Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 94: Chương 94




Cp Thái Thái làm mưa làm gió trên mạng, ngoài đời Thịnh Kiều vẫn bình tĩnh đi gặp đạo diễn để xin nghỉ phép.

Vương đạo diễn vừa nghe cô nói chiều mai muốn đi Thượng Hải, không ngẩng đầu, hỏi.

“Đi xem Tiểu Hi biểu diễn à?”

“Vâng ạ.”

“Được rồi, đi đi. Sáng mai quay hết các cảnh diễn, làm xong thì có thể đi.”

Đi máy bay hay đi tàu cao tốc đều sẽ lộ mặt, Thịnh Kiều quyết định cùng Đinh Giản và Phương Bạch tự lái xe, xem như nghỉ ngơi đi chơi một vòng. May mà Hàng Châu không xa Thượng Hải cho lắm, lái xe chừng vài tiếng là tới rồi.

Đêm trước ngày xuất phát, Thịnh Kiều kiểm tra bảng đèn mới của mình. “Hoắc Hi cục cưng cưng”, 5 chữ vàng chóe, bỏ pin vào, mở đèn lên liền sáng ngời ngời. Phương Bạch và Đinh Giản đang ngồi kế bên thảo luận xem ngày mai nên đi xem phim gì liền bị kim quang lóe muốn mù mắt. Thịnh Kiều hài lòng tắt đèn, cuốn nó lại, nhét vào ba lô, lúc này điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.

Đọc FULL bộ truyện.

Thịnh Kiều không bao giờ bắt máy của số lạ. Bấm từ chối, ném sang một bên. Không ngờ số lạ kia vài phút sau lại gọi tới nữa. Đến lần thứ ba, cô mới mở máy, thử thăm dò hỏi.

“Alo?”

Đầu dây bên kia truyền ra tiếng cười trầm thấp.

“Huynh đệ a~ vì sao nhận điện thoại chậm như vậy?”

Thịnh Kiều giật mình, đưa điện thoại ra nhìn lại dãy số một lần nữa.

“Thẩm Tuyển Ý? Sao anh có số của tôi?”

“Hứ… số điện thoại của đệ là cơ mật cao cấp hay sao mà huynh hỏi không ra chứ?” – sau đó lại nhỏ giọng xuống – “Nghe nói đệ đang đóng phim ở Hàng Châu à? Đi uống rượu không? Huynh đãi đệ ăn bánh bao đặc sản của Hàng Châu nha.”

“… uống rượu ăn bánh bao?”

“Chúng ta dĩ nhiên không thể hành xử giống người bình thường rồi!!!”

“Ngày mai tôi còn lịch đóng phim. Anh tự mình uống đi.”

Đầu bên kia cười lên, giọng nói vẫn như không có việc gì quan trọng.

“Bởi vì tâm trạng không tốt nên mới cần tìm người uống rượu chung nha. Uống một mình cô đơn lắm biết không hả. Càng uống sẽ càng buồn.”

Thịnh Kiều chợt nhớ tới việc bà nội cậu ta vừa mất.

Tính thời gian, hẳn lễ tang vừa kết thúc. Có lẽ vì nguyên nhân này nên tâm tình cậu ta mới không tốt? Nếu mình cự tuyệt thì có phải rất vô nhân tính không?

Thịnh Kiều ngập ngừng hỏi.

“Anh không có bạn bè nào khác ở Hàng Châu à? Tìm họ uống rượu chung không được sao. Tôi cũng không biết uống.”

Thẩm Tuyển Ý buông tiếng thở dài.

“Bạn bè thì nhiều, nhưng huynh đệ chỉ có một mình đệ thôi.”

“Tôi không phải huynh đệ của anh.”

“Đệ không thể như vậy. Sao có thể vì huynh là đối thủ của idol mà phủ nhận tình cảm huynh đệ của chúng ta chứ?”

Thẩm Tuyển Ý nặng nề thở ra.

“Thì ra vì nguyên nhân này mà trước đây đệ luôn ghét bỏ huynh a~ Thế mới nói, làm sao có người kháng cự được mị lực của huynh chứ.”

“…”

“Trên mạng đem hai ta ghép cặp mỗi ngày, cũng ghép không ra được. Huynh thấy chúng ta nên đổi lại ghép thành cp huynh đệ đi. Huynh đệ cả đời sánh bước bên nhau. Ai yêu đương trước, người đó là chó.”

“…”

Thẩm Tuyển Ý cười lên.

“Huynh đệ, tới cùng huynh uống một ly tuyệt tình rượu nào.”

Thật ra Thịnh Kiều có thể từ trong tiếng cười của cậu ta nghe ra được cậu ta đang rất khổ sở cùng buồn bã. Bỏ đi thân phận đối thủ kia, quả thật cậu ta vẫn luôn chiếu cố cô trong chương trình tống nghệ.

Điện thoại cũng đã gọi tới, nếu tiếp tục cự tuyệt, đúng là vô nhân tính.

Cô báo địa chỉ khách sạn. Thẩm Tuyển Ý nói.

“Được, huynh lái xe tới đón đệ. Gần thôi, chừng nửa giờ.”

Cúp điện thoại, cô thay một bộ trang phục kín kẽ, lại đội mũ, đeo khẩu trang. Đinh Giản nghe lóm cuộc nói chuyện nên biết Thịnh Kiều sẽ đi gặp Thẩm Tuyển Ý, trong lòng lo lắng muốn chết nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể dặn dò.

“Đừng đến chỗ đông người. Chú ý một chút.”

Nửa giờ sau, Thẩm Tuyển Ý dùng wechat gửi qua vị trí của cậu ta, ở cửa sau bãi đổ xe của khách sạn. Cậu ta lái một chiếc xe hơi màu đen, kiếng xe cũng đen thui, cửa sổ hạ xuống chỉ một chút, vươn tay nhỏ ra vẫy vẫy.

Thịnh Kiều đi tới, mở cửa xe, ngồi ở ghế sau.

Thẩm Tuyển Ý quay đầu nhìn cô cười.

“Đã lâu không gặp, huynh đệ.”

Thẩm Tuyển Ý nhìn có chút tiều tụy, gầy hơn, nhưng nụ cười vẫn như cũ. Cậu ta không hề mở miệng nói chuyện gia đình, cho nên Thịnh Kiều cũng không chủ động đề cập tới. Cô trợn mắt hỏi.

“Đi đâu ăn?”

“Hứ… đừng xem thường huynh a~” – sau đó đạp chân ga, xoay đầu xe – “Huynh từ nhỏ lớn lên ở đây đó. Chỗ này có một tiệm bánh bao cực kỳ ngon, tay nghề của lão bản là tuyệt đỉnh. Từ lúc rời khỏi Hàng Châu, huynh mỗi năm đều thèm thuồng.”

Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm, một lúc thì tới. Tiệm bánh bao nằm trong một khu phố cổ, chật chội lại quạnh quẽ, người trên đường cũng thưa thớt. Thịnh Kiều lò dò đi sau lưng Thẩm Tuyển Ý, đi mãi một lúc liền bắt đầu hoài nghi không biết tên này có phải lừa cô đem đi bán không nữa.

May mà vừa nghĩ như thế liền đã tới nơi. Bánh báo hấp trong lồng, hương vị tỏa ra từ xa nghe thơm nức mũi. Trên cửa tiệm treo một chiếc đèn mờ nhỏ, lão bản ngồi trước cửa nghe radio, thấy bọn họ bước vào liền đứng lên chào hỏi.

“Ủa, tiểu Thẩm đã về rồi à?”

“Vâng. Hoàng đại gia, bánh bao còn không ạ?”

“Tới tới, còn lại đúng hai xửng.”

Thịnh Kiều gật đầu chào. Hoàng đại gia cười hỏi.

“Tiểu Thẩm, bạn gái của cháu đó à?”

Thẩm Tuyển Ý cười lên.

“Không phải ông ơi. Là huynh đệ của cháu. Ông cho bọn cháu 2 bình rượu ạ.”

Bên trong tiệm, bàn ghế dính đầy dầu mỡ. Thẩm Tuyển Ý không hề chê bai, tùy tiện ngồi xuống, xửng bánh bao được bưng lên, không chờ nổi, gấp gáp chộp lấy cắn một ngụm.

Hoàng đại gia biết Thẩm Tuyển Ý là minh tinh nên đi ra đóng cửa lại.

Bọn họ hai người đơn độc ngồi bên trong tiệm ăn bánh bao uống rượu.

Tửu lượng của Thịnh Kiều rất tệ, nhấp môi cho có lệ thôi. Thẩm Tuyển Ý không thúc giục, tự mình uống một ly lại một ly, mỗi lần đều cụng vào ly của cô. Bánh bao thì ăn không được bao nhiêu, nhưng quả thật rượu uống vào rất nhiều.

Thịnh Kiều nhíu mày.

“Uống ít thôi.”

Thẩm Tuyển Ý chuẩn bị đưa rượu lên miệng, nghĩ thế nào lại bỏ xuống.

“Ừ được rồi, uống ít thôi. Nếu huynh mà say thì sẽ gây phiền toái cho đệ.”

“Tôi không phải ý này.”

Thẩm Tuyển Ý xua tay, gắp một cái bánh bao cho cô.

“Ăn nhiều thêm mấy cái đi. Đệ thật là gầy. Đóng phim vất vả lắm hả?”

Thịnh Kiều lắc đầu.

“Cũng không đặc biệt vất vả gì, thật ra đóng phim rất vui.”

“Huynh hiểu, được đóng phim cùng với idol mà, mệt khổ gì cũng thành đường phèn hết.” – thở dài buồn bã, tò mò nhìn Thịnh Kiều – “Đệ nói xem, vì sao đệ lại là fan của Hoắc Hi chứ? Vì sao không phải là fan của huynh?”

“…”

“Hoắc Hi có sủng fan bằng huynh sao? Suốt ngày nhàn nhạt giống như chén nước sôi để nguội vậy, nhàm chán.”

“Anh dám diss idol trước mặt tôi?” (diss ai đó = nói xấu, chửi, ghét bỏ, khịa..v..v..)

“Làm gì có. Huynh đang đào góc tường mà.” – thấy Thịnh Kiều trừng mắt, vội vã xua tay – “Được được, không thành fan, làm huynh đệ cũng tốt rồi.”

Thịnh Kiều ban đầu cho rằng Thẩm Tuyển Ý muốn mượn rượu giải sầu, sẽ cùng cô tâm sự về việc bà nội mới mất, không ngờ cậu ta một câu cũng không đề cập tới chuyện trong nhà. Đến cuối cùng, trước lúc rời đi, Thẩm Tuyển Ý đứng ở cửa tiệm bánh bao, đưa mắt nhìn vào con hẻm thâm sâu ở phía sau tiệm bánh, nhỏ giọng nói.

“Hồi bé, huynh cùng bà nội ở trong kia.”

Hai người đi bộ ra khỏi con hẻm, tới cửa xe, Thịnh Kiều nắm tay Thẩm Tuyển Ý kéo lại.

“Anh uống rượu, tôi lái xe cho.”

“Đệ có bằng lái à?”

“…”

Kiều Tiều có. Thịnh Kiều thì không.

Thẩm Tuyển Ý lắc đầu.

“Say rượu lái xe với lái xe không bằng, cái nào bị trừng phạt nghiêm trọng hơn?”

Thịnh Kiều chần chờ nói.

“Lái xe không bằng à…”

Thẩm Tuyển Ý cười rộ lên.

“Cho nên ấy… vẫn là để huynh lái đi…”

Thịnh Kiều kiên quyết lắc đầu.

“Không được, say rượu lái xe không an toàn. Hơn nữa nếu đụng phải cảnh sát, tên tuổi của anh ngày mai sẽ lên hotsearch ngay. Mau gọi taxi.”

Cô mở di động giúp cậu ta gọi taxi, sau đó vẫy tay.

“Tôi gọi xe chuyên dụng tới đón, không cần đợi tôi. Anh về sớm nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Tuyển Ý sửng sốt một chút, sau đó cười cười.

“Nói cũng phải. Vậy được rồi, khi nào về tới thì đệ báo tin bình an cho huynh biết.”

Taxi và xe chuyên dụng một trước một sau cùng đến. Thịnh Kiều sợ bị người qua đường nhận ra nên vừa từ biệt xong là chui lên xe đi liền. Thẩm Tuyển Ý đứng ở xa, nhìn theo cho đến lúc xe chuyên dụng biến mất ở góc đường mới lên xe của mình.

Trở về khách sạn, Thịnh Kiều nhắn tin cho Thẩm Tuyển Ý, sau đó rửa mặt lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, hoàn thành các cảnh quay buổi sáng, đạo diễn liền cho phép Thịnh Kiều rời đi. Phương Bạch mượn xe thương vụ của đoàn làm phim, ba người vui vẻ lên đường đi Thượng Hải.

Đinh Giản đã mướn sẵn phòng khách sạn, là vùng phụ cận nơi tổ chức Thời Thượng Tinh Điển. Lễ khai mạc diễn ra vào buổi tối, Thịnh Kiều không thể cùng bọn họ ra ngoài xem phim vào lúc này, đành phải ở trong phòng chờ đợi.

Buổi chiều thì Lương Tiểu Đường cũng tới. Thịnh Kiều gửi qua địa chỉ và số phòng khách sạn. Hai người nhanh chóng họp mặt. Lương Tiểu Đường còn đi xếp hàng lãnh một số quà phúc lợi. Hai người ở trong phòng, vui vẻ phân chia.

Lo lắng sẽ bị nhận diện nên hai người không dám xuất hiện sớm, chờ tới lúc thảm đỏ kết thúc, trời tối sầm xuống mới lò mò đi vào. Lần này hai người không ngồi cùng nhau, bởi vì vé của Thịnh Kiều là do ban tổ chức cung cấp. Ở lối vào, bọn họ liền tách ra hai đường.

Trên hành lang liền nhìn thấy tiếp ứng của Hi Quang, đường đi vào, từng mảng lớn đèn vàng sáng lấp lánh, đẹp cực kỳ. Thịnh Kiều ôm bảng đèn, sờ sờ tiến vào chỗ ngồi, nhìn trái nhìn phải, may quá, xung quanh toàn là người qua đường. Đèn bài gần nhất của Hi Quang cũng phải cách cô mấy dãy ghế. Thịnh Kiều lặng lẽ thở nhẹ một hơi.

Đèn sân khấu mờ xuống. Lễ khai mạc bắt đầu.

Thanh âm tiếp ứng cho Hoắc Hi bắt đầu vang lên từng đợt. Thịnh Kiều nhanh chóng mở bảng đèn, kim quang sáng chói khiến hai người qua đường bên cạnh thiếu chút bị lóe mù luôn. Bọn họ cười lên.

“Fan nhà bạn đúng là lợi hại.”

Đèn pha chiếu thẳng vào sân khấu, sau đó toàn bộ đèn sân khấu đều chiếu vào một điểm, toàn bộ dừng ở thân ảnh của một người.

Hoắc Hi lên sân khấu.

Sân khấu lần này được bố trí theo phong cách Rock&Roll. Giai điệu bài hát đặc biệt vang dội, hơn nữa vũ đạo cũng cực kỳ hăng máu. Toàn bộ khán đài tức khắc nóng lên.

Ban tổ chức hứa hẹn một sân khấu đỉnh lưu, quả nhiên không nói dóc. Hoắc Hi mặc áo sơ mi trắng bên trong, áo khoác màu đen bằng tơ lụa ở bên ngoài, đeo tai nghe, vừa nhảy vừa hát, nắm giữ toàn bộ nhịp điệu của sân khấu.

Sân khấu hình chữ T, có một đoạn kéo dài ra phía trước. Hoắc Hi vừa biểu diễn vừa đi tới. Thịnh Kiều vừa ôm bảng đèn vừa cầm máy ảnh, xuyên qua ống kính, đối diện với ánh mắt của Hoắc Hi.

Ủa? Anh đang nhìn cô sao?

Bài hát quá bùng nổ nên cô chỉ chụp một nửa liền thu tay, nghiêm túc xem biểu diễn. Chỗ ngồi của cô cách 10m với sân khấu, cứ có cảm giác Hoắc Hi đang nhìn thẳng vào cô.

Cô giơ bảng đèn lắc lắc. Trên sân khấu, Hoắc Hi cong môi cười một cái.

Oa oa~ anh ấy có thể nhìn thấy cô. Thật sự!!!!!

Phát hiện ra chuyện này khiến Thịnh Kiều cao hứng muốn điên luôn. Xem ra bảng đèn cỡ bự đúng là được idol chú ý nha~

Lễ khai mạc kết thúc. Hoắc Hi theo giàn giáo rời đi. Cô thừa dịp phần lớn khán giả còn chưa kịp đứng dậy, nhanh chóng phóng ra ngoài. Vừa chạy tới căn tin chuẩn bị về khách sạn, Hoắc Hi đã gọi điện tới.

Cô đè thấp vành nón, vui vẻ la nhỏ.

“Hoắc Hi~”

Hoắc Hi ở bên kia cũng cười lên.

“Em đang ở đâu?”

“Trên đường về khách sạn ạ.”

Giống như anh đang bước đi, bên tai vọng ra tiếng nói của nhân viên công tác.

“Gửi anh địa chỉ, lát nữa anh tới tìm em.”

“Anh muốn cùng em trở về đoàn phim sao?”

“Ừm.”

“Được. Em chờ anh.”

Hi Quang đã bắt đầu tràn ra. Thịnh Kiều nhanh chóng chạy ra ngoài.

Về tới khách sạn, cô đầu tiên dùng máy tính trong phòng đăng video vừa quay lên weibo.

Weibo của Phúc Sở Ý vừa có động thái, Hi Quang lập tức vây xem. Nhấn mở video, hình ảnh vừa rõ nét lại còn gần nữa, một đám la ó ôm xồm.

—— A Phúc, vì sao có cảm giác ca ca luôn nhìn chằm chằm bạn vậy!

—— quả thật là ông xã nhìn thẳng vào ống kính aaaa… huhu… cảm giác giống như đứng trước mặt bảo bối vậy đó.

—— Vị trí của A Phúc hình như ở trên cao, có lẽ ca ca đang nhìn bảng đèn. Hâm mộ A Phúc quá điiiiiiii.

—— tui và bảo bối đang đối mặt nhìn nhau kìa… huhu… bảo bối đang nhìn tui kìa… huhu… cảm ơn A Phúc đã giúp tui có một giấc mơ đẹp.

Cửa phòng bị gõ, Thịnh Kiều còn tưởng là Hoắc Hi tới, chạy nhanh ra mở cửa, ai ngờ người đứng bên ngoài là Lương Tiểu Đường.

“Kiều Kiều, con trai em có phải đang nhìn thẳng vào chị không?”

Thịnh Kiều lôi bảng đèn vừa bự vừa dài ra.

“Là đang nhìn cái này nè. Em thấy không, vừa bự vừa dài, rất dễ gây chú ý.”

“Hahahaha… thì ra bảng đèn bự thật sự thu hút ánh nhìn. Em lần sau cũng sẽ làm một cái thiệt là bự.”

Đang nói chuyện, cửa phòng lại bị gõ. Thịnh Kiều nhìn Lương Tiểu Đường, vừa đưa tay mở cửa vừa cẩn trọng dặn dò.

“Đừng có la lên nhé.”

“Hả? Cái gì?”

Cửa mở, Hoắc Hi bước vào.

Lương Tiểu Đường: “???!!!”

Trời đất ơi, cp tui ship thành sự thật rồi!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.