Thịnh Kiều luyện lời thoại đến đêm khuya, cuối cùng không chịu được lạnh, run rẩy về khách sạn.
Mới vừa vào thang máy, Chung Thâm một thân mùi rượu cũng đi vào, thấy là cô thì có chút ngoài ý muốn, cười hì hì chào hỏi: “Cô cũng chưa ngủ sao?” Chợt nhìn thấy kịch bản trên tay cô và khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng, bất khả tư nghị*: “Thịnh Kiều cô cũng liều mạng quá!”
(*) Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng
Thịnh Kiều nói: “Liều mạng mới có thể thắng.”
Chung Thâm cười ngã trước ngã sau, cười xong lại lấy kịch bản của cô, “Ừm, cô cũng rất nỗ lực đấy. Công nhận phần nỗ lực này, về sau anh trai bảo kê em, mỗi lúc phải đối diễn thì cứ việc đến tìm anh.”
Anh hôm nay một cảnh NG hơn mười lần sao lại không biết xấu hổ nói lời này? Đuối lý không?
Nhưng mà Chung Thâm hoàn toàn không cảm thấy lời này đuối lý, ngày hôm sau trong lúc nghỉ ngơi ở phim trường, anh ta thật sự cầm vở tìm Thịnh Kiều đối diễn.
Thịnh Kiều: “....Tôi có thể từ chối không?”
Chung Thâm: “Không được! Tôi có ý tốt giúp cô, cô còn dám từ chối?”
Thịnh Kiều yên lặng cầm lấy vở.
Phó Tử Thanh ngồi ở cách đó không xa, cầm một lọ kẹo cam, nhìn hai người bọn họ. Nhìn nửa ngày, thật sự nhìn không được, ném viên kẹo trên mặt đất, mang vẻ mặt trầm trọng đến sau lưng Chung Thâm, vỗ vỗ vai anh ta. Chung Thâm không tình nguyện có người cắt ngang, quay đầu trừng mắt nhìn Phó Tử Thanh.
Phó Tử Thanh nói: “Vẫn là tôi giúp cô ấy đi.”
Chung Thâm tức khắc không hài lòng: “Anh có ý gì? Anh chê tôi diễn không tốt?”
Phó Tử Thanh: “Ừ.”
Thịnh Kiều còn tưởng Chung Thâm sẽ nổi giận, kết quả anh ta lại nói: “Nhưng tôi lớn lên đẹp nha.”
Được, anh đẹp anh có lý...
Phó Tử Thanh cũng không để ý đến anh ta, quay đầu nói với Thịnh Kiều: “Đúng hay không?”
Thịnh Kiều gật đầu như một cái máy: “Đúng đúng đúng.”
Vì thế hai người bỏ qua vẻ mặt u oán của Chung Thâm, đến bên cạnh đối diễn. Hai lần đối diễn xong, ánh mắt của Phó Tử Thanh nhìn Thịnh Kiều có chút kinh ngạc: “So với ngày hôm qua khá hơn nhiều.”
Xem ra nỗ lực tối hôm qua của mình không uổng phí, nội tâm của Thịnh Kiều thỏa mãn.
Trả giá sẽ có hồi báo, lúc sau khi bắt đầu quay, Thịnh Kiều chỉ NG hai lần đã qua được cảnh diễn đầu. Làm được lần đầu thì những lần sau càng dễ hơn, Phó Tử Thanh cũng không giấu diếm, đem một ít kĩ xảo biểu diễn chuyên nghiệp của chính mình nói với Thịnh Kiều.
Ngày hôm sau kết thúc quay chụp, cô cứ như bình thường đi đến bờ hồ nhỏ luyện lời kịch. Không thay đổi phương pháp cũ, lại dùng thêm kỹ xảo Phó Tử Thanh dạy cô, Thịnh Kiều càng lúc luyện càng nhanh. Hơn nữa nhân vật cô đóng vai này không quá khó, chỉ cần nắm giữ kỹ xảo biểu diễn cơ bản cũng hoàn toàn có thể làm tốt.
Mà Weibo Fan club chính thức của cô cũng mỗi ngày đúng giờ đổi mới, thay một tấm hình chụp ở phim trường.
- -- ở giữa tôi và em chỉ cách nhau một vệt ánh sáng. Là gió là ảnh là sao, là khi tôi truy đuổi em, em như lạc vào ánh bình minh. Chào buổi sáng, Kiều fans.
- -- tôi đem em giấu vào ánh trăng, không muốn bị người khác phát hiện. Nhưng cái bóng của em rớt xuống, phủ kín nhân gian. Ngủ ngon, Kiều fans.
- -- dáng vẻ ngày mai là gì, không có người biết. Chúng tôi yêu dáng vẻ của em, em sẽ biết. Mà dáng vẻ của em, thiên sứ biết. Chào buổi sáng, Kiều fans.
- -- xin cứ tin tưởng, em sẽ như bông hoa nở rộ trên đời này. Thanh phong* cùng hồ điệp sẽ vì em mà đến. Ngủ ngon, Kiều fans.
(*) Thanh phong: gió mát, Hồ điệp: con bướm
.......
....
Quản lý võng đầu tổ Trà Trà ở trong nhóm tag Thịnh Kiều: Hội trưởng, chúng ta có mời nhà thơ sao? Mấy đoạn văn trên official weibo viết thật hay quá!
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Cảm ơn đã khích lệ, là của hội trưởng tôi đây viết.
******
Diễn viên tìm được trạng thái, tiến độ quay chụp cũng tăng lên không ít, toàn bộ đoàn phim hòa thuận vui vẻ, hảo cảm với Thịnh Kiều cũng một đường tăng lên. Thời gian nghỉ ngơi nhàn hạ, ba diễn viên chính cùng với hai vai phụ ngũ hắc* chơi vương giả nông dược.
(*) Ngũ hắc: chỉ việc tổ đội với 5 thành viên.
Vốn dĩ ngay từ đầu chỉ có Thịnh Kiều chơi, Chung Thâm thấy, mãnh liệt yêu cầu tổ đội, nhưng kỹ thuật của Chung Thâm không được, Thịnh Kiều không mang nổi, lại cùng nam số 3 mang, một buổi trưa liền mang Chung Thâm đẳng cấp hoàng kim cặn bã lên kim cương.
Phó Tử Thanh nhìn thấy tức khắc không vui, anh cũng muốn lên kim cương.
Vì thế vài người cứ hợp lại, hợp thành đội ngũ ngũ hắc, bắt đầu chinh chiến vương giả khe sâu.
Không nghĩ tới Phó Tử Thanh và Chung Thâm bởi vì giành [Thái Văn Cơ] mà đánh nhau.
Hai người làm Thịnh Kiều nổi điên, đạp mỗi người một cước, rống giận: “Hai người già đầu rồi mà còn giành một cái vú em* có mất mặt không!”
(*) Vú em: tên gọi chung của những nhân vật có khả năng trị liệu, hồi huyết trong game.
Chung Thâm nói: “Tôi chỉ biết chơi vú em!”
Phó Tử Thanh nói: “Tôi thích cảm giác cứu sống người bị thương!”
Cuối cùng dưới sự điều tiết của Thịnh Kiều, Chung Thâm chơi Thái Văn Cơ, Phó Văn Thanh chơi một chức nghiệp phụ trợ, Trang Chu. Hai diễn viên phụ kia chơi xạ thủ và pháp sư, Thịnh Kiều là thích khách Lan Lăng Vương dẫn toàn đội.
Kịch vụ thường xuyên phát một chút chuyện hằng ngày ở phim trường để duy trì nhiệt độ, vì thế chụp ảnh quay phim năm người đăng lên Weibo chính thức của 《Phong Ngữ》, còn kèm theo bảng chiến tích của họ. Dân mạng theo lẽ thường mắng Thịnh Kiều một đợt sau đó nhìn bảng chiến tích suy đoán.
- --Thái Văn Cơ và Trang Chu? Hai phụ trợ? Đội hình này có thể thắng cũng quá vất vả Lan Lăng Vương.
- -- Muốn đánh call với Lan Lăng Vương! Chơi như vậy vừa nhìn đã biết là Phó Tử Thanh!
- -- Thái Văn Cơ giết 0 trợ 3 chết 12, hoàn toàn không cùng đẳng cấp! Vừa nhìn đã biết là Thịnh Kiều!
- -- Thâm Thâm và Thanh Thanh vì sao lại để Thịnh Kiều chơi cùng? Chỗ nào cũng có cô ta, phiền muốn chết.
Thẳng đến tối, có một dân mạng bỗng nhiên bình luận:
- -- Mọi người nghe kĩ phần âm thanh của video, có phải Thịnh Kiều nói một câu “Chung Thâm cho tôi một ngụm sữa*”? Còn thời điểm sáu phút hai mươi chín giây, Thịnh Kiều nói Phó Tử Thanh kiên trì một chút, cô ấy lấy lam liền đi giúp anh ấy. Mẹ ơi, Lan Lăng Vương là Thịnh Kiều chơi sao?”
(*) Cho một ngụm sữa: ở trong game có nghĩa là tăng máu, hồi huyết
Những người khác lập tức click mở video tỉ mỉ nghe lại một lần.
Sau khi nghe xong đều sợ ngây người.
- -- Tôi không thể tin vào đôi mắt của mình nữa.
- -- Chung Thâm làm tôi quá thất vọng! Thái Văn Cơ chơi thành như vậy, không cần đi ra ngoài cũng đủ mất mặt chết rồi.
- -- Tôi không thể tưởng tượng loại thiếu niên cao lãnh như Phó Tử Thanh lại chọn chơi Trang Chu.
- -- Thực xin lỗi, tôi lại vì một bảng chiến tích....có chút hảo cảm với Thịnh Kiều....
......
...
Thịnh Kiều xẹt qua bình luận, yên lặng cười, giấu kỹ công và danh.
Ban đầu nghĩ rằng lần đầu tiến tổ ít nhiều cũng sẽ có chút cọ xát, không nghĩ lại gặp được hai người vai chính khá tốt.
Chung Thâm nhìn qua là một tên có bộ dáng yêu nghiệt, nhưng thực tế tính cách tiểu bảo bảo, sau khi đã thân quen với Thịnh Kiều thì người đại diện cũng không thèm dính mà đi dính Thịnh Kiều.
Tuy tính cách Phó Tử Thanh cao lãnh, nhưng thập phần bội phục sự liều lĩnh và nỗ lực của Thịnh Kiều, trên mặt tuy vẫn là lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng rảnh rỗi cũng thích ở chung với Thịnh Kiều. Anh phát hiện trước kia trên mạng truyền đủ loại về Thịnh Kiều quả thực sai mười phần, cô gái này rõ ràng dí dỏm hài hước ngay thẳng trượng nghĩa, hơn nữa mặt tri thức rất rộng, nói về cái gì cô cũng hiểu được vài phần.
Vì thế phim trường xuất hiện một màn như thế này.
Thịnh Kiều đi chỗ nào, Phó Tử Thanh và Chung Thâm theo đuôi tới đó, hơn nữa hai người còn nhìn nhau không thuận mắt, đúng thật ánh mắt của họ rất có thần, nhìn qua là biết đang dỗi lẫn nhau.
Thời điểm tổ trưởng tổ tuyên truyền chụp cảnh ngoài lề, hỏi Phương Bạch: “Cậu nhìn đằng đó kìa, Thịnh Kiều có giống đang mang theo hai đứa con ngốc không?”
Phương Bạch nói: “Tôi thấy giống hai người đang tranh sủng hơn.”
Đầu bên kia, hai đứa con ngốc đang tranh sủng lại bởi vì buổi tối nên ăn gì mà cãi loạn lên. Thịnh Kiều chống cằm xem kịch bản, di động trong túi rung lên, vừa cầm lên thì thấy là một dãy số lạ.
Cô làm dấu im lặng, hai người lập tức câm miệng.
Bấm nghe điện thoại, từ ống nghe truyền ra giọng nam nhàn nhạt: “Ừ.”
Cô đứng lên một chút, tiếng nói vui mừng không áp được: “Hoắc Hi!”
“...... Cô có số điện thoại của tôi?”
“Không có! Em nghe ra giọng của anh.”
Hoắc Hi trầm mặc vài giây, “Cho tôi địa chỉ, tôi gửi vé vào cửa cho cô.”
“Anh bắt đầu tuần diễn tập rồi sao?”
“Ừ.”
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, hỏi thật cẩn thận: “Em có thể thêm Wechat của anh không? Em dùng Wechat gửi địa chỉ cho anh.”
Hoắc Hi nói: “Có thể.”
Cô kích động đến dậm chân, đầu bên kia Hoắc Hi đạm thanh hỏi: “Đóng phim thuận lợi không?”
“Thuận lợi! Mọi thứ đều rất tốt, anh không cần lo lắng cho em!”
“...... Cũng không có lo lắng cho cô. Thuận lợi thì tốt, cúp đây.”
“Dạ dạ dạ, tạm biệt!”
Điện thoại đã cắt đứt, cô vui tươi hớn hở mà hoa si một hồi, lại nhanh chóng đem số điện thoại lưu lại, ghi chú là “Bảo bối của mình” sau đó tìm Wechat của Hoắc Hi, gửi đi tăng thêm nghiệm chứng.
Đầu bên kia rất nhanh chấp nhận, hình đại diện là một màu trắng, ID chỉ có một chữ “Hi”, Thịnh Kiều đã phát trước biểu tình cười đáng yêu rồi gửi địa chỉ khách sạn đoàn phim qua, Hoắc Hi gửi lại “Ok“.
Cô làm theo nguyên tắc không quấy rầy không quấy rầy, không có trả lời lại. Làm xong tất cả, vẻ mặt thỏa mãn quay đầu lại, phát hiện Phó Tử Thanh và Chung Thâm đang nhìn cô bằng loại ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Thịnh Kiều sờ sờ mặt: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Chung Thâm vô cùng đau đớn nói: “Tiểu Kiều! Cô làm tôi quá thất vọng rồi! Cô vậy mà lại có thể nịnh nọt như vậy!”
Phó Tử Thanh không nói chuyện, ánh mắt đã biểu lộ tất cả.
Thịnh Kiều vẻ mặt đứng đắn: “Đó không phải nịnh nọt, là vui sướng khi đối mặt người mình yêu.”
Chung Thâm trừng cô: “Nói bậy! Vừa rồi người cô gọi là Hoắc Hi, Hoắc Hi khi nào trở thành người cô yêu?”
Thịnh Kiều mặt không đổi sắc: “Anh nghe lầm.”
Chung Thâm tức giận đến đầu ngón tay phát run, chỉ vào di động của cô: “Thịnh Kiều cô không chỉ khi dễ tôi điếc còn khi dễ tôi mù sao? Cô cho rằng tôi không phát hiện screensaver* của cô là ai sao?” Anh ta hận sắt không thành thép mà nhìn cô, “Cô là một nữ minh tinh nổi tiếng vậy mà lại có thể truy tinh, còn truy đến nịnh nọt như vậy, cô có thấy mất mặt không? Cô có phải quên mất thân phận nữ diễn viên nổi tiếng của mình rồi hay không?”
(*) Screensaver - ảnh bảo vệ màn hình: là hình ảnh hiện ra trên màn hình sau một thời gian người dùng không tương tác với máy nhằm tiết kiệm năng lượng cho máy.
Thịnh Kiều đem điện thoại bỏ vào túi, “Có liên quan gì đến anh, buổi tối ăn lẩu! Đi!”
Chung Thâm nổi điên lên, túm Phó Tử Thanh nói: “Xem cô ấy kìa! Xem cô ấy kìa!”
Phó Tử Thanh liếc anh ta một cái: “Việc riêng của Tiểu Kiều, có liên quan gì đến cậu.” Nói xong cũng lấy vẻ mặt cao lãnh mà đi.
Chung Thâm cảm giác mình bị chọc tức tới khóc mất.
Hai ngày sau, Thịnh Kiều nhận được vé vào buổi biểu diễn do Hoắc Hi gửi đến. Trước mắt vé vào tuần diễn chỉ mở bán hai đợt, hai vé trong phong thư đều là chỗ ngồi vip trong hội trường, buổi diễn đầu tiên vào ngày mười ba tháng sau, tính không sai thì là hai ngày sau khi cô đóng máy.
Thịnh Kiều ôm vé kích động đến cả đêm không ngủ, ngày hôm sau lúc rời giường có hai quầng thâm trên mắt thì nhận được điện thoại của Kiều Vũ.
“Thịnh tiểu thư, tài liệu có liên quan đã được chuẩn bị xong xuôi, tùy thời đều có thể bắt đầu kiện tụng.”
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: tôi cũng muốn thêm Wechat của idol, có rồi liền bỏ, tuyệt không dây dưa.
Nếu các bạn có cơ hội thêm Wechat của idol thì sẽ gửi gì đầu tiên? Tôi chắc là cái gì cũng không dám gửi, aizzz...
.......
Lời editor: Ai đó dễ thương cho mình vài bình luận hay bình chọn gì đi, editor mất động lực quá~