Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 155: Chương 155




Ngày hôm sau, 8g sáng, phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Vốn có thể ngủ nướng vào cuối tuần, lại vì chương trình phát sóng trực tiếp này mà một lượng lớn khán giả phải đặt đồng hồ báo thức để bò dậy ăn đường.

Đăng nhập vào phòng phát sóng của cp thắng lợi, khán giả phát hiện Thịnh Kiều đã dậy rồi. Cô có thói quen dậy sớm. Một tay cầm ly, một tay cầm bàn chải, đứng trong sân viện, gần dàn treo quần áo, lộc cộc đánh răng, trên người vẫn là bộ đồ ngủ hình gấu con, tóc búi cẩu thả trên đầu, chân còn mang dép lê.

Rửa mặt xong, cô chạy vào nhà, màn ảnh quét qua một góc, Hoắc Hi đang nghiêng người nằm ngủ. Cô ngồi xổm ở mép giường, dùng ngón tay chọc chọc vào eo anh. Hoắc Hi lật người lại, thấy cái đầu nhỏ đang nhấp nhô ở mép giường, lập tức tỉnh táo, nở nụ cười ôn nhu, chống khuỷu tay vươn tới hôn lên trán cô.

Thịnh Kiều thuận tay ôm cổ anh, ngọt ngào nói.

“Hoắc Hi~ chào buổi sáng.”

Ha, mới sáng sớm đã bị bắt ăn một bụng đường một bụng chanh rồi.

Đọc truyện tại đây.

Hoắc Hi đứng lên đi rửa mặt. Thịnh Kiều chạy vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Ngày hôm qua chơi trò chơi, cô có lựa một vĩ trứng gà. Hiện giờ chiên hai quả trứng ốp la, tưới nước tương lên, trong phòng có sẵn sữa bò của nhà tài trợ, cô đổ vào ly mang đi hâm nóng, còn thuận tiện uống thử một ngụm.

Trên phần bình luận, Hi Quang một trận cảm thán. Cô ấy đúng là giống với chúng ta, rất hiểu khẩu vị và yêu thích của ca ca, sau này chúng ta không cần lo lắng 3 bữa cơm mỗi ngày của ca ca nữa.

Lúc họ ăn sáng, tổ tiết mục đưa nhiệm vụ của hôm nay.

Hôm nay tất cả nhiệm vụ đều liên quan đến biển. Tổ tiết mục dựng cảnh bên bờ biển, lại bày ra mấy trò kích thích, đồng thời khảo nghiệm độ ăn ý và độ phối hợp của các cặp tình nhân.

Chơi một ngày là rải đường một ngày. Hoắc Hi và Thịnh Kiều không phải là cặp đôi ăn ý nhất, nhưng tuyệt đối là cặp đôi ngọt ngào nhất. Sự sủng nịch của Hoắc Hi là cái kiểu lặng yên không tiếng động, cái kiểu tự nhiên lưu loát tỏa ra ngoài, cái kiểu ôn nhu động lòng người.

6g chiều, kỳ phát sóng đầu tiên kết thúc. Các cặp đôi từng người tới sân bay trở về nhà. Ra phi trường, hai người còn gặp một nhóm fan tới đưa cơ.

Thịnh Kiều là lần đầu tiên nhìn thấy một biển đèn tiếp ứng vừa vàng vừa bạc hài hòa đứng cạnh nhau như vậy, không hề có ranh giới phân chia, cũng không trợn mắt giận dữ với nhau, vàng bạc trộn lẫn, tương thân tương ái, đẹp đẽ ngoài ý muốn.

Hiện giờ tới đưa cơ toàn là fan đã chấp nhận mối tình của họ. Hoắc Hi nắm tay Thịnh Kiều dắt đi, fan cũng lẳng lặng đi theo một đường.

Hi Quang >> chị dâu, phải chiếu cố cho ca ca nhé. Đừng cô phụ anh ấy.

Fan Kiều >> Hoắc Hi, chúng em giao Kiều Kiều cho anh đấy, hãy đối xử tốt với chị ấy.

Fan hai nhà đúng là rầu thúi ruột.

Về tới Bắc Kinh, mỗi người lại bận rộn công tác riêng của họ. Đầu năm khởi động rất nhiều loại hành trình thông cáo. Thịnh Kiều thì được an bài đến trường học ngay sau kỳ nghỉ đông kết thúc. Cô đi học liên tục trong 2 tháng, hoàn thành chỉ tiêu mà giáo viên đưa ra. Kế tiếp còn nửa học kỳ, không sai biệt lắm đến kỳ nghỉ hè là ổn thỏa, cô có thể nhận một bộ phim mới.

Bộ phim điện ảnh đầu tiên của Hoắc Hi là Manh Thương lên thông báo thời gian ra rạp, sẽ là ngày 1/5. Các nhà truyền thông lớn chuyển phát trailer rất rầm rộ. Khán giả không thể liên tưởng hình tượng đầu lĩnh thổ phỉ trên phim với dáng vẻ ôn nhu điềm đạm của Hoắc Hi ở ngoài đời.

Nhập vai cũng quá tốt.

Thịnh Kiều đương nhiên dùng tài khoản chính để tuyên truyền cho bộ phim của bạn trai.

—— Ngày 1/5 không được đi vương giả khe sâu, chúng ta ra rạp xem Manh Thương nhé.

Sau đó cô lại dùng tài khoản Phúc Sở Ý để đánh bảng, cày số liệu, tuyên truyền, xoát đề tài, đẩy hot search cho bộ phim. Cứ vội vã như vậy cho đến thứ sáu, bọn họ lại chuẩn bị xuất phát đi Istanbul để thu hình cho kỳ thứ hai của Người Trong Lòng.

Hoắc Hi hiện tại đang ở Hongkong. Hai người sẽ bay riêng. Thịnh Kiều hạ cánh là rạng sáng. Tổ tiết mục phái xe tới đón cô về khách sạn, cho phép cô ngủ thêm vài tiếng, tới 9g sáng mới bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Thịnh Kiều trông mong nhìn đạo diễn.

“Hoắc Hi đâu?”

“Khi phát sóng bắt đầu, hai người mới được phép gặp nhau.”

“…”

Cho nên cô chỉ có thể tự mình đi ngủ. Mới chợp mắt một lát thì trời đã sáng. Đúng 8g, Đinh Giản gọi cô dậy rửa mặt hóa trang. Thời tiết ở Istanbul không khác biệt với Bắc Kinh cho lắm, đang ấm dần lên, nhưng nhiệt độ giữa ngày và đêm có sự chênh lệch rất lớn, gió thổi vẫn còn rất lạnh.

8g55, thợ quay phim và đạo diễn bước vào phòng. Thịnh Kiều đang ăn bánh mì. Đợi mọi người ngồi vào vị trí, đúng 9g, phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Thịnh Kiều đầu tiên hướng vào máy quay để gửi lời chào tới khán giả, sau đó hỏi.

“Hoắc Hi đâu?”

Đạo diễn trả lời.

“Nhiệm vụ đầu tiên của hôm nay chính là, giữa biển người mênh mông nơi đất khách quê người, không dùng tới bất kỳ thiết bị hay thông tin gì, tìm được người kia. Thời gian tìm kiếm càng ngắn, hành trình kế tiếp càng nhẹ nhàng. Nào nào, mau nộp điện thoại của cô, của trợ lý cũng phải nộp.”

“???”

Giờ phút này, khán giả bên ngoài có thể nhìn thấy đến 2 khung hình nên cùng lúc trông thấy Hoắc Hi và Thịnh Kiều. Anh kỳ thật ở căn phòng ngay cách vách nhưng vừa rồi đã bị nhân viên công tác lôi ra ngoài.

Nghe đạo diễn an bài như thế, Hoắc Hi vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh ung dung, không hề hoảng loạn, nhàn nhạt cười lên.

“Đã biết.”

Mà đầu bên này, Thịnh Kiều hoàn toàn không giống với Hoắc Hi, bị lừa gạt cũng không nổi bão. Cô túm chặt đạo diễn không cho ông ta rời đi.

“Không cung cấp thông tin, không cung cấp đạo cụ, được thôi, ít nhất cho tôi một tấm ảnh của anh ấy chứ?”

“Cô muốn ảnh chụp để làm gì?”

Thịnh Kiều không đổi sắc mặt trả lời.

“Đã vài ngày không gặp, tôi quên mất anh ấy trông như thế nào rồi.”

“…”

“Tôi muốn một tấm ảnh chụp mới nhất của ngày hôm nay, bằng không tôi liền không ra khỏi cửa, ở trong phòng biểu diễn dạng chân cho khán giả xem.”

“???”

Khán giả: “hahahahaha… tui muốn xem dạng chân… haha…”

Ngay cả tổ tiết mục Chạy Ra Ngày Mới còn không có biện pháp đối phó với bug là cô. Cho nên, với tổ tiết mục này ấy mà, sự tồn tại của cô quả thực giống y như ác ma. Tổ đạo diễn không thể lay chuyển được cô, cuối cùng thỏa hiệp, yêu cầu tổ đội bên kia chụp một tấm ảnh của Hoắc Hi.

Đạo diễn nhận được ảnh chụp, ra lệnh.

“Mang xuống lầu in ra đi.”

Thịnh Kiều giơ tay ngăn lại.

“Chờ chút. Ảnh chụp chưa qua chỉnh sửa làm sao đem in được. Ánh sáng quá tối, góc độ quá thấp… ai nha, mau đưa tôi chỉnh sửa rồi hãy in.”

Bình luận.

—— hahaha tui chết mất thôi~

—— không cần biết đang ở dị quốc tha hương, ảnh chụp của ca ca vẫn phải là đẹp nhất.

—— chị dâu nhất định là nhan khống.

Tổ đạo diễn sống không còn gì luyến tiếc, trơ mắt nhìn Thịnh Kiều mở máy tính của khách sạn, tải phần mềm photoshop, vui vẻ ngồi chỉnh ảnh. Thật ra chuyện này không tốn bao nhiêu thời gian, mất khoảng 10 phút. Thịnh Kiều điều khiển con chuột rất thuần thục, nhanh chóng biến bức ảnh chụp bằng điện thoại của nhân viên công tác thành một tác phẩm nhiếp ảnh chuyên nghiệp.

Khán giả muốn quỳ lạy trước tài năng chỉnh ảnh của cô.

Bình luận.

—— quỳ cầu đại thần chỉnh ảnh giúp tui a~ muốn ôm đùi!

—— tui nhớ hồi xưa Thịnh Kiều từng làm hội trưởng Hậu Viện Hội, có lẽ thường xuyên tự chỉnh ảnh cho mình cũng nên.

—— tay nghề là luyện từ đó mà ra hả? hahaha.

Người qua đường thì hahaha, nhưng Hi Quang lại ngưng trọng nhìn màn hình, phóng to bức ảnh trên máy tính kia, chăm chú săm soi một lát.

—— bức ảnh này… phong cách có điểm quen mắt a…

—— tỷ muội, tui cũng cảm thấy như vậy…

—— không dối gạt mọi người, tui vừa đánh chữ vừa run rẩy đây này.

—— không thể nào?! Đờ mờ… quả thực là… không phải chứ… mọi người nhìn kỹ lại xem.

—— mấy lầu trên đang nói chuyện gì đấy? Đọc không hiểu.

—— không hiểu +1, cầu giải đáp, bức ảnh bị làm sao?

Không có ai trả lời. Cơ hồ toàn bộ Hi Quang cảm thấy phong cách chỉnh ảnh kia quen mắt đều kéo nhau biến mất khỏi phần bình luận. Bọn họ chụp bức ảnh trên máy tính kia, lấy di động, mở một tài khoản, lo sợ tỉ mỉ so sánh.

Thịnh Kiều chỉnh ảnh nhất thời tại chỗ nên không dày công cho lắm, chỉ thêm sáng, đổi sắc thái một chút, rồi đơn giản tạo điểm nhấn cho bức ảnh. So với việc Phúc Sở Ý tốn gần cả giờ để chỉnh ảnh thì còn kém xa.

Nhưng phong cách là giống nhau. Thói quen chỉnh ảnh của Phúc Sở Ý là lựa chọn bảng màu ánh sáng, thậm chí nhấn mạnh cái vẻ cấm dục và độc hữu của chủ thể. Tấm ảnh chỉnh sửa tại chỗ này cũng hiện ra dấu vết tương tự.

Đây là trùng hợp hay là đáp án mà Hi Quang không dám nghĩ tới kia?

Siêu thoại của Hoắc Hi đột nhiên xuất hiện một không khí quỷ dị kinh khủng.

Mọi người không ai dám khẳng định, chỉ đăng lên 2 tấm ảnh, nơm nớp đặt câu hỏi: giống không?

—— phải không?

—— không có khả năng!

—— không thể chấp nhận!

—— đại thần cấp thần.

—— nếu là thật, tui quỳ luôn.

Có Hi Quang không thể kìm nén, chạy qua tài khoản của Phúc Sở Ý để lại lời nhắn trong phần bình luận.

—— A Phúc, cô có ở đây không? Cô đang làm gì? Mau đăng một bài, mọi người rất nhớ cô.

A Phúc hoàn toàn không phản ứng.

A Phúc luôn bận rộn, hiếm khi theo đuổi hiện trường, chỉ xuất hiện ở buổi biểu diễn, chưa bao giờ tham gia offline, trừ bỏ mỗi ngày cố định đánh bảng cày số liệu, hoàn toàn không giống một fangirl bình thường là mỗi giờ mỗi phút đều theo dõi siêu thoại.

Trước kia, bọn họ cho rằng A Phúc là thành phần tinh anh, giống như nhân viên chứng khoán ở Wall Street. Hiện giờ, trong lòng bọn họ ẩn ẩn suy đoán, vậy mà cảm thấy hình như đang ở rất gần với sự thật.

Không ai chọc thủng, không ai nói thẳng, vì vẫn cảm thấy đáp án này quá vớ vẩn, tự dối lòng đây chỉ là trùng hợp.

Vậy thì tiếp tục xem phát sóng trực tiếp đi.

Mọi người quay lại theo dõi phát sóng trực tiếp.

Thịnh Kiều cầm bức ảnh đã qua chỉnh sửa, cao hứng chạy ra cửa. Ở một nơi xa lạ, trên một đất nước xa lạ, trái phải nhìn quanh một vòng, sau đó cô túm đại một cô gái trẻ đi ngang qua. Đầu tiên là dùng tiếng Anh để hỏi xem đối phương có nghe hiểu tiếng Anh hay không, sau khi được câu khẳng định liền hỏi thăm xem gần đây có công viên hay quảng trường hay vườn hoa nào không.

Cô gái trẻ chỉ về một hướng, nói rằng bên kia có công viên nghệ thuật rất nổi tiếng. Thịnh Kiều nói cảm ơn, sau đó nhanh chân đi qua nơi đó.

Thợ quay phim vẫn đi bên cạnh, cô cầm tấm ảnh của Hoắc Hi vẫy tay với anh ta, giống như muốn hòa hoãn bầu không khí, cười nói.

“Biết vì sao tôi muốn một tấm ảnh chụp ngày hôm nay của Hoắc Hi không? Bởi vì người nước ngoài nhìn dân Châu Á đều không nhận diện được mặt mũi, nếu dựa vào nét mặt là không thể nào tìm ra được, cho nên phải dựa vào quần áo để phân biệt.”

Khán giả nghe cô nói, cảm thấy đúng là có đạo lý.

Cô nói tiếp.

“Một lát nữa, tôi sẽ tới nơi đông người nhất, đem bức ảnh này cho mọi người nhìn, sau đó nhờ họ giúp tôi tìm anh ấy. Tổ tiết mục an bài nhiệm vụ này, đảm bảo anh ấy không cách tôi quá xa, sẽ rất dễ dàng tìm được.”

Vừa nói chuyện vừa lộc cộc chạy trên đường, khoảng 10 phút sau, cô chạy tới công viên nghệ thuật của thành phố.

Cô đi dạo một vòng, sau đó đi tới suối phun nước ở trung tâm. Bốn phía suối phun nước là các nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn. Cô lớn lên xinh đẹp, đằng sau còn có máy quay đi theo, tự nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người qua đường.

Một lão bá thổi kèn Sax vẫy tay với cô, Thịnh Kiều cười tủm tỉm chạy qua. Lão bá hỏi.

“Show?”

Thịnh Kiều gật đầu, đem bức ảnh trong tay cho ông ấy xem, lại dùng tiếng Anh để giải thích.

“Bạn trai của cháu đi lạc, cháu đang tìm anh ấy. Ông có thể giúp cháu không? Nói với mọi người xung quanh, nếu có người gặp được anh ấy thì bảo với anh ẩy rằng, bạn gái của anh ấy đang ở suối phun nước trong công viên chờ anh ấy.”

Lão bá búng tay một cái, cầm tấm ảnh đi một vòng cho mọi người vây xem, dùng tiếng địa phương giải thích với họ.

“Bạn trai tiểu mỹ nhân đi lạc, mọi người trợ giúp tìm kiếm.”

Bạn bè ngoại quốc đối với loại chuyện này rất là nhiệt tình, sôi nổi cầm tấm ảnh chuyền nhau xem. Thịnh Kiều hướng từng người nói cám ơn.

Khán giả quả thực bị sự thông minh cơ trí của cô thuyết phục.

Ba cặp đôi còn lại đang lang thang không mục đích để tìm người yêu, đôi khi bọn họ còn lướt qua nhau ở một con phố nào đó mà không nhìn thấy nhau. Chỉ riêng Thịnh Kiều lựa chọn đứng tại chỗ, đợi đối phương tới tìm cô.

Sau khi đưa tấm ảnh cho những người tụ tập quanh suối phun nước xem xong, cô lại mở rộng phạm vi ra toàn công viên, mất khoảng nửa giờ để chạy xung quanh nhờ những người nhiệt tình giúp đỡ, cảm thấy không sai biệt lắm, cô chạy trở về suối phun nước.

Lão bá thổi kèn Sax nghe cô đến từ Trung Quốc, cư nhiên còn vì cô mà thổi một khúc “Hoa Nhài”. Bên cạnh có người kéo đàn violin, có người thổi sáo, có người chơi nhạc cụ địa phương. Thịnh Kiều không biết nghĩ tới điều gì, hai mắt sáng rực lên, khán giả ngồi ở nhà vừa nhìn liền biết cô lại nảy ra ý tưởng kỳ quái gì đó.

Quả nhiên, Thịnh Kiều lễ phép dò hỏi lão bá thổi kèn Sax xem có thể thuyết phục những nghệ sĩ khác cùng nhau hợp tấu một khúc “Hoa Nhài” hay không.

Bọn họ thường xuyên mãi nghệ ở đây, đã sớm quen nhau. Lão bá hô hào một tiếng, mọi người liền đồng ý ủng hộ. “Hoa Nhài” là một khúc dễ hòa âm. Tổ nhạc diễn tấu tạm thời vừa hợp lại, giai điệu ngân nga liền truyền ra xa.

Một khúc ca còn chưa tấu hết, bóng dáng của Hoắc Hi đã xuất hiện trên màn ảnh.

Thịnh Kiều vẫn đang ngồi bên đài phun nước, ôm má ngẩng đầu thưởng thức âm nhạc. Hoắc Hi không muốn quấy rầy cô, đứng xa xa nhìn. Thợ quay phim lặng lẽ thối lui, kéo màn ảnh để có thể quay cả hai người trong một khung hình. Khoảng cách ngắn, người thưởng thức phong cảnh, ta thưởng thức người. Ánh mắt ôn nhu ngọt ngào của Hoắc Hi thiếu chút nữa đã làm khán giả nổi điên.

Cuối cùng vẫn là lão bá thổi kèn Sax phát hiện ra Hoắc Hi, kinh hỉ chỉ vào anh, hô lên.

“There! There!” (Kia kìa)

Thịnh Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa, anh đang đứng đút tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cô cười. Thịnh Kiều hoan hô một tiếng, chạy bay tới, nhào vào lòng anh. Hoắc Hi quen thuộc mở rộng vòng tay, ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán.

“Bạn gái của anh thật là thông minh.”

Lão bá nghịch ngợm tiếp đãi bọn họ bằng một ca khúc hôn lễ quân hành.

Thịnh Kiều xoay người cúi đầu khom lưng nói cảm tạ, còn lịch sự gửi tiền boa cho họ.

Hai người là cặp đôi tìm thấy nhau nhanh nhất. Hoắc Hi đang lang thang tìm kiếm trên đường thì gặp không dưới 10 người lạ, hưng phấn giữ chặt anh, nói cái gì “Art Park” (công viên nghệ thuật), “girlfriend” (bạn gái), liên tục lặp lại như thế.

Thế là anh hướng tới công viên, xa xa liền nghe được ca khúc “Hoa Nhài”. Cứ như vậy, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. Hành trình kế tiếp của họ quả nhiên nhẹ nhàng hơn 3 cặp đôi khác.

Đêm nay, khách quý nghỉ chân ở một căn nhà lớn, cả bốn đôi đều ở đây. Nhà gái ngủ chung 1 gian, nhà trai ngủ chung 1 gian. Mỗi gian đặt 2 chiếc giường tầng.

Giường tầng tuy hơi nhỏ nhưng được trang trí rất tinh xảo, ra trải giường màu hồng nhạt, còn có gối ôm lông xù, sờ vào thiệt là thích.

Nguyên một ngày chạy rong khắp nơi, ai cũng mệt mỏi. Buổi tối còn có trò chơi. Mọi người nằm lăn trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát. Thịnh Kiều lăn lộn ôm gối lông xù, mở di động, câu được câu mất nói chuyện phiếm với những người khác trong phòng.

Một màn cực kỳ bình thường này trong mắt Hi Quang lại là dự cảm bất thường. Họ lặng lẽ lấy di động ra, mở xem tài khoản Phúc Sở Ý, trang đầu đúng là đang đổi mới.

Thịnh Kiều trên chương trình phát sóng trực tiếp chơi di động, tài khoản Phúc Sở Ý dần dần xuất hiện lịch sử đánh bảng.

Hi Quang >> … không, không có khả năng! Chúng tôi không tin! Chúng tôi quỳ cầu la liếm A Phúc gần 2 năm qua, không thể nào là cô ấy được.

Chuyện này quá ma huyễn!!! Cô ấy nhất định chỉ đang chơi di động thôi.

Hi Quang sôi nổi nhắn tin cho Phúc Sở Ý.

“A Phúc, cô hiện tại đang làm gì?”

Trên màn hình phát sóng trực tiếp, di động của Thịnh Kiều không ngừng truyền ra tiếng leng keng. Cô vội vã tắt tiếng, kỳ quái không rõ vì sao mọi người lại nhắn tin cho cô, gãi đầu, đăng một bài lên weibo.

—— tôi đang đánh bảng a~ mọi người làm sao vậy? tại sao ai cũng nhắn tin hỏi thăm?

Có Hi Quang thăm dò, thử gửi một bình luận.

—— A Phúc, cô nhìn lên màn ảnh đi.

Thịnh Kiều theo bản năng ngẩng đầu nhìn tivi đặt trong vòng, vẻ mặt ngơ ngác, hồi thần hỏi lại.

—— màn ảnh gì?

Nhìn thấy một màn kia, toàn bộ Hi Quang đều chết lặng.

Chuyện này là không thể nào!!!

Nhất định là ảo giác!!!

Một Hi Quang khác, to gan hơn, gửi tiếp một câu bình luận khác.

—— A Phúc, cô có biết mọi người đang nhìn cô thông qua chương trình phát sóng trực tiếp không?

Mọi người chỉ thấy trên màn hình phát sóng trực tiếp, Thịnh Kiều đang tùy ý nằm bò trên gối đột nhiên toàn thân phát run, di động trong tay rơi cái bộp xuống đất, phát ra một tiếng bang~

Thịnh Kiều mang vẻ mặt hoảng hốt mà nhìn về phía máy quay đặt trong góc phòng, hai mắt trừng muốn rớt ra ngoài.

Nội tâm Kiều Kiều, gặp quỷ a~

Nội tâm Hi Quang, gặp quỷ a~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.