệt quỳ trên mặt đất hồn đã sớm bị hù dọa bay mất:” Hoàng hậu, thần thiếp nhất thời hồ đồ, xin hoàng hậu nể tình thần thiếp và
người cùng hầu hạ hoàng thượng mà tha cho thần thiếp.”
“Hầu hạ?” Nàng tìm một tư thế thoải mái, một tay chỉ ở cằm của mình:” Mộ Cẩm Cẩm ta từ khi sinh ra tới nay, sẽ không phải hầu hạ bất cứ người nào, ta không biết cái từ ‘hầu hạ chung’ của ngươi rốt cuộc là có ý gì, bất quá… Chu Liên Nguyệt, ta không ngần ngại nói cho ngươi một tiếng,
sau khi gả cho Tây Môn Liệt Phong, nam nhân này chỉ thuộc về một mình Mộ Cẩm Cẩm ta, bất kể người nào muốn cướp đi hắn, hết thảy đều cút qua một bên cho ta, nhưng bây giờ, ta đột nhiên phát hiện người nam nhân này
cũng không có gì đặc biệt, nếu ngươi cảm thấy hắn còn giá trị lợi dụng,
ta đưa ngươi đem về từ từ chơi, dù sao hắn bây giờ dưới con mắt của ta
giá trị cũng chỉ bằng một món đồ chơi không đáng giá một đồng, ý của ta
ngươi nghe hiểu chứ?”
Chu Liên Nguyệt bị lời nói của nàng hù dọa cho sắc mặt tái nhợt, mà
Tây Môn Liệt Phong thì bị nàng đè bẹp thấp đến mức không thể thấp hơn
được nữa.