Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 67: Chương 67




Thẳng đến sau khi Thịnh Kiều hoàn thành việc chụp ảnh thì Hoắc Hi mới đi vào.

Thịnh Kiều không dám nhìn anh, lại không nhịn được len lén ngắm trộm, một bên ngắm một bên đề cao khả năng chống đỡ. Tự cổ vũ, nhìn nhiều sẽ quen!!! Nhất định có thể chống cự được mị lực có giá trị bạo kích cao của anh!!!

Sau đó, Hoắc Hi nghiêng đầu nhìn máy ảnh, khóe miệng khẽ cong, cười một cái.



Mạng của em đây, cho anh đấy, cho hết luônnnnnnnnn~

Thịnh Kiều còn phải thay một bộ trang phục bình thường để chụp tiếp. Cô trở lại phòng thay đồ. Đoàn phim chuẩn bị một chiếc áo thun màu xám hở vai hở lưng và một chiếc áo khoác da màu đen, bên hông cột bao đựng súng. Trang phục này khiến chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh của cô hiện rõ mồn một.

Đạo diễn nhìn thoáng qua, góp ý.

Đọc truyện tại đây.

“Hơi gầy, thời gian tới nên mời thầy thể hình về rèn luyện một chút.”

Thịnh Kiều gật đầu.

Hoắc Hi bên kia cũng đã chụp xong phần thứ nhất. Anh thay trang phục thứ hai, là một bộ tây trang màu đen, cả người tỏa ra khí chất thâm trầm lạnh lẽo, ánh mắt sâu không đáy.

Lúc Thịnh Kiều bước vào, Hoắc Hi đang đứng trước màn hình xem lại ảnh chụp lúc nãy. Hoắc Hi ngẩng đầu nhìn cô mặc áo da đen, mang bốt cổ cao, lại liếc mắt qua xương quai xanh, ánh mắt sâu thêm một chút.

Tạo hình thứ hai, đạo diễn yêu cầu hai người chụp chung. Thịnh Kiều một tay cầm súng, khẽ nghiêng đầu ngắm bắn, họng súng cách trán của Hoắc Hi chưa tới 3cm.

Đạo diễn ra chỉ đạo xong, hai người điều chỉnh tốt vị trí. Thịnh Kiều nắm súng thật chặt, hít sâu một hơi, giơ tay lên. Hoắc Hi ở phía đối diện thì khẽ nhếch môi, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt như khinh thường như châm chọc, lại ẩn hiện vẻ thống khổ khó diễn tả thành lời.

Thịnh Kiều run tay, cầm không nổi khẩu súng.

Nhiếp ảnh gia nói.

“Tiểu Kiều, đừng run. Đôi mắt đừng đảo loạn, mau nhìn thẳng vào Hoắc Hi!”

Thử vài lần vẫn không được, cô nhụt chí mà rũ tay xuống.

“Có phải tay bị tê không? Trợ lý đâu, giúp cô ấy xoa bóp, thả lỏng một chút.”

Định Giản chạy nhanh tới.

Thịnh Kiều ủ rũ ngồi xuống ghế, trong lòng ảo não muốn chết. Một bình nước đưa qua, ngẩng đầu nhìn, Hoắc Hi đứng ngay trước mặt cô.

Ánh mắt cô lại bắt đầu trốn tránh.

Hoắc Hi vặn mở nắp bình, ngồi xổm xuống.

“Nhìn anh.”

“…”

Cô chầm chậm thu hồi tầm mắt, lại chầm chậm nhìn vào mắt anh.

“Nhìn anh, không được trốn tránh. Nắm chặt súng, cố gắng giữ trong 5 giây, nhé?”

Cô mím môi, gật nhẹ đầu. Anh đem bình nước nhét vào tay cô.

“Uống miếng nước, thả lỏng.”

Uống nước, đứng lên đi tới trước phông chụp ảnh, điều chỉnh tốt vị trí, Thịnh Kiều hít sâu một hơi, nâng súng nhắm chuẩn. Đôi mắt Hoắc Hi sâu tựa như biển, chỉ một cái liếc mắt có thể khiến cô chết chìm trong ấy.

Cô không đành lòng đem họng súng nhắm vào anh, nhưng cô không thể không làm vậy.

Đạo diễn đứng bên cạnh cổ vũ.

“Tiểu Kiều, ánh mắt đúng rồi đấy, phải là cảm giác giãy giụa giằng co này.”

Công việc chụp ảnh tạo hình rốt cuộc kết thúc.

Thịnh Kiều thở ra một hơi, đi một vòng thăm hỏi toàn bộ nhân viên công tác, về phòng thay đồ, sau đó đi xuống bãi đỗ xe. Bọn họ đang đi chầm chậm, Đinh Giản đột nhiên nói.

“Ủa, kia không phải là Hoắc Hi sao?”

Thịnh Kiều vừa nghe thấy liền phóng chân, chạy vọt lên xe, hối thúc Phương Bạch.

“Mau lái đi!”

Đinh Giản: “…”

Phương Bạch: “…”

Này là sao? Thoát fan rồi?

Hoắc Hi đang đi phía sau đương nhiên thấy hết. Tiểu Đản hiện tại không còn cảm giác chán ghét Thịnh Kiều như trước nữa, ngạc nhiên hỏi.

“Cô ấy giống như đang trốn tránh chúng ta? Vì sao nhỉ?”

Hoắc Hi lãnh đạm trả lời.

“Chắc là làm chuyện trái lương tâm rồi.”

o0o

Sau khi đưa Thịnh Kiều về nhà, Bối Minh Phàm lập tức liên hệ tìm giáo viên thể hình.

Thịnh Kiều tùy tiện ăn một chút, sau đó tiếp tục viết tiểu sử cho nhân vật Nhiếp Khuynh. Từ sau khi Lạc Thanh truyền thụ kỹ xảo nhập vai này, hiện giờ cô nghiên cứu nhân vật càng thêm dễ dàng.

Hiệu suất làm việc của Bối Minh Phàm rất cao, giờ cơm chiều liền có người gọi điện tới báo đã tìm được giáo viên thể hình. Là giáo viên thể hình trong vòng giải trí, từng giúp rất nhiều nghệ sĩ huấn luyện. Ngày mai Thịnh Kiều có thể tới phòng tập tư nhân của người ta để rèn luyện. Giáo viên còn yêu cầu Thịnh Kiều phải khống chế khẩu phần ăn ngay hôm nay, cần nghiêm khắc làm theo thực đơn mà giáo viên đề xuất.

Nghe điều này, Thịnh Kiều sợ tới mức phải chạy đi giấu hết toàn bộ thức ăn vặt trong nhà.

Sáng hôm sau, Bối Minh Phàm tới đón cô đi phòng tập thể hình. Giáo viên là một chàng thanh niên trẻ tuổi, thân hình cơ bắp, vừa nhìn mặt liền biết rất đáng tin.

Đầu tiên phải lập mục tiêu, Bối Minh Phàm nói ra yêu cầu của đạo diễn, giáo viên căn cứ vào đó để lên kế hoạch. Thịnh Kiều nhìn bảng kế hoạch dày đặc, lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Bản thân Thịnh Kiều không thích vận động. Mới huấn luyện một buổi sáng, cô mệt đến muốn chết luôn. Giáo viên thể hình giúp cô thả lỏng cơ bắp, lại đưa tới một phần thực đơn, dặn dò cô không được ăn uống bậy bạ, còn triệt để xóa hết các apps gọi thức ăn trực tuyến trên điện thoại của cô luôn.

“…”

Quá tàn nhẫn mà~

Đêm nay phải quay hình Tinh Quang Thiếu Niên. Cô bị bắt ngồi ăn một phần cơm dinh dưỡng dưới con mắt theo dõi của giáo viên thể hình, sau đó mới được Phương Bạch tới đón đi.

Vừa lên xe, cô gấp gáp nói.

“Chị muốn ăn hoành thánh.”

Phương Bạch nói.

“Bối ca đã dặn, trừ bỏ thực đơn của chương trình huấn luyện, các món khác đều không cho chị ăn. Về sau, cơm ngày ba bữa đều do em mang tới. Đinh Giản đã qua nhà chị, lấy hết toàn bộ thức ăn vặt mang đi rồi.”

Thịnh Kiều: “???”

Đây là sao? Cô cần tăng cân, không phải giảm béo nha! Mấy người quá đáng à!!!

Phương Bạch giống như đọc hiểu ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói.

“Chị cần tăng cơ bắp, không phải tăng mỡ.”

“…”

Đến hiện trường thu hình, Chu Khản đã ở đó rồi, còn mang theo trang phục cho đêm nay, sau khi Thịnh Kiều thay đồ xong, bắt đầu giúp cô trang điểm.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Kiều xuất hiện trước công chúng sau khi cắt tóc ngắn. Bối Minh Phàm yêu cầu phải giúp cô thật nổi bật. Chu Khản cho cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng có phần cách tân ở cổ áo, bên dưới mặc quần đen ống loe, chân mang giày cao gót màu bạc. Đơn giản mà khí phách, hiên ngang 10 phần. Khuôn mặt trang điểm đương nhiên đi theo đường diễm lệ, lông mày hơi xếch, mí mắt kéo dài, son thoa màu đỏ tươi.

Chu Khản trang điểm xong, nhìn thành tựu dưới tay mình, khen một câu.

“Thật là gợi cảm!!!”

Phương Bạch lại giúp cô chụp mấy tấm ảnh, định bụng đêm nay đăng lên weibo của Hậu Viện Hội.

Thịnh Kiều đi vào phòng tập hợp với mọi người chuẩn bị lên sân khấu. Các vị đạo sư nhìn thấy cô, ai cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ. Diệp Đồng là người đầu tiên phản ứng.

“Trời đất ơi, Tiểu Kiều, em cắt tóc hả? Em muốn chuyển hình sao?”

Từ tiên nữ xinh đẹp sang mỹ nhân gợi cảm, hướng chuyển này cũng cách nhau quá xa rồi đi!

Thịnh Kiều cười nói.

“Em nhận một kịch bản, cần tóc ngắn, không thể làm khác được.”

Vệ Hạc Đông dùng giá trị thẩm mỹ của thẳng nam để đánh giá.

“Anh cảm thấy tóc dài mới đẹp, hiện giờ tính công kích cao quá.” – lại bổ sung nhanh một câu – “Nhưng mà phải quay phim, không có biện pháp, hy sinh vì nghệ thuật, rất tốt.”

Sau khi mọi người đeo thiết bị đâu vào đó, đạo diễn bắt đầu giới thiệu từng người lên sân khấu.

Fan Kiều nhìn thấy Lê Nghiêu đi ra đầu tiên liền bắt đầu giơ bảng đèn màu bạc lên la hét cổ vũ khí thế, tiếp theo là Vệ Hạc Đông, sau đó tới Diệp Đồng, kế tiếp là…

Í… mỹ nữ tóc ngắn gợi cảm kia là ai vậy?

Fan Kiều: “???”

Aaaaaaaa không ngờ là idol của mình đó aaaaaaaaaa!!!!

Khán giả đang hứng thú bừng bừng xem truyền hình trực tiếp: “???”

Đệch~ Tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt câu nhân, môi đỏ gợi cảm, thật sự tồn tại sao?!?

Tiểu Kiều gợi cảm trực tiếp lấy mạng người ta???

Từ lúc xuất đạo tới nay, Thịnh Kiều luôn theo hình tượng người đẹp tóc dài, đi đường mỹ nhân thanh thuần, bởi vì giá trị nhan sắc của cô đủ thu hút, nhân khí tăng cao thì đại bộ phận quần chúng cũng chỉ nhớ dáng vẻ tiểu mỹ nhân xinh đẹp mà thôi.

Đêm nay, tạo hình mới quả thực làm điên đảo chúng sinh.

Không tới nửa giờ, [Thịnh Kiều cắt tóc ngắn] lên hotsearch. Bối Minh Phàm nhân cơ hội xào thêm nhiệt độ. Phương Bạch vào tài khoản Hậu Viện Hội đăng mấy tấm ảnh mới. Doanh tiêu hào cũng lên bài, liệt kê một loạt nữ nghệ sĩ với tạo hình tóc ngắn. Cho nên nhiệt độ lần này giằng co liên tục trong hai ngày.

Nhưng quần chúng ăn dưa vẫn luôn tự hỏi, đang yên đang lành sao tự nhiên lại cắt tóc ngắn? Chẳng lẽ Thịnh Kiều muốn chuyển hình thật sao?

Hai ngày sau, đoàn phim Không Sợ quan tuyên diễn viên chính, công bố 3 tấm ảnh tạo hình.

Cái gì? Nam chính là Hoắc Hi?

Cái gì? Nữ chính là Thịnh Kiều?

Một luật sư, một cảnh sát, một văn nhã bại hoại, một lạnh lùng quái gở. Hoắc Hi mặc đồ vét đẹp trai quá!!! Thịnh Kiều mặc cảnh phục ngầu quá!!!

Quần chúng ăn dưa sắp điên rồi.

Hi Quang: “…”

Fan Kiều: “…”

Chúng tôi không muốn nói chuyện, không muốn nhắc tới.

Không lâu sau, Hoắc Hi chuyển phát weibo của đoàn phim, còn tag Thịnh Kiều.

——mong chờ hợp tác.

Thịnh Kiều chỉ có thể căng da đầu mà chuyển phát theo, đáp lại một câu.

——hợp tác vui vẻ.

Dùng thái độ xử lý công việc chuyên nghiệp như vậy, ngược lại làm fan hai nhà không thể giương cung bạt kiếm.

Đều quan tuyên rồi, nháo loạn mắng chửi thì được gì chứ? Chẳng lẽ lại làm trò cười cho người qua đường.

Thịnh Kiều sau khi giải ước, quả thật không buộc chặt với Hoắc Hi nữa. Sự kiện sao chép nhạc lần trước cho dù là không thích cô thì cũng xem như đã nhận chút ân tình của cô rồi.

Phần lớn Hi Quang vẫn là người hiểu lý lẽ, chỉ cần không ác ý buộc chặt, hợp tác bình thường thôi thì chúng tôi sẽ không mắng chửi. Hơn nữa lần trước hai người bọn họ đã từng quay chụp một chương trình tống nghệ phát sóng trực tiếp, hành vi của Thịnh Kiều lúc đó không có gì khác thường, Hi Quang đã có chút thích ứng.

Ủng hộ quyết định của thần tượng, hết thảy trọng tâm đều đặt vào sự nghiệp của thần tượng.

Nói là như vậy, vẫn có một bộ phận Hi Quang yêu ghét rõ ràng, không cách nào tiếp nhận việc hai người bọn họ đứng chung khung hình, hơn nữa còn là đóng phim chung, còn có cảnh hôn nhau. Bắt họ phải nhìn thần tượng hôn thắm thiết người mà họ ghét nhất ư? Xin lỗi, làm không được.

Cho nên Hi Quang một nhóm thoát fan, một nhóm trèo tường, một nhóm xóa tài khoản nhắm mắt làm ngơ, nói chung là náo loạn hết vài ngày.

Fan Kiều thì đỡ hơn, bởi vì có Thịnh Kiều trực tiếp chỉ huy. Mọi người đem trọng điểm đặt vào việc tuyên truyền cho bộ phim đầu tiên sau khi ký hợp đồng mới của Thịnh Kiều. Không xé, không mắng, không dẫm, chỉ chú tâm hợp tác tuyên truyền, giúp sự nghiệp của thần tượng phát triển càng tốt hơn.

Một vài đại fan Hi Quang lượn qua siêu thoại của Thịnh Kiều để nghe ngóng tình hình, phát hiện fan Kiều không hề có dấu hiệu muốn dẫn chiến, chỉ chăm chỉ đánh bảng cày số liệu, giống như cho dù người hợp tác có là Hoắc Hi hay Triệu Hi hay Lý Hi thì bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm. Thế là các đại fan này quay về nhà, dẫn dắt Hi Quang chuyên chú vào việc tuyên truyền, không cần bị antifan dắt mũi.

Lương-gian tế-Tiểu Đường chạy lên weibo nhắn tin báo cáo tình hình với đồng đội.

“Tốt rồi, không ai mắng chửi nữa, những người muốn dẫn chiến đều bị Tổ phản hắc đánh bay rồi, yên tâm đi.”

Thịnh Kiều nhẹ nhàng thở ra. Trong nhóm chat của Tổ tiếp ứng cũng không thấy ai đề cập tới vấn đề này. Mặc dù cũng có người bất mãn, nhưng hướng gió chung là một thế giới hòa bình, cho nên mấy người này chỉ có thể uất nghẹn ở trong lòng.

Tốt rồi, không cần lo lắng bị chửi nữa.

Lương Tiểu Đường dường như kích động hơn cả Thịnh Kiều.

“Tiểu Kiều tỷ tỷ, chị mới là người chiến thắng cuối cùng. Về sau, em chính là couple fan (cpf) của chị và con trai á!”

Thịnh Kiều lạnh lùng nói.

“Trời đất không chứa bọn cpf!”

Lương Tiểu Đường nghẹn họng.

“???”

Cpf của chị và anh ấy cũng không cho hả???? Chị cái đồ fan độc duy này!!! (về sau sẽ có lời giải thích về fan độc duy của tác giả nha)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.