Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 98: Chương 98




Thắng Lợi Đảng lấy tư thế như chẻ tre mà phát triển lớn mạnh. Lúc trước, người trong đoàn phim toàn là fan CP Thái Thái, hiện tại đều quay đầu, quang minh chính đại mà hô to “Thắng Lợi tất thắng”.

Thắng Lợi Đảng sản xuất cẩu lương vừa nhanh vừa mạnh. Ngay cả Hi Quang và Fan Kiều đồng lòng hai tay cùng xé cũng không thể nào dao động bọn họ.

Thắng Lợi Đảng >> Bọn tui là cp do chính chủ tự tay đóng dấu!

Fan only >> Mấy người là cp do chính chủ tự tay hủy diệt!

Nhà gái hủy, nhà trai xây, cp này giống như đang chơi kéo co. Bạn kéo, tui đẩy, dù sao thì Thắng Lợi Đảng vẫn một đường hát tình ca.

Lương Tiểu Đường hận không thể đem những chuyện tận mắt nhìn thấy ở khách sạn ngày đó viết xuống thành một thiên tiểu thuyết 1 vạn chữ để chia sẻ với các chiến hữu. Lương Tiểu Đường chỉ có thể cắn khăn tay, nhắn tin cho người chị em đầu tiên gia nhập Thắng Lợi Đảng với cô.

LTD >> Là thật đó. Bạn phải tin tui. Thật sự thật sự đó. Huhu… bạn chờ đi, chúng ta nhất định sẽ nghênh đón mùa xuân cuối cùng!

Người chị em vẫn bình thản trước sau như một.

Tỷ Muội >> Ừ, ta tin.

Đọc FULL bộ truyện.

LTD >> Huhu… chị em tốt, chúng ta rốt cuộc hết khổ rồi. Nhớ trước đây, toàn mạng chỉ có hai chúng ta là Thắng Lợi Đảng, phải ở giữa kẽ hở mà sống tạm bợ. Năm tháng thời gian đó, chính là vinh quang vô thượng của hai ta.

Tỷ Muội >> … ừm.

“Tỷ Muội” trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu nhìn người ngồi cách đó không xa – Thịnh Kiều – đang vùi đầu làm bài tập, cầm ly trà sữa mà Tiểu Đản vừa mua, đi qua.

Thịnh Kiều đang làm bài tập môn hóa, nửa ngày giải không ra, cắn bút nghiêng đầu suy tư.

Hoắc Hi cắm ống hút vào ly trà sữa, ngồi xổm xuống nói.

“Em nghỉ ngơi một chút đi, lát học tiếp.”

Thịnh Kiều nhìn ly trà sữa, vẻ mặt tức khắc vui vẻ hẳn lên, đang muốn đưa tay nhận lấy, không biết nghĩ tới cái gì, dẩu miệng nói.

“Fan nói phải dùng sữa hạch đào thay thế đồ uống.” (hạch đào = hạt óc chó, hẳn là nguyên lý ăn gì bổ nấy, ăn óc thì bổ óc =)))))

“…”

Đinh Giản ngồi bên cạnh cảm thán.

“Fan gửi cho chị ấy 10 thùng sữa hạch đào. Phí chuyển phát nhanh cũng đủ để mua thêm mấy thùng nữa luôn. Đây đều là tấm lòng của fan Kiều.”

Hoắc Hi nhìn ra phía sau, nơi đó đang đặt 2 thùng sữa hạch đào. Phương Bạch nhịn không được chen vào.

“Thiệt ra chuyện này cũng không hữu hiệu, chỉ là cầu an ủi tâm lý thôi. Kiều Kiều uống nhiều đến mức cả người hiện giờ đều là mùi hạch đào.”

Thịnh Kiều: “…”

Mấy người không hiểu sự thống khổ giãy giụa của học sinh chuẩn bị trước kỳ thi đâu.

Mọi người đang nói chuyện, điện thoại Thịnh Kiều vang lên, là Bối Minh Phàm gọi tới.

Gần đây Bối Minh Phàm đang giúp cô tìm một trường học có thể cho học sinh tự do quản lý giờ giấc. Vẫn nghĩ anh ta gọi tới là để báo tin mừng, ai ngờ chuyển máy lại nghe giọng nói buồn rầu của Bối Minh Phàm.

“Tiểu Kiều, chuyện này thật không dễ dàng. Tôi tìm vài trường, bọn họ đều nói không có tiền lệ này, còn nói sợ sẽ ảnh hưởng tới tiến độ học tập của học sinh bình thường, lo lắng phụ huynh sẽ có ý kiến với nhà trường.”

Thịnh Kiều nghe thấy cũng sốt ruột theo.

“A? Vậy phải làm sao bây giờ?”

Bối Minh Phàm chần chờ một chút mới nói.

“Hiện tại tôi tìm được một trường, lôi kéo rất nhiều quan hệ mới được đối phương đáp ứng cho cô nhập học bổ túc, nhưng họ có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Muốn cô ngày mai tới trường làm một bài thi đầu vào. Nếu có thể đạt được điểm số bình quân thì họ sẽ phá lệ mà nhận cô vào học.”

“…”

Bối Minh Phàm lại vui vẻ nói.

“Bởi vì bây giờ đang là tháng 4, hiệu trưởng đồng ý cho cô làm đề thi của lớp 11, chỉ dùng kiến thức của lớp 11. Qua khỏi mùa hè, cô sẽ trực tiếp lên lớp 12 luôn. Vui không?”

“…”

“Tôi đã trộm hỏi thăm tin tức giúp cô, điểm bình quân của trường này là 412. Cô chỉ cần đạt 68.66 điểm cho mỗi môn thi là được rồi.”

“…”

“Tốt rồi, tôi không quấy rầy cô học tập nữa, nhớ nắm chặt thời gian ôn thêm vài từ đơn, tôi sẽ bảo Đinh Giản đêm nay đặt vé máy bay, ngày mai chúng ta đi thi.”

“……….”

Cúp điện thoại. Mọi người thấy cô ngẩn ngơ nửa ngày không nói tiếng nào. Hoắc Hi nhíu mày hỏi.

“Làm sao vậy?”

“… huhu… Hoắc Hi~ mau cho em uống thêm 2 bình sữa hạch đào đi~”

Đinh Giản đi đặt vé máy bay. Phương Bạch chạy đi gặp đạo diễn xin nghỉ phép. Hoắc Hi cầm điện thoại lên mạng dò xét thông tin của ngôi trường kia, tìm được sách cuối kỳ lớp 11 của họ, đưa cho Thịnh Kiều giải đề thử.

Thịnh Kiều nhìn một lượt các đề thi. Chỉ có môn văn với một đống thơ từ, điền vào chỗ trống, rồi phiên dịch thơ cổ, phân tích thơ cổ liền khiến đầu óc cô xoay mòng mòng. Học không thi, thi không học, nói chung là thảm.

Hoắc Hi nhịn cười an ủi.

“Môn tiếng Anh với môn Toán của em không tệ. Có thể lấy điểm của 2 môn này kéo lên. Ngữ văn thì tập trung vào phần phân tích với viết câu là được. Sẽ không thành vấn đề.”

“Huhuhuhu…”

Đạo diễn biết Thịnh Kiều ngày mai phải đi thi, cho nên không an bài xuất diễn buổi tối cho cô, để cô về khách sạn ôn bài. Trước khi cô rời đi, toàn thể nhân viên công tác còn cổ vũ.

“Tiểu Kiều, nhớ lấy về hạng nhất cho rạng rỡ mặt mũi đoàn phim chúng ta nha~”

Chỉ có một mình tui thi thôi à, hạng nhất cái rắm á~

Về tới khách sạn, Thịnh Kiều lập tức lấy bút ký, sách vở lớp 11 mà fan gửi tới bày hết lên bàn. Cô quyết tâm học nhanh đánh nhanh, tranh thủ lấy được điểm cao nhất cho hai môn tiếng Anh và Toán.

Trên đường tới sân bay, cô vẫn điên cuồng ngồi học các công thức toán học.

Vừa lên máy bay, ngồi ở khoang hạng nhất, Thịnh Kiều lập tức lấy sách tiếng Anh tùy thân ra xem. Ngạc nhiên nhất là trong phi hành đoàn có fan của Thịnh Kiều. Một tiếp viên hàng không muốn chạy tới xin chữ ký, vị cơ phó – fan Kiều này liền đưa tay ngăn lại, dùng lời lẽ chính đáng để cự tuyệt.

“Đừng quấy rầy Kiều Kiều học tập.”

3 giờ sau, phi cơ hạ cánh. Bối Minh Phàm thuê xe tới đón, là hành trình tư nhân nên không có fan xuất hiện. Thịnh Kiều lên xe, thấy vẻ mặt của cô giống như sống không còn gì luyến tiếc, Bối Minh Phàm mới an ủi.

“Tối nay tôi mang cô đi ăn lẩu ở nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố nhé.”

“Không đi. Tôi muốn ở nhà học bài. Thanh minh mênh mông cuồn cuộn không thấy đế, câu sau là gì?”

Phương Bạch tiếp lời.

“Nhật nguyệt chiếu rọi kim ngân đài! Em cảm thấy chị không cần nhớ 2 câu đầu làm gì, nhớ 2 câu cuối là được rồi. An có thể tồi mi khom lưng quyền quý, tiếp!”

“Sử ta không được vui vẻ nhan!”

“Chính xác!”

Bối Minh Phàm: “…”

Xe về khách sạn. Buổi tối, Thịnh Kiều gọi cơm hộp mang lên trên phòng. Ăn cơm cũng cầm sách học. Đi toilet cũng cầm sách học. Tắm rửa cũng tranh thủ viết công thức toán lên cửa kính.

Ký ức đi học nhiều năm trước đã dần phai nhòa. Khoảng thời gian lo lắng cho thi cử, buồn rầu chuyện yêu đương thầm trộm, rơi lệ cho tuổi xuân khờ dại, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng lại chậm rãi quay về.

Từ lúc trở thành Thịnh Kiều, đây là lần đầu tiên cô mơ về thời đi học.

Cô mặc đồng phục, ngồi trong lớp học chép bài, trên bục giảng là thầy dạy toán mà cô thích nhất, đang cầm thước vẽ hai đường thẳng song song, bỗng nhiên ông ấy quay đầu lại, nhìn cô, lạnh giọng hỏi.

“Trò là ai? Vì sao ngồi trong lớp học của tôi?”

Bạn bè chung lớp toàn bộ quay đầu, rõ ràng đều là những gương mặt quen thuộc nhưng ai cũng dùng ánh mắt xa lạ mà nhìn cô.

Cô sốt ruột giải thích.

“Em là Kiều Tiều. Là học sinh của lớp này.”

“Cậu không phải bạn học của chúng tôi!”

“Lớp chúng tôi không có ai tên Kiều Tiều!”

Cô khóc lóc, lấy thẻ học sinh ra đưa cho họ xem.

“Nhìn nè, mọi người nhìn nè, tôi thật là Kiều Tiều, là học sinh đại biểu cho môn toán của trường, là học sinh khối 12.”

“Đồ lừa đảo!”

“Không có ai tên Kiều Tiều hết!”

“Trên đây rõ ràng viết Thịnh Kiều! Bản thân nhìn còn không rõ sao?!”

“Cậu là Thịnh Kiều!”

Những gương mặt ngây ngô dần trở nên mơ hồ, là bạn học rồi biến thành người nhà họ Kiều, là bạn thân rồi lại hóa thành người dưng, mọi người vây quanh cô, nhìn cô bằng ánh mắt không quen biết.

Cô thống thiết gào lên.

“Tôi là Kiều Tiều~ Tôi thật là Kiều Tiều~ Thật sự là…”

Nhưng không ai tin cô.

Cô khóc tê tâm phế liệt, trước mặt một mảnh mơ hồ, lại dần dần trông thấy Hoắc Hi.

Hoắc Hi mặc bộ trang phục màu trắng, là trang phục biểu diễn mà lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở trên tivi. Khí chất lạnh lùng đạm bạc của người thanh niên ấy, chỉ liếc mắt một lần liền khiến cô hãm sâu vào.

Cô gào lên.

“Hoắc Hi~”

Anh ngẩng đầu nhìn. Cô khóc lóc.

“Hoắc Hi~ em là Kiều Tiều!”

Anh đứng ở xa nhìn cô, sau một lúc, khuôn mặt lạnh nhạt đột nhiên lộ ra nụ cười ôn nhu.

“Anh biết. Em là fan của anh.”

Chỉ có anh đáp lại lời cô.

Tất cả mọi người đều không quen biết cô. Thế giới này không có cô tồn tại nữa. Có đôi khi, cô giật mình tỉnh lại từ trong mộng, đột nhiên hoài nghi không biết cái người tên Kiều Tiều có thật sự tồn tại hay không?!?

Chỉ có anh. Là tình cảm nối dài chưa từng đứt đoạn.

Ngay cả khi tất cả mọi người đều không nhớ cô, nhưng cô vẫn nhớ rõ cô yêu anh, nhớ rõ trái tim đập liên hồi trong những khoảnh khắc nhìn thấy anh. Sự tồn tại của anh chính là lời nhắc nhở, rằng cô từng trải qua một đoạn đời kia, để năm tháng sau này, cô sẽ không bao giờ quên cô đến tột cùng là ai.

Cô khóc mà tỉnh lại.

Đèn trên trần tỏa ra vầng sáng mông lung. Cô đưa tay sờ lấy điện thoại đặt bên gối, run rẩy bấm nút gọi cho Hoắc Hi.

Cô quên mất nguyên tắc không quấy rầy thần tượng mà cô tự đặt ra, quên mất giờ này có lẽ anh đã yên giấc nồng, cô chỉ biết bản thân rất bức thiết muốn nghe thấy giọng nói của anh, hòng xua tan nỗi bi thương kia.

Chuông reng 3 tiếng, điện thoại chuyển. Hoắc Hi dùng tiếng nói thấp thấp buồn ngủ hỏi.

“Kiều Kiều?”

Cô khóc thương tâm hơn, nghẹn ngào gọi.

“Hoắc Hi~”

Anh nghe tiếng cô khóc, vội bật khỏi giường, ngồi lên, nhỏ giọng hỏi.

“Làm sao vậy?”

Cô nức nở.

“Hoắc Hi~ em nhớ anh~ em mơ thấy anh.”

Tiếng hít thở bên đầu dây kia dần dần rõ ràng, tiếng anh cười trầm thấp.

“Ừm… em mơ thấy anh làm sao?”

Cô tiếp tục nức nở.

“Em mơ thấy mọi người đều không nhận ra em. Chỉ có anh nhớ rõ em là ai.”

Đầu dây bên kia cạch~ một tiếng, là Hoắc Hi bấm nút mở đèn lên.

“Có phải em bị áp lực lo lắng cho kỳ thi không?”

“Ừm…”

“Không sao đâu. Thi không đậu thì chúng ta đổi trường khác. Năm sau em mới thi đại học, thời gian một năm đủ để chúng ta đổi hộ khẩu và chuyển trường. Có rất nhiều biện pháp giải quyết chuyện này, em đừng sợ.”

“Dạ.”

“Vậy bây giờ em quay về ngủ tiếp, tâm tình thoải mái thì mai mới thi tốt, nhé?”

“Dạ.”

Hoắc Hi cười rộ lên.

“Kiều Kiều ngoan.”

Cúp máy, tắt đèn, Hoắc Hi cầm điện thoại nhìn lăm lăm nửa ngày, khóe môi khẽ cong, mở bản ghi chép, viết xuống.

Ngày x tháng x năm x, Kiều Kiều lần đầu tiên nói nhớ mình.

Phía trên còn có những dòng như là:

Ngày x tháng x năm x, lần đầu tiên đi xem phim với Kiều Kiều.

Ngày x tháng x năm x, lần đầu tiên hôn Kiều Kiều.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Bối Minh Phàm cho người lái xe sang đón Thịnh Kiều tới trường học. Đầu tiên là đi chào hỏi hiệu trưởng, sau đó đi gặp giáo viên chủ nhiệm, chuyện này nhà trường chưa ra thông báo, dù sao còn chưa biết Thịnh Kiều có thể trúng tuyển hay chưa.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm thảo luận cùng các giáo viên khác, bọn họ quyết định cho Thịnh Kiều làm bài thi học kỳ 1 của khối 11. Kỳ thật bọn họ chả ôm hy vọng gì, cảm thấy hiệu trưởng dùng điều kiện “đạt điểm bình quân” chỉ là một cách từ chối uyển chuyển mà thôi.

Thông minh không đồng nghĩa với học giỏi. Một người chỉ mới tốt nghiệp cấp 2 liền lang bạt vào giới giải trí, kiến thức nhất định không đủ, làm sao có thể đạt tới trình độ để thi tuyển giáo dục chính quy chứ.

Cái cô minh tinh này, hơn phân nửa là muốn thiết lập hình tượng, làm màu mà thôi.

Mang trong lòng định kiến như vậy, thầy Dương chủ nhiệm sẽ là người phụ trách giám thị cho kỳ thi hôm nay. Đẩy cửa đi vào, bên trong ngồi một cô gái tóc cắt ngắn nghiêm chỉnh mà an tĩnh, nhìn thấy người vào, cô gái lập tức đứng lên lễ phép nói.

“Chào thầy ạ. Vất vả cho thầy rồi.”

Một chút dáng dấp minh tinh cũng không có, so với hình ảnh trên tivi còn đẹp hơn.

Thầy Dương xé phong bì dán kín, lấy đề thi ra, chỉ lên đồng hồ treo tường.

“Thời gian thi là 2 tiếng rưỡi. Em nhớ an bài thời gian cho hợp lý.”

Thịnh Kiều gật đầu, cầm lấy đề thi, vặn nắp bút, đầu tiên viết tên của mình xuống.

Thầy Dương dạy môn ngữ văn, đứng bên cạnh nhìn cô viết. Nha~ chữ viết không tệ.

Nhìn chữ viết thôi, ấn tượng về cô gái trước mặt liền biến tốt một chút.

Thời gian 2 tiếng rưỡi sau đó, Thịnh Kiều chuyên chú giải đề, căn bản không xuất hiện tình huống lén hỏi bài hoặc sử dụng quyền lợi minh tinh để giở trò.

Thịnh Kiều làm xong bài thi, nhưng không lập tức nộp, cô lật lại từ đầu, bắt đầu kiểm tra thêm một lần. Chỉ với thái độ này thôi, thầy Dương liền gật đầu khen ngợi ở trong lòng.

Cái đám học sinh quậy phá của lớp mình nếu có thái độ giống cô bé này thì tốt quá rồi.

Quả nhiên người xưa nói không sai, lúc có không biết quý trọng, bỏ lỡ mới thấy luyến tiếc.

Thịnh Kiều thi tổng cộng 6 môn. Nhà trường cũng dựa theo thời gian thi cử của học sinh bình thường để phân chia. Tổng cộng thi trong 2 ngày, ngày đầu thi văn toán và sinh, ngày hôm sau thi tiếng anh lý và hóa. Thịnh Kiều làm bài xong môn nào sẽ có giáo viên chấm điểm và phê bình thành tích ngay lập tức.

Bối Minh Phàm lén chạy đi hỏi thăm, nhưng nhà trường rất có nguyên tắc.

“Thi xong hết mới công bố điểm, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của thí sinh.”

Sau khi hoàn thành bài thi cuối cùng, Thịnh Kiều hư thoát thở ra một hơi, nằm liệt trên bàn chờ kết quả.

Bối Minh Phàm đi vào, cầm theo một chồng ảnh chụp.

“Tới tới, mau ký tên, lát nữa đưa tặng các thầy cô giáo, tranh thủ tạo ấn tượng tốt với bọn họ.”

“…”

Đang miệt mài ký tên, hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm bước vào. Thầy chủ nhiệm cầm bài thi của cô trên tay, ánh mắt nhìn cô tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng.

Thịnh Kiều nuốt nước miếng, khẩn trương hỏi.

“Em… thông qua sao?”

Thầy chủ nhiệm cười lên.

“Trò Thịnh Kiều! Chúc mừng em. Em thi được 509 điểm, thành tích đã thông qua kỳ thi khảo hạch của chúng tôi. Từ hôm nay trở đi, em chính thức là học sinh lớp 11 của trường Kiêu Dương.”

Bối Minh Phàm mở to mắt.

“509??? Woa!!!”

Bối Minh Phàm muốn nhào tới ôm Thịnh Kiều để chúc mừng, ai ngờ cô chạy như bay ra phía cửa sổ, rút di động gọi điện. Tín hiệu vừa thông, cô dùng một giọng nói vừa hưng phấn vừa tranh công mà nói với người ở đầu dây bên kia.

“Hoắc Hi~ em thi được 509 điểm đó!”

Phía bên kia đầu dây, Hoắc Hi cười lên.

“Kiều Kiều giỏi quá!”

“Vậy có được thưởng không?”

“Có.”

“Được thưởng cái gì?”

“Em quay đầu lại đi.”

Hửm?

Cô nghi hoặc quay đầu.

Đứng ngay cửa là một thanh niên đội mũ che khuất khuôn mặt, tay cầm điện thoại, khóe môi cong lên một nụ cười thật ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.