Chuyện đầu tiên Thịnh Kiều làm sau khi lao ra khỏi nhà ma là lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh tìm mở hình Hoắc Hi lên, đặt sát vào chỗ trái tim mình.
Ôi ôi ôi, hù chết cô, thật là đáng sợ, thiếu chút nữa thì khóc rồi.
Mẹ nó thần tượng mạng thối tha, thù này bà đây đã ghi vào sổ rồi đấy!
Chân dài một lát sau mới đi ra, trong tay cầm cuộn giấy nhiệm vụ màu vàng, trêu ghẹo: “Hoá ra cô sợ ma à?”
Thịnh • mặt không đổi sắc • Kiều: “Ai sợ ma? Tôi? Đùa cái gì vậy, tôi thích ma nhất đấy.”
Camera: “....”
Lấy được manh mối chỉ dẫn của buổi chiều rồi, ăn cơm trưa xong là có thể tiếp tục lên đường. Không nghĩ tới cái tổ chương trình hố cha này ngay cả lúc ăn cơm cũng không chịu để người ta yên, làm một cái trò chơi mỹ thực leo núi, treo các phiếu thức ăn lần lượt ở các chỗ 3 mét, 5 mét, 10 mét.
Từ rạng sáng đến bây giờ Thịnh Kiều chỉ uống một hộp sữa bò, tay chân vô lực không nâng lên nổi, Phương Bạch ở bên cạnh không nhịn được cơn tức giận, kiềm nén sự phẫn nộ đi đàm phán với đạo diễn.
Kết quả đạo diễn lí lẽ hùng hồn nói: “Đây là mục đích của chương trình chúng tôi, nghệ sĩ nhà anh đã tới tham gia thì phải tuân theo. Huống chi những người khác cũng chưa ăn gì cả, sao có thể đối xử khác nhau được.”
Hoá ra mục đích của chương trình các ông chính là hành hạ minh tinh đến mệt chết? Mẹ nó rating tệ hại như vậy đúng là đáng đời.
Phương Bạch còn đang muốn nói tiếp, Thịnh Kiều đã mặc xong trang bị đến gọi cậu ta, “Tiểu Bạch, bỏ đi.” Cô khoát tay với cậu ta, “Chị không sao.”
Tiếp tục quay.
Mục tiêu của Thịnh Kiều rất rõ ràng, lấy cái thấp nhất, mặc kệ nó là cái gì, có thể ăn là được.
Sau khi huấn luyện viên thực hiện giảng dạy và trình diễn cơ bản, sáu người bắt đầu leo núi. Mọi người thực ra đều rất mệt, nhưng vì hiệu quả của chương trình nên đều cố gắng kiên trì, Thịnh Kiều leo vài bước, phát hiện Bùi Ngọc ở bên cạnh cũng có mục tiêu giống mình.
Mẹ nó, không thể nhịn được!
Cô hít một hơi thật sâu, nghiến chặt răng, giống như bị bật hack, bò bò bò mấy bước đã leo lên trên, một phát túm lấy phiếu thức ăn.
Bùi Ngọc: “....”
Vậy là cô có thể leo tiếp rồi nha!
Thịnh Kiều là người thứ nhất được thả xuống, ngồi liệt trên mặt đất, mở phiếu thức ăn ra, nhìn thấy ở trên viết là bánh mì kiều mạch.
Chờ mọi người đều lấy được phiếu thức ăn thì tổ chương trình cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm. Chân dài leo lên chỗ cao nhất, lấy được phiếu thức ăn đặc biệt, chờ mỹ thực bưng lên bàn, mọi người đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Thịnh Kiều đang nằm bò trên bàn gặm bánh mì, chân dài đem cái chén đẩy đến trước mặt cô, “Mỹ thực phải chia sẻ với đồng đội.”
Thịnh Kiều còn chưa kịp cảm động thì đã nghe đạo diễn nói: “Không được chia sẻ, tự ăn phần mình.”
Làm Thịnh Kiều hoàn toàn tức giận, cô thừa dịp bọn họ còn chưa phản ứng mà bưng chén cháo hải sản trước mặt lên uống liên tục mấy hớp, lau miệng mỉm cười trước vẻ mặt sững sờ của nhóm đạo diễn: “Muốn tôi phun ra sao?”
...........
Xem như cô lợi hại.
Nội dung quay phim buổi chiều vẫn như cũ không thoải mái, vừa chạy vừa nhảy, dù sao mục đích của tổ chương trình là muốn chơi chết người ta. Thịnh Kiều ở trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tiên mười tám đời của Cao Mỹ Linh.
Nhưng chị muốn tôi trong chương trình bị mất mặt thêm anti fan thì tôi cứ không để chị được toại nguyện, dù khổ dù mệt tôi cũng tuyệt đối không lộ sắc mặt tức giận, thế cho nên khi bắt đầu hậu kỳ cắt nối biên tập, muốn bôi đen Thịnh Kiều một đợt lại phát hiện một điểm đen cũng không tìm ra....
Ngày quay chương trình kết thúc, cả người Thịnh Kiều đã không xong, mệt đến nói cũng không muốn nói, được Phương Bạch mang về phòng nghỉ ngơi.
Mệt mỏi còn chưa hết, thời gian máy bay về nước là 1 giờ sáng, cô chợp mắt trong chốc lát, ăn một chút gì đó liền phải đến sân bay, rồi lại là một chuyến bay đường dài hàng chục giờ nữa.
Lăn qua lộn lại, sau khi về nước đã hơn mười một giờ khuya, Phương Bạch đã sớm gọi cho công ty để công ty phái xe tới đón. Kết quả là hai người ở sân bay đợi nửa tiếng cũng không thấy bóng dáng chiếc xe nào, Phương Bạch tức giận chửi ầm lên: “Chị Kiều Kiều, chờ chị giải ước xong em cũng từ chức, công ty rác rưởi này quá ghê tởm.”
Thịnh Kiều mơ màng buồn ngủ, đứng dựa vào cây cột, khi nói chuyện giọng cũng uể oải: “Gọi taxi đi, trực tiếp tới nhà quay chương trình, không thì ngày mai lại phải đi thêm chuyến nữa.”
Phương Bạch kiềm nén giận dữ đi gọi taxi, Thịnh Kiều xoa xoa thái dương, trong nháy mắt khi cô nghiêng đầu chợt lóe lên vài tia sáng.
Không biết là phóng viên trốn ở đâu chụp ảnh, bộ dáng hiện tại của cô như thế này, ảnh chụp truyền ra không biết antifan lại chế giễu ra sao. Nghĩ nghĩ, Thịnh Kiều lấy di động ra, đăng nhập vào fanclub chính thức của mình, đăng trên Weibo.
- -- Kiều Kiều đã trở về nước lúc 11h30 tối nay. Cả ngày quay chương trình, phải bay đi bay về tổng cộng 28 tiếng. Vất vả rồi bảo bối của chúng ta.
Xe mà Phương Bạch gọi rất nhanh đã tới, hai người lên xe rời đi.
Paparazzi trốn trong góc tối nhìn tấm hình khuôn mặt Thịnh Kiều trắng bệch sưng vù hai mắt thâm đen trên camera, gấp gáp không chờ nổi gọi điện thoại ngay cho chủ biên: “Ngày mai có tin tức!”
Một giờ sau, xe tới căn nhà quay chương trình.
Mọi ngày vào giờ này thì tất cả mọi người đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, Phương Bạch xách theo hành lý đưa Thịnh Kiều vào nhà, trong phòng khách còn sáng đèn.
Lục Nhất Hàn ngồi trước bàn làm bài tập, vừa nhìn thấy cô trở về liền quăng giấy bút kích động tiến lên: “Chị Tiểu Kiều! Cuối cùng chị cũng về rồi!”
Thịnh Kiều sờ sờ đầu của cậu, nói với Phương Bạch: “Em trở về đi.”
Phương Bạch lo lắng nhìn cô vài lần, lại nói với Lục Nhất Hàn: “Kiều Kiều mấy ngày nay không được ngủ nhiều, ngày mai để chị ấy nghỉ ngơi cho tốt, thấy chị ấy không khỏe chỗ nào thì đưa đến bệnh viện ngay.”
Vừa vào nhà, phát sóng trực tiếp tiếp tục. Các dân mạng lúc nãy còn đang ha ha cười nhạo Lục Nhất Hàn nửa đêm còn phải làm bài tập nghỉ đông chợt phát hiện Thịnh Kiều bất thường.
Nhìn qua cô thật sự quá mệt mỏi.
Khuôn mặt đều sưng phù, viền mắt xanh đen càng lộ ra vẻ mặt trắng bệch, cả người đều lung lay sắp ngã. Ngay cả nhan sắc cũng sụp đổ, lộ ra sự mệt mỏi khô khốc.
【 Trời ạ cô ấy đã đi làm gì vậy, giống như bỗng chốc già đi cả 10 tuổi 】
【 Tôi vừa xem bài weibo trong fanclub của cô ấy, bay 28 tiếng đường dài, thật là đáng sợ 】
【 Tôi mới tính thử thời gian bay và sự chênh lệch thời gian, cô ấy mấy ngày nay căn bản là làm không nghỉ, đoán chừng thời gian nghỉ ngơi không quá năm tiếng 】
【 Hơn nữa phải quay cái chương trình Thử thách du lịch ma quỷ kia, có thể tưởng tượng ra cô ấy có bao nhiêu mệt mỏi 】
【 Lòng tôi đau muốn khóc, Tinh Diệu chết đi 】
..............
Phương Bạch dặn dò vài câu rồi cuối cùng cũng đi, Thịnh Kiều nằm liệt trên ghế sô pha, có cảm giác như mình đã sống lại.
Lục Nhất Hàn rót cho Thịnh Kiều ly nước ấm, biết cô không muốn ăn thứ gì thì cậu tiếp tục ngồi bệt trước bàn làm bài tập. Cậu vui chơi quá high, bài tập vẫn chưa xong cái nào, hôm nay nhận được điện thoại của mẹ Lục, bị dạy dỗ một trận mới bắt đầu ngồi làm bài.
Thịnh Kiều khỏe hơn một chút thì chuẩn bị lên lầu rửa mặt đi ngủ, lại nhìn thấy dáng vẻ cắn bút mày chau mặt ủ của cậu bé, tiện tay cầm lấy một tờ đề nhìn thoáng qua. Là một đề toán, Lục Nhất Hàn chỉ làm câu trắc nghiệm, còn câu tự luận đều để trống.
Cô xem vài lần, gõ gõ đầu của cậu: “Câu thứ 2 và thứ 6 trắc nghiệm đều chọn sai rồi, câu 2 chọn A, câu 6 chọn C, em tính lại một lần nữa đi.”
Lục Nhất Hàn cầm bài thi nhìn lần nữa, nói: “Hai câu này em không biết làm, đánh bừa đấy.”
Thịnh Kiều dở khóc dở cười, cầm bút và giấy nháp của cậu, “Đây là câu tìm hàm số, chúng ta xem như f(x) bằng Xa, căn bậc hai thì bằng 2 căn bậc hai a, như vậy a bằng với 1, f(x) bằng 1/x, chắc chắn có hai khoảng trừ trong miền, cho nên đáp án là hàm số lẻ. Đơn giản như vậy cũng không biết, trong giờ toán em làm cái gì?”
Lục Nhất Hàn trừng lớn mắt nhìn cô một hồi, chợt nhào qua ôm chầm lấy cô như một con gấu lớn, gào khóc: “Chị Tiểu Kiều! Bài tập toán của em phải dựa hết vào chị rồi! Hu hu hu quá khó, toán học đúng là quá khó mà.”
Thịnh Kiều: “...Trước thả cho chị đi ngủ, ngày mai nói sau.”
Các cư dân mạng một giây trước còn đang đau lòng, giây sau đã kinh ngạc đến nói không ra lời.
Tình huống gì đây? Cô ấy không phải chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở thôi sao? Biết rõ toán học trung học phổ thông như vậy sao?
Dân mạng còn đang bị vây trong sự hoang mang, Thịnh Kiều đã lê thân thể mệt rã rời lên lầu. Giấc này cô ngủ đến trời đất u ám, mơ bao nhiêu là mộng, khi tỉnh lại xương cốt toàn thân đều nhức mỏi và đau xót, ngay cả cánh tay cũng không nâng lên nổi.
Thịnh Kiều lấy di động ra, trước tiên là nhìn giờ, 5 giờ chiều, sau đó cô liền thấy tiêu đề tin tức ngay trang đầu.
【 Bại lộ di chứng phẫu thuật thẩm mỹ của Thịnh Kiều, nửa đêm xuất hiện tại sân bay khiến người qua đường khiếp sợ 】
Bấm vào xem thì thấy thứ đang đứng đầu là tấm ảnh chụp lén cô ở sân bay tối hôm qua, còn đặc biệt dùng các bức ảnh đi thảm đỏ của cô để so sánh. Nhưng ngoài dự đoán là tất cả các bình luận đều chỉ mắng paparazzi chụp ảnh lén.
Bình luận lên top với số lượt like cao nhất là liệt kê hành trình của cô:
【 8 giờ tối ngày 13 bay đến Ireland, thời gian bay là 14 giờ, đến nơi lúc 2 giờ sáng giờ địa phương. Căn cứ vào bài đăng trên Weibo của thành viên cố định Thẩm Phi Dương trong chương trình Thử thách du lịch thì thời gian ghi hình là 5 giờ 30 sáng cùng ngày. Nói cách khác, Thịnh Kiều ngủ chưa đến 3 tiếng đã phải bắt đầu ghi hình. Chương trình này vất vả như thế nào tôi nghĩ là mọi người đều biết rõ. 11 giờ 30 tối ngày hôm qua về nước, nhưng tính ra là hơn 1 giờ sáng ngày 15 mới lên máy bay, bởi vì lệch múi giờ nên cơ bản là ba ngày này cô ấy làm liên tục không có nghỉ ngơi đàng hoàng. Là mấy người thì có thể làm được không? 】
【 Đây là hình ảnh lúc khởi hành tại sân bay. Nói giải phẫu thẩm mỹ là bị mù à? Trong thời gian ba ngày mấy người chỉnh một cái cho tôi thử xem nào? Hình minh hoạ. 】
【 Theo tin nóng của người qua đường bay cùng chuyến thì vị trí của Tiểu Kiều ở khoang phổ thông. Toàn bộ hành trình hơn hai mươi mấy giờ bay cô ấy đều phải ngồi đó, Tinh Diệu thực mẹ nó không phải người 】
...........
...
Thịnh Kiều ngáp một cái, tắt di động, chậm rãi bò dậy.
Qua loa rửa mặt một chút, thay quần áo rồi xuống lầu. Phòng khách yên tĩnh, Lục Nhất Hàn đang làm bài tập, Chung Thâm đang chơi điện thoại di động, ba người còn lại đều ở phòng ăn, thỉnh thoảng trao đổi cũng chỉ nói thì thầm.
Thấy cô đi xuống, Chung Thâm liền lớn giọng ồn ào: “Kiều Kiều, cô tỉnh rồi! Mau tới cho tôi nhìn xem, ối trời ơi, mới có vài ngày mà cằm nhọn của cô cũng bị gầy đi, chắc là mệt muốn chết rồi đúng không?”
Nhạc Tiếu và Phùng Vi nghe thấy tiếng động cũng vội vàng từ nhà bếp chạy ra, nhìn thấy cô thì vẻ mặt vừa vui vẻ vừa đau lòng. Sáng sớm bọn họ đã nhìn thấy tin tức, lại có Lục Nhất Hàn miêu tả thêm, mọi người đều biết rõ Thịnh Kiều đi một chuyến này chịu không ít khổ cực, vì để cô ngủ thật ngon nên cả ngày hôm nay nói chuyện cũng chẳng ai dám nói lớn.
“Kiều Kiều, chúng tôi nấu canh cho cô, mỗi người đều làm một món!” Nhạc Tiếu lôi kéo cô vào nhà bếp, lúc này Thịnh Kiều mới nhìn thấy Hoắc Hi.
Anh mặc một chiếc áo hoodie mỏng màu đen, đang đứng rửa chén ở bồn nước, cả người quạnh quẽ nhưng vẫn vô cùng đẹp, được ngọn đèn trong nhà bếp bao phủ, ngay cả sợi tóc cũng dường như đang sáng lên.
Ôi ôi ôi bảo bối, xin anh ngừng toả ra mị lực với em, em đã sớm nằm yên dưới đáy hố đời này cũng không muốn nhảy ra đâu.
Hoắc Hi ngẩng đầu nhìn cô, vẫn là bộ dạng lạnh nhạt kia, giọng nói lại hơn chút dịu dàng, “Chuẩn bị ăn cơm.”
Thịnh Kiều cao hứng bừng bừng “vâng” một tiếng.
Lúc ăn cơm Thịnh Kiều nhớ tới chuyện tiếp đãi Mạnh Tinh Trầm, ngày hôm đó sau khi cô nhắn tin phải xuất ngoại làm việc, Mạnh Tinh Trầm chỉ trả lời cô một chữ “Được”, cũng không biết bọn họ có tiếp đãi tốt vị ảnh đế này hay không.
Nhạc Tiếu vừa nghe cô hỏi, ngay lập tức trở nên kích động: “Mạnh tiền bối rất tốt! Mặc dù ngay từ đầu bọn tôi tiếp đãi có phần không chu đáo, nhưng anh ấy không hề để ý, sau đó còn giúp bọn tôi làm việc, khi đi còn cho bọn tôi một cái đánh giá năm sao!”
Nghe như vậy, có vẻ cũng không có gì khác thường. Cái tên “Ánh trăng” trong danh bạ kia chắc là do mình suy nghĩ nhiều thôi.
Cơm nước xong, Thịnh Kiều đưa quà đi Ireland lần này cho mọi người, cô không có thời gian đi mua, toàn là để Phương Bạch chọn. Không phải đồ đắt tiền gì cả, chủ yếu là chút đồ nhỏ đặc sắc của nơi đó, cuối cùng đưa cho Hoắc Hi là một quyển 《Tuyển tập tác phẩm của Oscar Wilde 》.
Hoắc Hi lật lật, ngẩng đầu cười cười với cô: “Tôi rất thích ông ấy, cám ơn.”
Thịnh Kiều thiếu chút nữa bị nụ cười đẹp trai này làm cho ngất đi.
Người xem cũng không nghĩ tới hành trình dày đặc kín cả hai ngày mà Thịnh Kiều còn có thể nhớ kỹ phải mua quà về cho mọi người, lời đồn trước kia cô ấy có EQ thấp rốt cuộc là có hiểu lầm gì?
Sau đó liền thấy Lục Nhất Hàn ôm bài tập toán nhét vào lòng Thịnh Kiều, “Chị tiểu Kiều, cứu mạng với! Toán học là thanh đao, thanh đao đâm em chết mất!”
Thịnh Kiều dở khóc dở cười, mở ra từng đề kiểm tra, phát hiện những đề mà cậu bé không làm đều có liên quan đến hàm số liền lấy giấy và bút ra tính toán, giảng giải từng đề cho cậu nghe.
Cư dân mạng:???
Lời đồn IQ và EQ thấp cuối cùng là ai truyền ra? Loạn côn đánh chết!
Nhạc Tiếu cầm trái cây đi tới thì thấy: “Kiều Kiều, cô là học bá à? Tốt nghiệp nhiều năm như vậy mà còn nhớ rõ nấy cái đề này làm như thế nào, tôi đã quên từ lâu rồi.”
Thịnh Kiều hơi luống cuống: “Tôi vẫn luôn lén tự mình học bổ túc, dự định tự thi đại học.”
Nhạc Tiếu lúc này mới phản ứng lại Thịnh Kiều chỉ học đến trung học cơ sở.
Nhạc Tiếu nắm tay thành đấm: “Cố lên! Cô lợi hại như vậy, Bắc Đại Thanh Hoa không là gì cả!”
Thịnh Kiều: “..... Không dám nhận.”