Lão già ghê tởm nầy, nhanh mà vào quan tài đi, còn muốn đến dân gian
đi lục soát mỹ nữ về cho hắn làm vợ, nếu như cái đĩa CD ở nhà nàng kia
ghi lại lịch sử triều đại này, như vậy đủ để chứng minh hoàng đế triều
đại này cũng không có gì đặc biệt, bên cạnh còn nuôi một cái Nguyệt quý
phi chó má nhiễu loạn hậu cung.
Di? Nói đến cái đĩa CD chết tiệt kia, cái chết của nàng cùng sự mất tích của An Tiệp Phỉ rốt cuộc là từ đâu mà tới nha?
Đang mải mê suy nghĩ, Mộ Cẩm Cẩm đã đi ra khỏi cửa tẩm cung, dầy!
Không nghĩ đến cái triều đại không biết tên này rất là hung vĩ, rất là
hoành tráng, ở phía xa, có mấy thái giám tực hồ như đang nghị luận cái
gì, nàng nhanh như mèo trốn vào sau một bồn hoa lớn, đợi tới thời điểm
mấy thái giám đi qua, nàng vừa lén lén lút lút lướt qua một cái cửa hình vòm.
Cẩm Cẩm đánh giá bốn phía mấy lần, trong cái đình viện này bày đầy
cái loại cây cây hoa hoa nàng xem cũng không hiểu, không biết cái lão
hoàng đế kia trước mắt trốn ở địa phương nào, bên tai đột nhiên truyền
đến một trận thanh âm tiếng đao kiếm.
Nàng bò bò đến bên một ghế đá, sau lướt qua một bờ tường màu đỏ–
Wow! Lại có một nam tử trẻ tuổi mặc một trường sam màu trắng ở trong sân đang vung kiếm múa võ, giống như đang luyện công phu.
Một đầu tóc dài đen nhánh buộc cao trên đỉnh đầu, mỗi một động tác
hắn ra võ cũng đều ưu mỹ lưu loát như vậy, cực kỳ giống như một vị đại
hiệp chân chính trong TV.
Mộ Cẩm Cẩm không khỏi bị nam tử trẻ tuổi trước mặt làm cho ngây
người, thân hình của hắn thật đúng là không phải cao lớn bình thường,
mặc dù động thái của hắn làm cho nàng không thế thấy rõ được hình dáng
khuôn mặt lớn lên ra sao, nhưng là nhìn vẻ mặt tiêu sái, tư thái ra võ
tự nhiên, căn bản là giống như một công tử phong lưu từ trên màn ảnh đi
xuống.
“Là ai đang nhìn nén?” Cùng với một tiếng gầm nhẹ, một thanh trường
kiếm thẳng tắp hướng tới Cẩm Cẩm, làm cho Mộ Cẩm Cẩm đang nhìn nén suất
ca luyện võ bị làm cho sợ đến “Phanh!” một tiếng, từ trên tường té
xuống.
“Ôi uy….”
Nàng vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy một mũi kiếm sáng loáng đang tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Trời ạ! Phật tổ a! Thượng đế a! Thánh Zesu a—
Trên thế giới làm sao có thể có một nam nhân anh tuấn như vậy?
Lông mày nồng đậm sừng sững như hai ngọn núi khẽ giơ lên, con ngươi
đen nhánh sâu không thấy đáy trong hai tròng mắt lộ ra mấy phần lãnh ý
kinh người, mũi của hắn thật cao thật đẹp, tựa như người phương Tây, độ
cong ưu mỹ và đường viên đôi môi hoàn hảo tựa như ma quỷ tản ra mấy phần lạnh lùng tà khí.