Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 65: Chương 65




Đi hết cầu thang ra đến bên ngoài, Lương Tiểu Đường lấy điện thoại gọi xe taxi, quay qua hỏi Thịnh Kiều.

“Chị làm sao về nhà? Cũng gọi xe sao?”

“Có người tới đón chị.”

Lương Tiểu Đường theo bản năng nghĩ tới trợ lý nên không hỏi nữa. Thịnh Kiều thì đang rối rắm không biết có nên khai thật cho cô bé biết không. Một chiếc xe van đột nhiên dừng lại trước mặt họ.

Thịnh Kiều: “!!!”

Tới nhanh như vậy?

Cô hấp tấp nói với người bên cạnh.

“Tiểu Đường, lát nữa em phải giữ bình tĩnh, đừng kêu lớn, chị…”

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Nói chưa hết, cửa sổ xe hạ xuống, Thẩm Tuyển Ý thò đầu ra, hưng phấn gọi.

“Huynh đệ, sao đệ cũng ở đây? Đệ tới xem huynh biểu diễn à?”

Lương Tiểu Đường: “???”

Thịnh Kiều: “…”

Cô đội mũ đeo khẩu trang sao tên này cũng nhìn ra được hay vậy?

Thẩm Tuyển Ý thấy Lương Tiểu Đường mở to mắt nhìn mình chằm chằm, nghiêng đầu cười hỏi.

“Muốn chữ ký sao?”

“Không phải.”

Thịnh Kiều nghiến răng nói.

“… mau lái đi, chỗ này không cho đậu xe.”

Thẩm Tuyển Ý hất đầu.

“Lên xe, huynh đưa đệ về.” – nghĩ tới chuyện gì, quay đầu tìm kiếm trong túi, sau đó lôi ra một tấm ảnh chụp – “Chữ ký lần trước đệ hỏi xin nè, huynh quên gửi cho đệ.”

Lương Tiểu Đường: “???!!!”

Thịnh Kiều: “…”

Không phải cho chị, tỷ muội, phải nghe chị giải thích a~

Thịnh Kiều giựt lấy tấm hình, nghiến răng nói.

“Anh mau lái xe đi ngay.”

Chỗ này không cho đậu lâu, xe phía sau đã bắt đầu bấm còi. Thẩm Tuyển Ý bĩu môi, phất tay.

“Vậy cuối tuần gặp lại nhé huynh đệ.”

Xe chạy đi rồi. Thịnh Kiều quay đầu giải thích.

“Đây là chị xin cho một người bạn.”

Lương Tiểu Đường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Làm em sợ muốn chết, còn tưởng chị trèo tường.”

“Trèo tường là không có khả năng, cả đời đều không thể.”

“Đúng vậy. Cả đời phải nằm yên dưới hố.”

Xe taxi tới, Lương Tiểu Đường phải đi. Hai người chào từ biệt. Thịnh Kiều nhìn theo xe, sau đó kéo thấp vành nón, cúi đầu đứng chơi điện thoại. Tổ tiếp ứng nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, có muốn đi ăn khuya với mọi người không. Thịnh Kiều nói dối cô đã về rồi. Thư Tình tiếc nuối bảo lần sau có cơ hội lại hẹn gặp.

Đang nhắn tin, một chiếc xe thương vụ màu đen ngừng trước mặt, cửa sổ kéo xuống, Hoắc Hi ngồi bên trong, ngẩng đầu gọi.

“Lên xe.”

Thịnh Kiều tắt điện thoại, nhanh chóng bò lên xe.

Trong xe chỉ có Hoắc Hi và tài xế.

Hoắc Hi vẫn còn mặc trang phục biểu diễn, trang điểm cũng chưa rửa, mắt kẽ đen, lỗ tai đeo khuyên, cánh tay cơ bắp, cả người tỏa ra hóc môn nam tính cực mạnh.

Thịnh Kiều nhìn thoáng qua…

Không được… thanh máu sắp cạn đáy, muốn chết~ sắp thở không nổi rồi… ai đó tới cứu cô đi… quá A… cả tính mạng này đều cho anh hết aaaaaaaaaaa!

Hoắc Hi nhìn cái người ngồi nép sát vào cửa xe, khẽ nhíu mày, vừa mới định nhướng người sang, Thịnh Kiều duỗi tay chắn trước mặt.

“Anh đừng qua đây.”

“???”

Cô nuốt nước miếng, nhẫn nại kiềm nén mà nói tiếp.

“Đừng qua đây. Em sợ không khống chế nỗi bản thân.”

“…”

Hoắc Hi gõ lên vành nón của Thịnh Kiều.

“Có đói bụng không?”

“Không… không đói…”

Sắc đẹp của anh là món ăn ngon miệng nhất thế giới!!!!!

Hoắc Hi khẽ cười.

“Anh thì hơi đói.”

Cô khẩn trương hỏi.

“Vậy anh muốn ăn gì?”

“Tạp tương.”

“!!!”

Làm! Cô lập tức làm! Ông xã, anh muốn ăn nhiều hay ăn ít em đều sẽ làm! Em nguyện ý nấu tạp tương cho anh cả đời!!!!

Cô báo địa chỉ nhà cho tài xế. Hoắc Hi bị cái balo phình to của cô hấp dẫn ánh mắt, tò mò hỏi.

“Đựng gì vậy?””

“Đồ tiếp ứng cho anh đó.” – nhớ tới cái gì, cô hưng phấn hỏi – “Anh đứng trên sân khấu có nhìn thấy em không? Em ngồi giữa một biển đèn màu đỏ luôn, vẫn luôn giơ bảng đèn màu vàng nha.”

Cô mở ba lô, lôi ra cái bảng đèn có một chữ “Hi” vàng chóe. Hoắc Hi cầm lấy, lật qua lật lại nhìn.

“Nhiều quá nên anh không chú ý.”

Cô chu môi dẩu miệng. Hoắc Hi lại nói.

“Lần sau em làm cái không giống ai, anh sẽ nhìn thấy.”

“Vậy lần sau em sẽ làm một bảng đèn với hàng chữ “Hoắc Hi cục cưng cưng”, vừa nhiều chữ lại vừa dài.”

Ánh mắt Hoắc Hi lóe lên, muốn cười mà không cười, hỏi.

“Cục cưng?”

“…”

Nếu anh không ngại, em viết thành ông xã cũng được á ~

Hoắc Hi lại chỉ vào một thứ khác trong ba lô.

“Cái này là gì?”

Sau đó Thịnh Kiều thấy Hoắc Hi lấy ra tấm ảnh có chữ ký của Thẩm Tuyển Ý.

Hoắc Hi: “???”

Thịnh Kiều: “…”

Cô luống cuống tay chân, chỉ vào chữ viết trên đó.

“Nhìn chữ gửi tới này, là ký cho Tiếu Tiếu đó, anh xem, anh xem.” – cô ôm ngực đau lòng nói tiếp – “Ánh mắt nhìn người của Tiếu Tiếu đúng là không tốt, thiệt là kém xa em.”

“…”

Cô nhanh chóng lấy tấm ảnh nhét trở lại vào ba lô, còn ngại làm chưa đủ, đem ba lô đặt dưới chân, đá đá nó ra xa. Làm xong hết thẩy, cô quay đầu ngây ngốc nhìn Hoắc Hi cười.

Hoắc Hi nhìn cô nửa ngày, buồn cười lắc đầu.

Xe chạy tới nhà cô.

Vừa vào nhà, cô ném ba lô một cái liền chạy ngay vào phòng bếp chuẩn bị nấu tạp tương, lại sợ Hoắc Hi đói bụng nên gọt rửa trái cây và chuẩn bị một ít đồ ăn vặt.

Hoắc Hi vào phòng vệ sinh, tháo trang sức, tẩy trang, rốt cuộc khôi phục bộ dáng sáng sủa bình thường. Hoắc Hi vốc nước rửa mặt, lại không tìm thấy khăn lông nên dơ tay lên lau lau, bọt nước theo gương mặt chảy xuống, qua hầu kết chui vào cổ áo.

Vừa đi vào liền nhìn thấy một màn này, Thịnh Kiều: “…”

Cô sắp điên rồi~

Nếu nói bình thường khi đối diện với Hoắc Hi, lực chống đỡ của Thịnh Kiều là 100 điểm, thì hôm nay Hoắc Hi phát ra đến 300 điểm bạo kích. (critical strike, thuật ngữ của game, sức công phá cao gấp mấy lần bình thường)

Anh muốn mạng của cô sao?!?!?

Thịnh Kiều đặt trái cây lên bàn, xoay người chạy vào bếp, thở gấp để lấy lại bình tĩnh.

Tạp tương rất nhanh nấu xong.

Hoắc Hi ăn một miếng, phát hiện hương vị không giống bình thường. Tạp tương hình như bỏ hơi nhiều tiêu, lại còn hơi nhão. Hoắc Hi ngẩng đầu, thấy một đôi mắt to tròn không hề chớp nhìn anh chăm chăm. Hoắc Hi vờ như không có việc gì, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Có ngon không?”

Hoắc Hi cười khẽ.

“Ngon.”

Thịnh Kiều cười rộ lên, ngọt ngào đến tâm tình như muốn thăng hoa.

Thừa dịp Hoắc Hi ăn cơm, cô vào phòng ngủ, nối camera với máy tính, chuyển hết hình chụp đêm nay vào máy. Hôm nay cô ngồi hơi xa, màn biểu diễn lại không dài, cô còn phải la hét cổ vũ nên chụp không được nhiều.

Sau khi xóa bớt những tấm ảnh mờ run, miễn cưỡng lưu lại được mười mấy tấm, đủ để đăng 2 bài cửu cung.

Cô mở photoshop, bắt đầu chỉnh sửa. Huhu… tạo hình và trang điểm hôm nay quá ngầu, nhìn trang phục này nè, quá A luôn, ai nhìn thấy còn muốn gọi là con trai nữa? Sợ là fan mama cũng biến thành fan bạn gái mất thôi.

Quá ngầu, quá A…huhu… muốn…

Không! Không được muốn. Mau chuyên tâm chỉnh ảnh!

Hoắc Hi đi vào, nhìn thấy Thịnh Kiều ngồi trước máy tính, lúc thì hoa si, lúc thì thẹn thùng, một chốc lại ảo não, một chốc lại rối rắm. Biểu tình rất phức tạp.

Anh nhìn màn hình, thấy khuôn mặt anh đang được phóng đại mấy lần. Cô kéo chuột, che đi mấy điểm tì vết, lại chỉnh sáng, lại chỉnh màu, vừa lòng rồi thì thu về kích cỡ bình thường, ôm ngực nhìn màn hình, lẩm nhẩm nói.

“Ôi chao, mắt đẹp này, mũi đẹp này, miệng cũng đẹp này, muốn hôn hôn.”

“Hôn chỗ nào?”

“???”

Thịnh Kiều giựt mình quay đầu, lực quá mạnh nên ném luôn con chuột xuống đất. Cô hoảng sợ nhìn cái người đứng ở sau lưng mình từ lúc nào không biết. Hai mắt liếc ngang liếc dọc, giống như người làm chuyện xấu bị bắt gặp, vừa thẹn vừa hoảng, lắp bắp nói.

“Không… không… anh nghe lầm!”

Cô với tay định tắt máy. Hoắc Hi bước tới, đè tay cô lại.

“Đã lưu rồi sao?”

“…”

Hoắc Hi cúi xuống nhặt con chuột lên, bấm nút lưu, sau đó lại mở mấy tấm hình khác ra nhìn.

“Chỉnh rất tốt. Một lát nữa gửi qua cho anh. Phòng làm việc muốn một ít ảnh của sự kiện.”

Thịnh Kiều hoàn toàn không dám nhìn anh, như gà con mổ thóc, gật gật đầu.

Hoắc Hi chống lưng ghế, cúi đầu nhìn cô.

Cái tư thế này nhìn giống như Hoắc Hi đang ôm cô vào ngực. Bốn phía đều là mùi hương của anh, Thịnh Kiều cảm giác bản thân sắp không thở nổi.

Cô gian nan ngẩng đầu, lập cập nói ra được hai chữ.

“Hoắc Hi…”

Cô vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh. Gần như vậy, hầu kết chỉ gần trong gang tấc.

Một ý niệm kêu gào trong đầu cô. Cô nhéo nhéo tay, nuốt nước miếng, liều mạng khắc chế bản thân, ở trong lòng giống như niệm kinh, nhắc nhở bản thân không được xúc động.

Hoắc Hi lại hơi khom người xuống một chút nữa, cong môi, trầm giọng hỏi.

“Em vừa rồi mới nói, muốn hôn chỗ nào?”

Trong đầu cô oành ~ một tiếng. Giống như có sợi dây thần kinh bị giựt đứt.

Hai tay cô chống lên thành ghế, nâng người lên…

… nhắm hai mắt, hôn vào hầu kết của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.