Cuối cùng cấp bậc của hai người tăng lên không ít, nhìn xem thời gian cũng đã qua hai tiếng. Trong lòng Thịnh Kiều nhớ đến mẹ Kiều, đứng dậy tạm biệt Hoắc Hi.
Anh đưa cô đến cửa, đạm thanh dặn dò: “Nếu còn chưa trở về thì đừng chờ nữa.”
“Dạ! Tạm biệt Hoắc Hi, nghỉ ngơi sớm một chút!”
Anh gật đầu.
Cho đến khi Thịnh Kiều xoay người biến mất trên con đường nhỏ trước nhà, anh mới đóng cửa lại. Trong phòng dần yên tĩnh lại, rõ ràng thời điểm cô ở đây cũng không ầm ĩ, ngay cả lời nói khi nói với anh cũng hàm chứa sự cẩn thận lấy lòng.
Anh bật TV nhìn một lát, xem xong hết 《Con đường Huyền Trang》 mà Thịnh Kiều vừa kể trước nội dung rồi mới lên lầu ngủ.
Phim phóng sự nghệ thuật Phật giáo có chút buồn tẻ, không nghĩ đến cô sẽ thích.
Bên kia, trong phòng Kiều gia rốt cuộc cũng sáng đèn.
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng lấy hết can đảm gõ cửa.
Mở cửa chính là bảo mẫu Kiều gia dì Trương, nhìn gương mặt xa lạ trước cửa hỏi: “Cô gái tìm ai vậy?”
Thịnh Kiều nói: “Con tìm Kiều Vũ.”
Dì Trương thấy đã trễ thế này, người đến là một cô gái, lại tìm Kiều Vũ, ánh mắt nhìn cô lập tức khác đi. Phía sau Kiều Vũ cũng đã bước đến dưới lầu, hỏi: “Dì Trương, ai vậy?”
Dì Trương xoay người: “Tìm con.”
Kiều Vũ bước hai bước đến cửa, nhìn thấy Thịnh Kiều tròng mắt cũng muốn rớt ra, “Sao cô lại đến đây?” Dứt lời, lại nhanh chóng nói: “Vào trước đi, dì Trương, lấy một ly nước ấm, bên ngoài lạnh lắm.”
Dì Trương đáp một tiếng, Thịnh Kiều đi vào nhà, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, hốc mắt có chút cay, cắn đầu lưỡi mới nhịn xuống được. Kiều Vũ mời cô đến phòng khách ngồi, đánh giá cô vài lần, còn nghĩ cô đến vì chuyện giải ước.
“Trình tự cũng ổn định rồi, quá trình này sẽ khá chậm, cô không cần gấp gáp.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, vì để không bị nghi ngờ, tìm lấy cái cớ: “Em vừa vặn đến đây làm chút việc, nghĩ anh ngày mai không cần phải đi thêm một chuyến nên tiện đường đến ký văn kiện.”
Kiều Vũ nói: “Nhưng mà văn kiện để ở công ty rồi.”
Thịnh Kiều: “....”
Cô nhận lấy li nước dì Trương đưa, nói cảm ơn, mắt nhìn lên lầu, chần chờ hỏi: “Em....Mẹ anh sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?”
Kiều Vũ nói: “Cũng ổn. Chân bà ấy không linh hoạt, buổi sáng không cẩn thận ngã xuống từ trên xe lăn, đã làm trị liệu rồi.”
Thịnh Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng cô rất muốn tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhưng hiện tại loại thân phận lại không tiện đưa ra yêu cầu, hàn huyên hai câu với Kiều Vũ thì phải đứng dậy tạm biệt, vừa đi đến cửa chuẩn bị thay giày, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng động.
Mẹ Kiều đẩy xe lăn của mình đến trước lan can trên lầu, ôn ôn nhu nhu hỏi: “Có khách đến nhà?”
Nước mắt Thịnh Kiều tràn mi mà rớt ra.
Cô tranh thủ thời gian lúc quay lưng lại, nhanh chóng lau nước mắt một cái, siết nắm tay ổn định cảm xúc mới quay đầu lại chào hỏi: “Chào bác gái.”
Kiều Vũ giới thiệu: “Mẹ, đây là thân chủ của con, Thịnh Kiều.”
Mẹ Kiều xa xa nhìn cô gái đứng trước cửa, không nhìn thấy rõ bộ dáng nhưng mạc danh kỳ diệu cảm thấy thân thiết, nhẹ giọng trách cứ Kiều Vũ: “Có khách đến cũng không nói với mẹ một tiếng, tiếp đón không chu toàn.”
Thịnh Kiều thấy bà muốn đi thang máy xuống, vội vàng nói: “Bác gái, con còn có việc đi trước, lần sau sẽ đến thăm hỏi bác.”
Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, sợ nhìn thấy mẹ Kiều ở khoảng cách gần sẽ không khống chế được cảm xúc.
Mẹ Kiều nhìn đồng hồ treo tường, thấy thời gian cũng không còn sớm, gật gật đầu: “Vậy được, trên đường cẩn thận một chút. Kiều Vũ, con tiễn Thịnh tiểu thư.”
Kiều Vũ đáp ứng, đưa Thịnh Kiều ra cửa, thấy cô ở trong bóng đêm rụt bả vai cúi đầu chỉ lo đi về phía trước, không rõ vì sao cảm xúc của cô đột nhiên hạ xuống như vậy.
Nghĩ nghĩ, giữ chặt Thịnh Kiều đang muốn đi ra ngoài: “Tôi lái xe đưa cô về, đã trễ thế này, không dễ gọi xe.”
Anh đột nhiên nhớ ra Thịnh Kiều không có tiền cũng không có xe.
Thịnh Kiều không khách khí với anh, đi theo anh đến gara, lái xe lên đường, bên trong xe có mùi hương hoa cỏ, là loại trầm hương trước kia cô thích mua cho anh. Kiều Tiều không còn nữa, những thứ này là ai mua cho anh chứ?
Càng nghĩ càng khổ sở, ghé vào ghế sau ô ô khóc lên.
Kiều Vũ: “.....”
Anh lý giải là bởi vì cô gần đây áp lực quá lớn, chỉ biết an ủi: “Thịnh Kiều, hiện tại cho dù là pháp luật hay dư luận đều đứng về phía cô, mọi thứ đều sẽ theo chiều hướng tốt mà, cô.....cũng đừng quá áp lực, sẽ ổn thôi.”
Cô vừa khóc vừa nghẹn ngào: “Có ích lợi gì đâu.”
Có ích lợi gì đâu, thế giới thuộc về chính cô, ngoại trừ Hoắc Hi, cái gì cũng không còn.
Kiều Vũ ngày thường cà lơ phất phơ, cũng không biết cách an ủi người khác, gặp tình huống này thật không có biện pháp, chỉ có thể giẫm mạnh chân ga, tăng mã lực, nhanh chóng đưa Thịnh Kiều về nhà.
Đêm nay cô ngủ thật sự không ngon, bảy tám phần là mơ thấy mộng, đến cuối cùng lúc tỉnh lại tất cả đều hóa thành bọt nước biến mất, ngay cả cảnh trong mơ cũng không nhớ rõ.
Rửa mặt ăn sáng xong, trước tiên là đến nơi đã hẹn với Kiều Vũ ký văn kiện, sau đó kéo hành lý đi sân bay.
Hành trình tư nhân, sân bay người qua lại vội vàng cũng không ai chú ý cô, chỉ có khi kiểm an yêu cầu gỡ kính râm khẩu trang, cũng may người xếp hàng không nhiều lắm, nhân viên kiểm tra thân phận rõ ràng nhận ra cô nhưng vẫn tuân theo đạo đức nghề nghiệp, chỉ gật đầu cười với cô một cái.
Mua không nổi khoang hạng nhất, Thịnh Kiều tìm một vị trí ở khoang phổ thông, tai nghe mang một bên, toàn bộ hành trình cũng không tháo kính râm xuống.
Xuống máy bay, để tài xế taxi nhìn địa chỉ, loanh quanh lòng vòng hai giờ mới đến nơi.
Là một thị trấn nhỏ hơi hướng thành thị.
Nhà lầu hai bên đường nhựa đều là tự xây, lầu cao thấp không đồng đều, có dùng ngói Lưu Ly trắng, có trực tiếp dùng tường gạch. Thịnh Kiều so sánh với địa chỉ trên di động tìm đường đi, rốt cuộc nhìn thấy một căn nhà trệt có trang trí cửa cuốn.
Thịnh Kiều gia.
Thời gian vào đúng giờ cơm chiều, trong phòng bếp nhỏ hẹp truyền đến hương thức ăn, Thịnh Kiều đứng ở cửa, hít sâu một hơi, rốt cuộc mới mở miệng: “Mẹ, con về rồi.”
Âm thanh bên trong dừng lại, ở cửa hiện ra một mảnh ánh sáng, ngay sau đó truyền đến tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, một người phụ nữ ngồi trên xe lăn từ trong bếp đi ra, vẻ mặt kinh hỉ nhìn cô: “Kiều Kiều, con đã về rồi.”
Ánh mắt Thịnh Kiều cứng đờ, tầm mắt đảo qua khuôn mặt người phụ nữ, cuối cùng dừng trên ống quần chân trái trống rỗng của bà.
Trong đầu vang lên lời Cao Mỹ Linh: Người mẹ tàn phế kia của cô.
Hai người mẹ của cô, đều phải ngồi xe lăn.
Cô nhắm mắt, ngăn chặn nước mắt, căng ra ý cười: “Đúng rồi, gần đây không có việc gì, trở về thăm mẹ một chút, mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Cô cúi người qua, nhẹ ôm lấy bà.
Người phụ nữ cao hứng đến đỏ cả hốc mắt, “Vừa vặn vừa vặn, mẹ vừa nấu cơm tối, vừa vặn kịp lúc. Con đợi chút, mẹ xào thêm hai món con thích ăn.”
Thịnh Kiều vui vẻ lên tiếng, buông hành lí cột tóc lên, vào phòng bếp giúp mẹ Thịnh rửa rau.
Thị trấn nhỏ mẹ Thịnh ở này vị trí hẻo lánh, là năm đó Thịnh Kiều và Tinh Diệu ký hợp đồng, Cao Mỹ Linh một lần nữa giúp đỡ tìm nhà mới hoàn cảnh mới, ở nơi đây không ai biết người phụ nữ bán miếng lót giày thủ công này là mẹ của nữ minh tinh Thịnh Kiều.
Thịnh Kiều rất ít khi ra cửa, phần lớn thời gian là làm tổ ở trong căn phòng nhỏ xem sách cũ, có đôi khi có người trong tiệm đến mua miếng lót giày cô cũng sẽ mang khẩu trang đi ra ngoài tiếp khách, hàng xóm đều biết con gái của mẹ Thịnh đã về, khen ngợi một câu con gái thật hiếu thảo, ngày tháng trôi qua mười phần nhàn nhã.
Nhưng những ngày tháng thanh nhàn như vậy kéo dài chưa đến một tuần, Thịnh Kiều đã nhận được điện thoại của Phương Bạch, ngữ khí đầu kia cũng không biết là vui sướng hay sốt ruột.
“Kiều Kiều tỷ, chị đang ở đâu vậy? Cao tỷ bảo em đến đón chị, nói........nói đã an bài công việc cho chị.”
“Sao?” Thịnh Kiều từ trên giường ngồi dậy, kéo máy uốn tóc xuống, “Công việc gì?”
“Nhận cho chị một cái tổng nghệ, sáng mai bắt đầu mở máy.”
Cao Mỹ Linh có phải có bệnh hay không? Đã như vậy còn sắp xếp công việc cho cô?
Thịnh Kiều bình tĩnh: “Chị đang ở quê chị, em từ từ, chị gọi điện thoại hỏi một chút.”
Cô nhấn số điện thoại của Cao Mỹ Linh.
Dường như đoán được cô sẽ gọi điện thoại lại đây nên tiếp rất nhanh, trong giọng nói đã không còn sự thù hằn mấy ngày trước, đạm thanh nói: “Chỉ cần bản án của tòa vẫn chưa tuyên bố thì cô vẫn là nghệ sĩ của Tinh Diệu, cô có nghĩa vụ thực hiện hiệp ước.”
Thịnh Kiều nghe một chút đã hiểu rõ ý của chị ta.
Tinh Diệu không có khả năng làm mất cả người lẫn của. Nếu dư luận và pháp luật đều không chiếm ưu thế, vậy thì lợi dụng hiệp ước, ép khô giá trị cuối cùng của Thịnh Kiều.
Hiện tại vào thời điểm đầu sóng ngọn gió như thế này, cho dù là tiết mục tổng nghệ chính mình tìm đến cửa hay là Tinh Diệu chủ động liên hệ tổ tiết mục thì giá cả của Thịnh Kiều sẽ chỉ cao không thấp.
Lúc này cũng không cần thiết đối nghịch với Tinh Diệu, tránh chó cùng rứt giậu*. Làm xong đơn hàng cuối cùng thì tiêu sái chạy lấy người.
(*) Chó cùng rứt giậu: Vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Thịnh Kiều cười cười: “Được, sáng mai bảo Phương Bạch đến đón tôi. Nếu đã bắt đầu công việc, cũng nên trả lại trợ lý và chuyên viên trang điểm cho tôi nhỉ?”
Ngữ khí Cao Mỹ Linh lãnh đạm: “Trong tổng nghệ, tổ tiết mục yêu cầu không mang theo trợ lý cá nhân, tự cô xử lý cho tốt.”
Dứt lời liền cúp điện thoại.
Thịnh Kiều trợn trắng mắt với điện thoại, mẹ Thịnh bên ngoài gọi cô: “Kiều Kiều, ăn cơm thôi.”
“Con đến ngay.”
Thời điểm ăn cơm Thịnh Kiều nói với mẹ Thịnh chuyện buổi chiều phải trở về công tác, mẹ Thịnh tuy rằng không nỡ nhưng vẫn ủng hộ sự nghiệp của con mình, cơm nước xong liền ngồi xe lăn đưa cô lên xe, còn bảo cô mang hai túi hột vịt muối và dưa chua nhà làm về.
Đồ ăn không thể lên máy bay, Thịnh Kiều không thể không gửi vận chuyển, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy phiền toái. Tình yêu của mẹ dành cho con gái, cho dù thay đổi linh hồn vẫn có thể cảm nhận được.
Sáng sớm hôm sau, Phương Bạch đúng giờ đến gõ cửa.
Thịnh Kiều trang điểm được một nửa, mở cửa thấy bữa sáng trên tay cậu ta thì vui vẻ nhận lấy: “Chị biết em sẽ mua cho chị mà, chị vẫn chưa làm.”
Thời điểm ăn cơm sáng cậu ta giới thiệu gameshow lần này cho Thịnh Kiều.
“Tên 《24 giờ ở chung》, thời gian quay chụp là hai mươi ngày, tổng cộng có sáu vị khách quý, hai mươi ngày này mọi người sẽ phải ở chung một chỗ. Kiều Kiều tỷ, chị mang nhiều quần áo một chút, trời đang càng ngày càng lạnh.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, lại hỏi: “Năm người còn lại là ai?”
“Tổ tiết mục chưa nói, đến hiện trường mới biết được.” Phương Bạch chần chờ một chút mới tiếp tục nói: “Còn nữa, Kiều Kiều tỷ, tiết mục lần này là 24 giờ đồng bộ phát sóng trực tiếp, một lát nữa đến hiện trường tiết mục liền bắt đầu phát sóng trên diễn đàn.”
“Lợi hại như vậy sao.” Thịnh Kiều một bên líu lưỡi một bên mở máy tính tìm tòi.
Hình thức phát sóng trực tiếp này là mánh lới của tổng nghệ, ở trên mạng hot đến hơn hai tháng, đến nay vẫn chưa công bố khách quý tiết mục. Diễn đàn online có chuyên mục phát sóng trực tiếp, bên trong có trực tiếp đếm ngược, nhưng số người hẹn trước còn chưa đủ mười vạn.
Vừa nhìn đã biết là một cái tổng nghệ không có nhiệt độ gì. Đoán cũng biết, công ty không có khả năng nhận cho cô tiết mục có lưu lượng và tỉ lệ lộ diện cao, tốt nhất là vừa mệt mà thù lao ghi hình lại cao.
“Trừ cái đó ra, thứ sáu mỗi tuần tiết mục tổ sẽ tuyên bố một bản đã cắt nối biên tập, hình thức giống với những tổng nghệ bình thường, dành cho những người không có thời gian xem phát sóng trực tiếp.”
Thịnh Kiều tỏ vẻ đã hiểu.
Trước đó không biết phải đi lâu như vậy, ăn xong cơm sáng cô đi thu thập hành lí một lần nữa, nghĩ đến những tổng nghệ trong hai năm gần đây, khả năng ăn, mặc, đi, ở đều dựa vào chính mình nên cô chỉ mang vài bộ quần áo để thay giặt, còn lại tất cả đều là vật dụng sinh hoạt cần thiết, cuối cùng còn nhét mười cái trứng vịt muối vào.
Ba giờ sau, xe chạy đến một vùng ngoại thành ở một khu vực hẻo lánh.
Phụ cận nơi này là tòa nhà thương mại mới mở, còn có rất nhiều công trình đang xây dựng, có vài tòa nhà đã trả tiền phòng nhưng tỉ lệ vào ở cực thấp, môi trường cây xanh xung quanh không tệ, chỉ là dân cư thưa thớt, hiện ra vài phần hoang vu.
Nhà ở nơi quay chụp là một tiểu viện hai tầng do tổ tiết mục thuê, lúc đến cửa đã thấy những giá đỡ camera cao cao và nhân viên công tác. Thịnh Kiều kéo hành lí xuống xe, rất nhanh đã có người phụ trách tổ đạo diễn ra chào đón, tự giới thiệu nói: “Chào cô Thịnh Kiều, tôi là tổng đạo diễn Thừa Phong.”
Thịnh Kiều lễ phép bắt tay cùng ông ta, Thừa Phong nói: “Một lúc sau khi tiến vào cánh cửa kia, tiết mục sẽ bắt đầu thu, cô là người thứ hai đến.”
Thịnh Kiều gật đầu, quay lại nói với Phương Bạch vẻ mặt không yên tâm: “Em trở về đi.”
Phương Bạch như cô vợ nhỏ nhìn cô kéo hành lí đẩy cửa đi vào mới rốt cuộc lên xe.