Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 91: Chương 91




Thịnh Kiều thở dài kết thúc câu chuyện.

“Chị phải đóng phim rồi. Tạm biệt!”

“Chị không phát đường, ok. Nhưng không được tự tay hủy đi cp của em. Nếu chị còn dám làm thêm một lần nữa, em sẽ lật tẩy tài khoản Phúc Sở Ý. Để chị không còn đường phát tán ảnh chỉnh sửa nữa!”

“???”

Lương Tiểu Đường hùng hổ cúp máy, lại nhìn số lượng thành viên liên tục suy giảm của siêu thoại, lòng đau như cắt, nhanh chóng hiện thân ngăn cơn sóng dữ, cố gắng bảo vệ giang sơn cô vừa cực khổ dựng nên.

Thắng Lợi Đảng Một Đường Tiến Lên >> Vì sao mọi người chỉ chú ý tới chi tiết Kiều Kiều là fan độc duy? Chẳng lẽ trọng điểm hiện giờ không phải là việc Hoắc Hi tự tay ký tên vào tấm ảnh của cp hay sao??? Tỷ muội, đây là đường do chính chủ tự phát đó a~ Mau lau khô nước mắt mà ăn đường a~

Hả?

Hình như đúng…

Đệch~ đúng là một khối đường cỡ bự nha!!!!!!!!

Thắng Lợi Đảng tức khắc xoay chuyển tâm trạng, từ nản lòng thoái chí đổi sang ca hát hân hoan, có đường nha~

Hi Quang >> Hừ, bảo bối của chúng tôi là người ôn nhu lại lương thiện, không bao giờ cự tuyệt một ai. Mấy người nếu ghép cặp Hoắc Hi với không khí, anh ấy cũng sẽ ký tên!

Thịnh Kiều không dám lên weibo, chỉ dám lén lút chui vào nhóm chat của tổ tiếp ứng. Tên cô vừa sáng lên, Thiên Minh đã réo ngay lập tức.

Thiên Minh >> A Phúc!!!!!!!!!! Bạn rốt cuộc online. Gần đây làm gì thế?

Phúc Sở Ý >> Công tác rất bận. Có chuyện gì sao?

Thiên Minh >> Hôm nay mọi người đi thăm ban ở đoàn phim, có chụp ảnh của ca ca, còn đang muốn hỏi xem bạn có thể giúp mọi người tu sửa một chút không.

Thịnh Kiều tính toán thời gian công việc hôm nay.

Đọc truyện tại đây.

Phúc Sở Ý >> Gần đây tôi rất bận, không có nhiều thời gian rảnh cho lắm, chỉ có thể nhận khoảng 20 tấm. Mọi người gửi qua đi.

Thiên Minh cao hứng gửi ảnh qua ngay lập tức. Một nhóm người ở trong nhóm chat nói chuyện hàn huyên vài câu. Từ sau lần Phúc Sở Ý vung tiền bao bảng quảng cáo ở tàu điện ngầm, mọi người đều biết cô giàu có, cho nên tự lý giải việc cô không online thường xuyên là vì phải lao đầu làm việc kiếm tiền.

Không bận rộn như vậy làm sao kiếm được nhiều tiền như thế, đúng không? Tiểu Hướng còn đoán, chắc chắn Phúc Sở Ý là tinh anh của giới chứng khoán! Điều đặc biệt, đại thần không những có tiền mà còn bình dân gần gũi, chưa bao giờ cự tuyệt thỉnh cầu nhờ chỉnh sửa ảnh của mọi người… huhu… trên đời sao lại có người giàu mà lại hiểu đạo lý như vậy chứ, đúng là người tốt mà.

Sau khi hoàn thành các cảnh quay trong ngày, các diễn viên rủ nhau đi hát karaoke. Thời gian đóng phim rất nhàm chán, thú vui duy nhất của bọn họ chỉ có cùng nhau nhậu nhẹt và hát karaoke mà thôi.

Nhân viên mới trong phòng làm việc của Hoắc Hi là Trương Văn Quân chạy tới rủ Thịnh Kiều.

“Kiều tỷ, chị đi chung không?”

Thịnh Kiều nhớ tới chuyện còn phải chỉnh ảnh cho Hi Quang nên uyển chuyển từ chối. Trương Văn Quân cười thần bí nói.

“Hi ca cũng đi đó nha~”

“…”

Đi nghe ông xã hát karaoke? Hay là về khách sạn giúp bằng hữu chỉnh ảnh? Đây đúng là vấn đề nan giải a~

Nhưng cô đã đáp ứng các tỷ muội rồi, sẽ trả hàng trong đêm nay, không thể nuốt lời, Thịnh Kiều tiếp tục nhịn đau mà cự tuyệt, sau đó lại dặn dò thêm một câu.

“Lúc Hoắc Hi hát, em có thể quay video gửi qua cho chị xem không?”

Trương Văn Quân vỗ ngực bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Về tới khách sạn, Đinh Giản xuống nhà hàng mua cơm tối, Thịnh Kiều mở máy tính, bắt đầu quá trình tu chỉnh. Không nhiều không ít, họ gửi qua vừa đúng 20 tấm, tất cả đều là ảnh chất lượng cao.

Mặc dù hiện giờ mỗi ngày đều nhìn thấy Hoắc Hi ở ngoài đời, nhưng mỗi lần nhìn đến ảnh chụp của anh, cô vẫn không nhịn nổi mà toát ra vẻ mặt fangirl tiêu chuẩn… ôi bảo bối thiệt là đẹp trai quá… aaa… nhan sắc này thật sự tồn tại trên thế gian này hay sao… aaaa… đại loại vậy.

Đang hăng say chỉnh ảnh, cửa phòng bị gõ, cô tưởng Đinh Giản trở về, ai ngờ mở cửa lại thấy Hoắc Hi đứng bên ngoài. Cô kinh ngạc hỏi.

“Hoắc Hi, anh không đi hát karaoke với mọi người sao?”

Hoắc Hi tự nhiên đi vào phòng.

“Có chơi một chút rồi đi về.” – nhìn thấy máy tính đặt trên bàn trà, bên trên là ảnh phóng đại của chính mình – “Em ăn cơm chưa?”

“Đinh Giản đang đi mua, còn chưa trở lại ạ.”

Cô trả lời xong thì quay về bàn trà, ngồi xuống tiếp tục chỉnh ảnh. Hoắc Hi đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, cô lập tức giải thích.

“Mặt anh không có một chút tì vết nào hết á… em chỉ chỉnh sáng một chút, chỉnh màu một chút để tạo cảm giác lập thể thôi.”

Hoắc Hi không nói, yên lặng một lúc, đột nhiên hỏi.

“Độc duy là ý gì?”

“???”

Tay cô run lên, kéo lệch cái mũi của Hoắc Hi trong tấm ảnh luôn, lắp ba lắp bắp nói.

“Cái từ đó… không phải là ý hay ho gì đâu…”

Hoắc Hi lôi điện thoại, bộ dáng giống như chuẩn bị lên mạng tự tìm hiểu.

Thịnh Kiều hoảng sợ nói nhanh như chớp.

“Nghĩa là cả đời này, trừ bỏ anh thì không thích ai khác, không trèo tường, không ghép cp, hết sức chuyên chú, hết sức trung thành, chỉ yêu duy nhất một mình anh mà thôi.”

Hoắc Hi ung dung cất điện thoại vào túi.

“Ngay cả yêu đương cũng không được à?”

“… ừm… em cũng không độc duy đến mức ấy. Nếu anh tìm được một người con gái mà anh yêu mến, em sẽ… vẫn sẽ duy trì…”

Người con gái mà anh ấy yêu, sẽ là ai?

Nhất định đó là một tiểu tiên nữ ôn nhu thiện lương, lại một lòng một dạ yêu anh ấy, sẽ theo anh ấy đến cuối cuộc đời, trong lòng trong mắt chỉ nhìn thấy anh ấy mà thôi.

Nếu có một ngày như vậy, cô sẽ khổ sở, sẽ rơi lệ, nhưng cô cũng sẽ đem toàn bộ lời chúc tốt đẹp nhất gửi tặng đến anh. Chỉ cần chàng trai cô yêu thương vui vẻ bình an, cô có thế nào cũng không sao hết.

Hoắc Hi nhìn cô rất lâu.

Cô khẽ cúi đầu, che đi ánh mắt cô đơn, cố gắng nhoẻn miệng cười thật tươi.

“Cho nên anh không cần lo em sẽ thoát fan vì vấn đề này. Cả đời em sẽ không thoát fan.”

Hoắc Hi khẽ nhíu mày. Cửa phòng lại bị gõ. Đinh Giản mua cơm về.

Thấy người ra mở cửa là Hoắc Hi, Đinh Giản tự hiểu rõ trong lòng, không nói một câu nào, trực tiếp dúi phần đồ ăn cho anh, sau đó quay đầu chạy mất.

Thịnh Kiều tính toán vừa ăn vừa chỉnh ảnh, không ngờ Hoắc Hi xách cô qua một bên, bắt cô phải chuyên tâm ăn cơm. Bản thân anh thì ôm máy tính, bắt đầu mở kho hình ảnh ra xem.

Không xem thì không biết, mở ra một cái liền bị dọa cho nhảy dựng.

Hơn 1 ngàn tấm ảnh được sắp xếp chỉnh tề trong thư mục “Bảo bối của mị”, ngoài ra còn có thư mục “Ảnh chưa chỉnh sửa” và thư mục “Ảnh chưa công bố”.

Hoắc Hi: “…”

Thì ra làm fan của mình lại vất vả như vậy sao?

Hoắc Hi nghiêng đầu nói.

“Về sau không cho phép em chỉnh ảnh nữa.”

Thịnh Kiều suýt chút nghẹn cơm.

“Vì sao chứ?”

“Không tốt cho mắt và xương cổ của em.”

“Anh không thể cướp đoạt quyền lợi của fan!”

“Em chụp ảnh của anh đã được anh cho phép chưa?”

“…”

Huhu… idol lại nói đạo lý kìa.

Hoắc Hi thấy vẻ mặt buồn thiu của cô, thở nhẹ một hơi.

“Về sau không cần chụp nhiều như vậy, chừng 10 tấm là được rồi. Dù sao chỉ có một bộ dáng giống nhau.”

“Làm sao mà giống chứ!” – cô gác đũa, lộc cộc chạy tới, cầm con chuột mở kho hình ảnh, mau miệng giải thích – “Anh nhìn xem, góc độ không giống này, tư thế không giống này, phương hướng nghiêng đầu không giống này, tấm này nhắm mắt này, tấm này khóe miệng hơi nhếch lên này. Nói chung là không có tấm nào giống tấm nào hết á!!!”

Hoắc Hi buồn cười hỏi.

“Em chụp nhiều ảnh như vậy để làm gì? Không phải anh đang đứng trước mặt em sao?”

Thịnh Kiều ủ rủ nói.

“Cũng không phải suốt 24 tiếng đồng hồ đều thấy mà.”

Hoắc Hi khẽ hạ mi, môi cong lên, tiếng nói trầm thấp từ tính.

“Vậy là cả 24 tiếng đồng hồ em đều nghĩ tới anh, nhớ tới anh và muốn gặp mặt anh sao?”

“…”

Khoan, sao lời này nghe như có ý nghĩa khác vậy?!?

Cô đứng thẳng lưng, vì muốn che dấu vẻ khẩn trương, hơi ngửa đầu ra sau, ánh mắt loạn chuyển, nói nhanh.

“Em… em còn chưa ăn cơm xong.”

Nói dứt lời liền xoay người chạy ra ăn tiếp.

Hoắc Hi chỉ có thể âm thầm cười.

Câu cá cần kiên nhẫn, nếu xao động sẽ làm cá sợ quá mà bơi đi mất.

Sáng hôm sau, đoàn phim hoàn thành các cảnh quay ở tòa án. Buổi chiều, đoàn phim chuẩn bị cảnh quay trên núi. Đây là cảnh quay của 2 diễn viên chính, đại khái mất khoảng 4 ngày. Vương đạo diễn quyết định tách đoàn. Phó đạo diễn tiếp tục ở lại studio quay phụ cảnh cho các diễn viên khác. Còn Vương đạo diễn sẽ dẫn theo nam chính nữ chính lên núi quay ngoại cảnh.

Ngọn núi được lựa chọn cũng ở Hàng Châu, là một ngọn núi còn chưa khai phá. Đoàn phim có phái người đi khảo sát địa hình trước rồi. Sau khi ăn cơm trưa, tài xế lái một chiếc xe buýt tới đón bọn họ vào núi.

Đinh Giản thu thập một chiếc ba lô nhỏ, bên trong có ít đồ ăn vặt và một ít đồ chơi. Bọn họ phải ở trên núi mấy ngày, chắc là ngủ trong lều, tín hiệu không tốt để chơi điện thoại, sợ Thịnh Kiều nhàm chán, Đinh Giản đặc biệt mang theo cái máy chơi game mini mà lần trước fan Kiều gửi tặng.

Xe chạy lòng vòng trên đường núi khoảng 3 giờ, Thịnh Kiều bị say xe, buồn ói đến hoa mắt chóng mặt, không nhịn nỗi. Đinh Giản vội vàng bảo tài xế dừng xe. Thịnh Kiều lao ra khỏi xe, ngồi xổm bên vệ đường, đem toàn bộ bữa trưa ói ra hết.

Đinh Giản vừa vuốt lưng cho cô vừa sốt ruột hỏi thăm.

“Còn phải chạy bao xa nữa ạ?”

Tài xế trả lời.

“Chừng 20 phút.”

Thịnh Kiều vẫn tiếp tục ói, mệt mỏi nói.

“Tôi không ngồi xe nữa. Tôi đi bộ.”

Cảm giác say xe quá khó chịu. Cái mùi trên xe khiến cô không thể ngửi nổi. Đoàn phim cũng chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ có thể phân công để một nhân viên tổ sản xuất và một trợ lý cũng xuống xe đi bộ chung với Thịnh Kiều. May mà đoạn đường còn lại chỉ là đường thẳng, không sợ bọn họ bị lạc đường.

Thịnh Kiều đang ngồi bên đường thở dốc, bên tai lại nghe tiếng đạo diễn la lên.

“Ai chà, Hoắc Hi, chú xuống làm gì?”

Hoắc Hi nhảy khỏi xe, cầm một chai nước khoáng và một bịch khăn giấy, quay đầu cười cười.

“Dạ em cũng bị say xe… đi bộ cùng mấy cô ấy cho thoải mái ạ.”

Đạo diễn: “…”

Chú em à, giải thích kiểu này giống như nói cho có thôi á~

Hoắc Hi nói với trợ lý và nhân viên sản xuất.

“Hai bạn lên xe đi. Tôi đi theo cô ấy là được rồi.”

Hai người quay đầu nhìn đạo diễn. Đạo diễn xua tay.

“Lên xe lên xe.” – ngó đầu ra nói với Hoắc Hi – “Hai đứa nhớ chú ý an toàn đó. Một lát anh cho người xuống đón.”

Xe buýt chậm rãi rời đi.

Hoắc Hi ngồi xổm trước mặt Thịnh Kiều, vặn nắp bình nước, đưa qua, nhẹ giọng nói.

“Em súc miệng đi. Lại uống một ngụm nhỏ.”

Thịnh Kiều ói xong rất khó chịu, cổ họng lại chua, sức lực để nói chuyện cũng không có, run run nhận lấy chai nước.

Hoắc Hi duỗi tay sờ đầu cô.

“Còn khó chịu không?”

Cô nhỏ giọng ô a một tiếng ủy khuất.

Lòng anh quặn đau.

Chờ cô uống nước xong, Hoắc Hi lại mở bịch khăn giấy, giúp cô chùi khóe miệng.

Đinh Giản đứng ở bên cạnh, mắt nhìn thẳng về phía trước… a~ núi thiệt là đẹp, cây thiệt là đẹp… hắc hắc… cái gì cũng thiệt là đẹp~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.