Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 70: Chương 70




Thái Tử điện hạ đại nghịch bất đạo tuyên bố một câu bản thân đã soán ngôi, làm kinh sợ nguyên một đám diễn viên quần chúng lẫn tổ đạo diễn. Thịnh Kiều thừa cơ lẻn vào, thấy Tiểu Gia đang bị trói trên một cây cột, chạy tới cởi trói.

Hai người vừa chạy ra cửa, Quý Phi nhận được thông tin từ đạo diễn, lấy lại khí thế, nói với thị vệ.

“Thái Tử hồ ngôn loạn ngữ, nhất định là do tiểu nhân xúi giục, mau áp giải về Đông Cung, lại đem tiểu cung nữ kia…”

Ủa, tiểu cung nữ kia đâu?

Ngẩng đầu, tiểu cung nữ cùng tiểu thái giám đang trèo tường.

Bên góc tường có đặt hai cái lu nước lớn. Thịnh Kiều và Kỷ Gia Hữu mỗi người leo lên một cái, nhón người bắt lấy bờ tường, lăn một cái liền lật qua bên kia tường.

Hai anh thợ quay phim nhìn nhau bó tay, sau đó khiêng máy vọt qua cửa đuổi theo.

Thẩm Tuyển Ý thì đang lăn lộn hét lớn.

“Các ngươi làm càn! Dám động thủ với trẫm! Trẫm phải chém đầu các ngươi, đem chôn cùng phụ hoàng.”

Hiện trường một mãnh hỗn loạn…

Kỷ Gia Hữu vừa chạy vừa hỏi.

“Tuyển Ý ca ca thì phải làm sao?”

“Tên kia dù sao cũng là Thái Tử. Sẽ không ai dám động vào đâu.”

Thịnh Kiều vừa nói xong, một cơn gió lạnh nổi lên, bốn phía tức khắc tràn ra từng trận cuồng phong. Dưới ánh đèn cung đình, hoa đào trong bóng đêm giống như đang giương nanh múa vuốt, chực chờ đem người nuốt vào bụng.

Đọc FULL bộ truyện.

Thịnh Kiều run run nắm lấy ống tay áo của Kỷ Gia Hữu.

“Lại sắp ăn thịt người rồi. Hiện tại chúng ta còn không biết cô ta dùng cách gì để ăn thịt người nữa. Lần này sẽ không ăn thịt chị chứ?”

Hai người đứng yên bất động, gió thổi ô ô, không lâu sau, trong gió truyền tới tiếng cười sâu kín.

“Ăn luôn.”

Sau đó hệ thống tuyên bố.

“Thẩm Tuyển Ý tử vong.”

Thịnh Kiều và Kỷ Gia Hữu liếc nhìn nhau, sau đó chạy trở lại cung điện của Quý Phi. Trên đường nhìn thấy cung nữ đang quét dọn, Thịnh Kiều lúc trước không để ý đến số lượng hoa đào, chỉ nhớ là chúng bay lả tả trong không trung sau đó rơi xuống đất. Nhưng hiện giờ nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên vì số lượng rất nhiều, sau khi bị cung nữ quét lại, có thể xếp thành mấy chồng cao hơn mấy centimet.

Một đường chạy, nhìn thấy rất nhiều chồng hoa đào.

Về tới cung điện của Quý Phi, không khí đã hài hòa, Quý Phi đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, cung nữ bên cạnh đang cầm quạt phe phẩy. Kỷ Gia Hữu định trực tiếp đi vào thì bị Thịnh Kiều kéo lại. Cô vờ vịt nhập vai rất sâu, cất tiếng thỉnh an rồi nhờ cung nữ vào thông báo, sau khi được cho phép mới đi vào.

Quý Phi giống như lười mở mắt nhìn bọn họ, lười biếng hỏi.

“Có chuyện gì?”

Thịnh Kiều hỏi.

“Xin hỏi Quý Phi nương nương, không biết Thái Tử đi đâu rồi?”

“Cái gì Thái Tử?” – Quý Phi liếc mắt một cái sắc lẻm – “Bệ hạ từ lúc đăng cơ tới nay chưa từng lập Thái Tử. Xem ra ngươi cảm thấy bản thân sống lâu quá rồi chăng. Người tới, kéo xuống đánh chết cho bổn cung.”

Thịnh Kiều: “…”

Được thôi, chết thì chết, vậy thì hết chuyện.

Thị vệ đang chuẩn bị kéo Thịnh Kiều ra ngoài. Cốt truyện lại được mở ra. Một cung nữ vội vàng chạy vào, nhào tới dưới chân Quý Phi, hô lên.

“Nương nương, vừa có tin tức truyền tới, vị ở Cầm Uyển Cư đã mang thai.”

Quý Phi đứng bật dậy, đem khay trà ở trên bàn quét thẳng xuống đất, tức giận đến ngón tay run rẩy.

“Tiện tì kia…Tiện tì kia… làm gì có tư cách mà sinh hạ hoàng tử!!!”

Thịnh Kiều chêm vào.

“Rất đúng. Chỉ có nương nương với thân phận cao quý mới có tư cách đó.”

Quý Phi: “…”

Diễn viên vào vai Quý Phi cố gắng duy trì hình tượng, cười khổ một tiếng.

“Bổn cung từ lúc 14 tuổi đã nhập cung, ở bên cạnh hoàng thượng hơn 20 năm, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chỉ có mong muốn sinh hạ hài tử là ông trời trước sau chưa từng bố thí cho ta…”

Cung nữ thở dài tiếp lời.

“Nương nương xin đừng thương tâm. Nếu bệ hạ biết được sẽ rất đau lòng. Nô tỳ lập tức dâng lên dược liệu của bệ hạ, nương nương điều trị tốt thì tự nhiên sẽ sinh được hoàng tử.”

Nói xong lui xuống. Thịnh Kiều thường xuyên xem phim cung đấu, chi tiết thế này đảm bảo có che giấu huyền cơ, lập tức mở miệng.

“Đợi đã!”

Mọi người trong phòng đều nhìn cô.

“Nương nương mỗi ngày đều uống thuốc do bệ hạ đặc biệt đưa tới sao?”

Cung nữ trả lời.

“Đúng vậy. Bệ hạ đau lòng nương nương không mang thai nên đặc biệt phái ngự y điều chế thuốc để trị bệnh cho nương nương.”

“Uống đã bao lâu?”

“Đã hơn 5 năm.”

Thịnh Kiều thở dài.

“Nương nương chẳng lẽ chưa từng hoài nghi dược liệu có vấn đề sao? Cứ như vậy tin tưởng bệ hạ thật lòng mong muốn nương nương sinh hạ huyết mạch cho ông ta sao?”

Tổ đạo diễn: “Cô ta xem không ít phim cung đấu. Được rồi, mở đoạn truyện tiếp theo đi.”

Quý Phi sắc mặt trắng nhợt, lảo đảo hai bước nằm liệt xuống giường, khẽ run nói.

“Ý của ngươi là… không! Ta không tin! Bổn cung không tin!”

“Đem bột dược mang ra ngoài cho nhà mẹ đẻ kiểm tra với đại phu không phải sẽ biết sao?”

Quý Phi lấy tay che mặt, khóc thút thít, thanh âm đứt quãng truyền tới.

“Không tin… bổn cung không tin bệ hạ sẽ đối đãi với ta như thế… vì sao lại đối đãi với ta như thế?”

Quý Phi khóc lên, gỡ bỏ khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo ngày thường, thanh âm mang thêm nét u oán. Kỷ Gia Hữu rất mẫn cảm với thanh âm, lập tức kéo tay Thịnh Kiều, nhỏ giọng nói.

“Hình như đó là tiếng nói của quái vật ăn thịt người.”

Thịnh Kiều không dám tin liếc nhìn Quý Phi một cái, run lập cập.

Quý Phi khóc một lúc lâu, chống đỡ thân thể đứng lên, dùng khăn tay lau đi nước mắt, nói từng câu từng chữ.

“Đi, mang bột phấn đem ra ngoài cung, giao cho ca ca.”

Cung nữ nhận mệnh lui ra.

Quý Phi phân phó cung nữ tới trang điểm lại cho mình, đeo lên mũ phượng, cười lạnh nói.

“Ả không phải có thai rồi sao? Bổn cung liền tới nhìn một cái.”

Sau đó đoàn người bãi giá đi Cầm Uyển Cư.

Kỷ Gia Hữu hỏi.

“Chúng ta có nên đi theo không?”

“Hiu~… cung đấu phiên bản 3D, xem chứ sao không.”

Hai người lò dò đi theo sau đội ngũ, một đường đi tới Cầm Uyển Cư. Quý Phi duỗi tay ra lệnh dừng lại, một mình tự đi vào. Thịnh Kiều thấy cung nữ đứng canh gác ở bên ngoài, đoán chừng lại có cốt truyện gì đấy, vẫy tay với Kỷ Gia Hữu, hai người khom lưng lén lút đi vào trong, vậy mà không ai cản trở họ.

Bên trong Cầm Uyển Cư, Quý Phi đứng bên ngoài cửa sổ.

Trong phòng là hình ảnh hài hòa, Uyển Tần nằm trên giường, gối lên chân của hoàng đế mà hoàng đế thì một tay cầm sách, một tay xoa xoa cái bụng nhỏ của nàng, ôn nhu nói.

“Chờ hoàng nhi sinh ra, trẫm sẽ tự mình dạy hắn đọc sách, không được giống ái khánh, đến cả tên của mình cũng phải đợi trẫm tới dạy cách viết.”

“Đợi bệ hạ dạy cho hoàng nhi rồi, thần thiếp lại bảo hoàng nhi tới dạy cho thần thiếp.”

“Nàng đó nha~”

Hoàng đế sủng nịch quẹt nhẹ lên mũi Uyển Tần. Uyển Tần cười duyên chui vào trong ngực hoàng đế.

Quý Phi đứng ngay cửa sổ, không nhúc nhích mà nhìn một màn kia. Sau một lúc, Quý Phi chậm rãi xoay người. Thịnh Kiều cho rằng Quý Phi sẽ nổi giận muốn lôi người ra đánh chết, ai ngờ Quý Phi chỉ cau mày, cũng không khóc, tự hỏi.

“Rốt cuộc ngài ấy thích cô ta ở điểm nào?”

Giống như thật sự rất nghi hoặc.

“Cô ta cái gì cũng không biết. Cầm kỳ thư họa đều không. Nhưng những thứ đó trong mắt của ngài ấy đều trở thành điểm đáng yêu sao?”

Bởi vì yêu, cho nên toàn bộ khuyết điểm đều trở thành ưu điểm.

Quý Phi ngẩng đầu nhìn Thịnh Kiều.

“Vậy còn ta?”

Thịnh Kiều: “…”

Quý Phi cười rộ lên, quay đầu nhìn thoáng qua người trong phòng.

“Cô ta luôn cùng ta tranh đấu. Ghen ghét mỹ mạo của ta, ghen ghét gia thế của ta, ghen ghét địa vị của ta, nhưng cô ta không biết, ta lại ghen ghét với cô ta vì được bệ hạ yêu thương a~”

Quý Phi rời khỏi Cầm Uyển Cư.

Thịnh Kiều và Kỷ Gia Hữu không biết phải đi đâu.

6 khách quý, bị ăn thịt hết 3 người, chỉ còn Phương Chỉ, lại không biết đã chạy đi đâu. Thịnh Kiều và Kỷ Gia Hữu quyết định đi tìm Phương Chỉ trước, sau đó thương lượng kế sách nên làm gì tiếp theo.

Thân phận của Phương Chỉ là Hiền Tần. Thịnh Kiều giữ tay một cung nữ, dò hỏi cung điện của Hiền Tần. Tới nơi, không gặp Phương Chỉ. Cung nữ nói.

“Nương nương nói muốn đi tìm cây đào.”

“Ngươi biết trong cung nơi nào có cây đào sao?”

“Cung của Quý Phi nương nương.”

Bọn họ lòng vòng trong cung của Quý Phi rất nhiều lần, sao chưa từng gặp qua cây đào nào. Bọn họ đã bỏ qua chuyện gì sao?

Thế là hai người lại vòng trở về.

Đi nửa đường, cuồng phong lại nổi lên, khắp nơi đều là hoa đào bị cuốn bay trong gió. Lần này Thịnh Kiều không sợ hãi nữa, cô cẩn thận nhìn con đường hoa đào.

Ban đầu vẫn nghĩ tổ tiết mục chỉ tùy ý rải hoa thôi, hiện tại nghiêm túc nhìn mới phát hiện thì ra trong đây có huyền cơ.

Trên mặt đường phân bố một vài hoa đào xếp thành một hình tròn, bị cánh hoa loạn bay giữa không trung che lấp nên nếu không nhìn kỹ sẽ không chú ý tới.

Thịnh Kiều đang định tới gần, Phương Chỉ từ một chỗ rẽ chạy ra, vui mừng nói.

“Cuối cùng cũng tìm được mọi người. Tiểu Kiều, em tìm được cây đào rồi. Ngay trong cung của Quý Phi… là cây khô ở cổng trước. Chỉ có lúc gió thổi hoa đào bay thì nó mới nở hoa.”

Phương Chỉ nói xong chạy tới dẫm lên vòng tròn hoa đào dưới đất kia, sau đó máy quạt gió ở góc tường đột nhiên phát động, sau đó một cây hoa đào mọc lên từ dưới đất, phất phơ giữa trời, nhìn từ xa, giống như đang bọc lấy toàn thân Phương Chỉ

Trong gió truyền tới tiếng cười nhẹ.

“Ăn luôn.”

Một nhóm người mặc áo đen từ đâu xuất hiện, trói Phương Chỉ dắt đi.

Trong tai vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở.

“Phương Chỉ tử vong.”

Gió ngừng thổi, hoa ngừng rơi. Cung nữ lại bắt đầu đi ra quét dọn.

Một lúc sau, Thịnh Kiều nói.

“Tôi biết rồi.”

Tổ đạo diễn: “…”

Biết rồi? Cô ta lại biết chuyện gì?

Thịnh Kiều chỉ vào vòng tròn trên mặt đường.

“Phương Chỉ vừa rồi dẫm lên cái kia nên mới bị ăn thịt đúng không? Chúng ta giả dụ nó chính là đào hoa trận, người nào dẫm phải đều sẽ bị ăn thịt. Những người chết lúc trước có lẽ không chú ý nên cũng dẫm lên nó.”

Kỷ Gia Hữu hỏi.

“Vì sao hoa đào lại ăn thịt người?”

“Không phải hoa đào ăn thịt người mà là yêu phi thông qua đào hoa trận để ăn thịt người. Em không để ý à, mỗi lần đều nói “ăn luôn”. Vì sao lại không nói giết chết? Có phải vì cô ta nhất định phải ăn thịt người mới được?”

Thịnh Kiều nhìn quanh bốn phía.

“Chị có một suy đoán rất lớn mật. Hiện tại chúng ta đang ở trong một ảo cảnh, chung quanh đều là giả. Em ngẫm lại xem, mỗi lần hoa đào rơi thì toàn bộ npc đều biến mất, yêu phi sẽ ăn thịt người. Ăn thịt xong, mọi việc mới khôi phục. Chuyện này có phải muốn nói, thời điểm hoa đào rơi thì yêu phi sẽ không duy trì được ảo cảnh? Vì duy trì không được nên ảo cảnh giả dối mới biến mất, và yêu phi cần ăn thịt người mới tái tạo lại được ảo cảnh.”

Kỷ Gia Hữu càng nghĩ càng cảm thấy Thịnh Kiều nói đúng, vẻ mặt bội phục hỏi.

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Chỉ cần loại bỏ ảo cảnh liền có thể rời đi… haiz… đợi chị suy ngẫm một tí.”

Tổ đạo diễn: “…”

Cầu cô đừng nghĩ nữa.

Thịnh Kiều ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một nhánh cây, tùy ý vẽ vẽ.

“Căn cứ vào kịch bản kể chuyện xưa, hoa đào rơi nghĩa là thời điểm yêu phi yếu nhất, chỉ lúc đó mới có thể giết cô ta. Phương Chỉ vừa rồi nói đã tìm thấy cây đào trong cung Quý Phi. Chúng ta giả thiết cây đào đó chính là chân thân của yêu phi. Cho nên trong ảo cảnh phải dùng hình dạng cây khô để che giấu đi, để chúng ta không phát hiện. Điều đó có nghĩa chân thân kia rất quan trọng, có phải chỉ cần chặt đứt nó là được rồi?”

Kỷ Gia Hữu vội vàng.

“Vậy chúng ta còn đợi gì nữa? Mau đi thôi.”

“Phải chờ đợt hoa đào rơi lần sau, lúc ấy mới chặt cây được.”

Tổ đạo diễn: “…”

Yên lặng gạt lệ~

Hai người lặng lẽ ẩn nấp bên ngoài, tính toán đợi đợt hoa đào tiếp theo thì vọt vào chặt cây.

Bên trong cung, đèn đuốc sáng trưng, diễn viên vẫn đang diễn theo cốt truyện. Không thể cưỡng nổi niềm yêu thích xem cung đấu 3D, hai người thò đầu vào cửa sổ nhìn lén.

Trong điện, hoàng đế dùng chân đá Quý Phi ngã trên mặt đất, tức giận nói.

“Người đàn bà rắn rết này! Ngươi lại dám dùng thuốc với Uyển nhi, hại chết cốt nhục của trẫm, giết chết huyết mạch hoàng gia!”

Quý Phi chống khủy tay xuống đất, ngồi lên, ngửa đầu nhìn nam tử trước mắt, đột nhiên bật cười.

“Dược trong bụng nàng ta còn không bằng 1 phần ngàn dược mà thần thiếp đã uống, bệ hạ đang đau lòng cho ai đây?”

Hoàng đế sửng sốt, không nói chuyện.

Cú đá kia rất nặng, Quý Phi che ngực ho khan, một bên ho một bên cười.

“Thần thiếp thật không nghĩ tới a, bệ hạ tuy ngài không yêu thần thiếp nhưng không cần cướp đi tư cách làm mẹ của thần thiếp chứ? Thiếp đã không có được ngài, chẳng lẽ một đứa con cũng không muốn cho thần thiếp sao?”

Hoàng đế ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia, từ lâu trước kia, hắn cũng từng vì nhan sắc này mà động tâm. Ngón tay lướt qua sườn mặt, gò má, nhẹ nhàng vuốt ve, hoàng đế thấp giọng nói.

“Niệm nhi, muốn trách, chỉ có thể trách Vinh gia, trách ca ca của nàng.”

Một cổ cuồng phong nổi lên. Trong điện đèn đuốc tắt hết.

Tứ bề tối đen, Thịnh Kiều sợ tới mức toàn thân run lên, lập cập nói với Kỷ Gia Hữu.

“Mau mau… đi chặt cây.”

Hoa đào theo gió bay tới, trong không khí đều là hương hoa đào.

Đèn treo trên mái đình, một tắt một sáng, giữa đại điện trống trải, một cây đào quyến rũ đứng sừng sững, giữa bầu trời đêm, rơi rụng cánh hoa như tuyết đổ. Khắp nơi đều không có bóng người, bên trong cảnh cửa cấm cung rộng mở, chỉ có yêu phi, một lần lại một lần diễn lại cảnh tượng trước khi chết của mình.

Người nam tử kia cầm lấy một ly rượu độc, nắm cằm nàng, tự tay rót rượu độc vào miệng nàng.

Trong bụng giống như có ngàn con dao đang cắt xẻo, nàng đau đớn ngã xuống, cố gắng mở mắt, chỉ thấy bóng dáng nam nhân nhấc chân rời đi.

Nàng nhẹ giọng kêu.

“Bệ hạ.”

Bước chân thoáng dừng.

“Bệ hạ, xin nhận của thần thiếp một tâm nguyện cuối cùng.”

Nam nhân vẫn đứng quay lưng, ngay cả quay đầu liếc mắt cũng không muốn.

Nàng vẫn tự đọc thoại.

“Sau khi thần thiếp chết, không về gia quyến, không vào hoàng lăng (mộ của vua chúa và gia quyến), chỉ nguyện một manh chiếu, chôn dưới cây đào ngoài tiền đình.”

Nàng nhìn cửa sổ đầy tuyết, thấp giọng cười.

“Thần thiếp chết không đúng thời điểm, nhìn không thấy cảnh hoa đào rơi, thần thiếp hy vọng sau khi chết, có thể ngửi được hương hoa đào cũng đã thỏa lòng.”

Nam nhân không quay đầu, tiếng nói như đang bố thí.

“Trẫm tùy ý ngươi.”

Hòang đế cất bước rời đi, bóng dáng trong tuyết trắng càng lúc càng xa. Nàng quỳ trên mặt đất, vươn tay hướng về bóng dáng ấy, như muốn bắt lấy cái gì, nhưng cuối cùng đều không bắt được.

Thời gian trôi qua 20 năm, thiếu niên ngày xưa đã không còn.

Hắn đã quên, cây đào ngoài tiền đình là do hắn tự tay gieo hạt.

Nàng nhắm mắt, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống.

Tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.