Mặt trời chói chang nhô lên, gió ấm thổi khô khốc, lá cây trên đầu xào xạc.
Bầu không khí giữa ba người đột nhiên trở nên vi diệu.
Cố Trì Khê bình tĩnh mà nhìn Hà Du, trong đôi mắt đen láy không có gợn sóng, khóe mắt lông mày có một loại tự tin bình tĩnh, giống như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Hà Du quay đầu lại, “Tiểu Ninh?”
Ôn Ninh bị kẹp ở giữa, cảm thấy có gì đó không đúng, lại không nói ra được. Những lời của Cố Trì Khê đã nhắc nhở nàng hôm nay là “công việc”, thật sự mang theo vấn đề cá nhân sẽ rất bất tiện.
“Đúng là có chút việc...” Nàng ngượng ngùng cười với Hà Du.
“Ò--”
Trong lòng Hà Du không vui, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ nhướng mày, “Vậy được rồi, hôm khác đến chỗ tớ chơi.” Cô buông ra, nhu tình véo mặt Ôn Ninh. “Đi đây, tạm biệt~”
“Ừ.” Ôn Ninh cũng không có cự tuyệt, đưa mắt nhìn cô băng qua đường.
Cố Trì Khê nắm túi xách càng chặt.
Khi Ôn Ninh quay mặt lại, ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức kiềm chế mọi cảm xúc, ánh mắt ôn hòa mở cửa bước lên xe.
“Còn đi đâu nữa không?” Ôn Ninh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, cúi đầu như trốn tránh cái gì.
Cố Trì Khê lặng lẽ nhìn nàng: “Là bằng hữu hôm đó nghe điện thoại của em sao?”
“Đúng vậy.”
“Lúc đó em đang ở nhà cô ấy sao?”
Ôn Ninh ngước mắt lên, đối diện ánh mắt thâm thúy của cô, trong lòng khẽ động, “...ừm.” Nàng không nhịn được giải thích: “Hôm đó tâm tình tôi không tốt nên đến nhà cậu ấy, thuận tiện giúp cậu ấy tháo bộ lọc điều hòa.”
Giải thích xong, nàng lại cảm thấy có chút hối hận, không cần phải giải thích rõ ràng như vậy.
Trong xe đột nhiên an tĩnh.
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó quay đầu đi chỗ khác, sắc mặt có chút hòa hoãn.
Có lẽ đêm đó cô hiểu lầm, chỉ là giao tiếp bình thường giữa bằng hữu với nhau, có lẽ cô quá nhạy cảm, cảm thấy bất cứ ai xuất hiện bên cạnh Ôn Ninh đều có mục đích. Nhưng trực giác của cô nói cho cô biết, Hà Du nhất định có suy nghĩ khác.
“Đưa số thẻ ngân hàng của chị cho tôi.” Ôn Ninh chủ động phá vỡ sự im lặng.
Cố Trì Khê lấy lại tinh thần: “Hửm?”
“Lương đã phát, trả lại tiền.”
“...”
Cố Trì Khê rũ mắt xuống, do dự một lúc rồi nói: “Thêm WeChat đi.”
“Sao không trực tiếp gửi tin nhắn?”
“Gọi điện thoại đắt tiền.” Cô nghiêm trang nói.
- - Phụt.
Ôn Ninh chớp chớp mắt, không thể tin nhìn cô: “Chị? Cho rằng một hào là đắt sao?”
“Quên đi.” Cố Trì Khê cố ý làm bộ mặt nghiêm nghị, “Không thêm không cần trả lại tiền.”
“Thêm!”
Ôn Ninh biết đó là chuyện thường ngày, nhưng nàng nghĩ trả lại tiền mới là quan trọng nhất, lại không khống chế được nhiều như vậy nên vội vàng giơ mã QR tiến lại gần cô. Cố Trì Khê bất đắc dĩ cau mày, thêm bằng hữu, gửi số thẻ ngân hàng.
“Chúng ta tới biệt thự Trung Lam đi.” Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Trên đường đi, cả hai không ai nói chuyện.
Biệt thự Trung Lam cách khu đô thị rất xa, Ôn Ninh lái xe có chút lơ đễnh, không khỏi liếc nhìn bên phải, tốc độ cũng không nhanh, đi một tiếng mới tới nơi.
Con đường nhựa ngoằn ngoèo chạy dài lưng chừng núi, trước mặt là biển xanh vô tận, xung quanh là cây cối xanh tươi, xa xa là non nước mây trời, cảnh vật thật dễ chịu. Mỗi lần xe chạy về phía trước đều gặp trạm kiểm soát, vì là biển số lạ nên phải đăng ký, Cố Trì Khê ngồi ghế phụ quẹt mặt cho qua.
Người mẹ không an phận của cô lại làm ra cái gì mới rồi.
Mọi thứ đều học từ Cố gia.
“Quả nhiên là nơi kẻ có tiền sinh sống, quản lý thật nghiêm ngặt.” Ôn Ninh xoay vô lăng thở dài.
Cố Trì Khê thấp giọng nói, “Mẹ tôi sống ở đây.”
“??”
Xe vừa mới dừng lại trước cổng sân, Ôn Ninh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi mấp máy, muốn nói gì thì dừng lại, chỉ nói: “Tới rồi.”
Cố Trì Khê thong thả tháo dây an toàn, còn chưa xuống xe, ánh mắt rũ xuống, hàng mi dày khẽ run, đột nhiên hỏi: “Em quen biết Hà Du lâu chưa?”
“...Rất lâu.” Ôn Ninh mím môi nói tiếp: “Bảy năm rồi.”
Trái tim của Cố Trì Khê bỏ qua một nhịp.
Bảy năm, từ khi cô rời đi đến khi trở về, một khoảng thời gian dài như vậy.
Cô không biết nên vui hay nên buồn.
May mắn là có người cùng Ôn Ninh vượt qua khó khăn khi cô không ở bên, nhưng cô lại khổ sở vì mình không có mặt trong khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời Ôn Ninh, Ôn Ninh sẽ không cần cô nữa.
“Trở về đi,“ Cố Trì Khê hít sâu một hơi, giơ tay vỗ nhẹ vào ngực, “Lát nữa tôi một mình trở về khách sạn.”
Ôn Ninh cũng đang thất thần, nghe được thanh âm quay đầu nhìn cô: “Chị không ở lại sao?”
Cố Trì Khê lắc đầu, mở cửa xuống xe, không thèm nhấc mí mắt.
Một người hầu từ trong sân đi đến chỗ cô, tấm lưng thẳng tắp của cô biến mất sau đài phun nước.
Trái tim nàng giống như trống rỗng.
Ngọn gió mát thổi qua chốn vắng, tê tái.
Ôn Ninh thật không hiểu, trong căn nhà đẹp đẽ, yên tĩnh, môi trường tốt như vậy, người kia lại không ở mà lại ở khách sạn. Việc này hoàn toàn không giống Cố Trì Khê trong ký ức.
Bảy năm thật sự là một khoảng thời gian dài, lâu đến mức hai người đã trải qua nhiều thay đổi, thoạt nhìn vẫn thấy quen mắt, bởi vì những kí ức đã đọng lại trong quá khứ.
Giống như một tâm hồn xa lạ ẩn dưới túi da quen thuộc.
Ví dụ như nàng cảm thấy Cố Trì Khê giống như rất để ý Hà Du, nàng cũng không hiểu vì sao, nàng và Hạ Du chỉ là bằng hữu tốt, nhưng sau khi Cố Trì Khê hỏi han vài câu lại giống như giữa họ có mối quan hệ ái muội gì đó.
Tính chiếm hữu này vẫn không thay đổi.
Ôn Ninh trầm tư hồi lâu, lắc đầu, chuyện này không liên quan đến nàng.
Nhạc cổ điển chậm rãi du dương đang phát ra từ phòng khách trên tầng ba, Dương Nghi đang khiêu vũ với bạn trai tiểu chó săn.
Bà mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, dáng người vẫn như khi còn trẻ, gương mặt rạng rỡ, mà tiểu chó sói thì trần như nhộng, quần vải bó sát cơ bắp lực lưỡng rắn chắc, khá gợi cảm.
Hai người hợp tác ăn ý, thoạt nhìn rất thân mật
Mặt Cố Trì Khê không chút biểu tình đi tới, không thèm nhìn một lần, khoanh chân ngồi ở trên sô pha, kiên nhẫn chờ đợi.
“Khê Khê--” Dương Nghi nhìn thấy con gái mình lập tức dừng lại, vỗ cánh tay rắn chắc của tiểu chó săn, ra hiệu hắn đi ra.
Nam nhân kia gật đầu, tắt nhạc lặng lẽ rời đi.
Bà ngồi bên cạnh con gái, “Khê Khê, mẹ...”
“Số tiền lần trước tôi đưa cho bà đã tiêu hết chưa?” Cố Trì Khê tùy ý từ trên bàn trà lấy ra một tờ tạp chí, không ngẩng đầu lật hai trang.
Sắc mặt Dương Nghi có chút cứng đờ, bất mãn thu hồi cánh tay đang giơ ra, xấu hổ cười nói: “Mẹ biết, trong lòng mẹ chỉ muốn đòi tiền, là ta không tốt, ta nhận, nhưng lần này thật sự có chuyện rất quan trọng.”
Sau khi hai mẹ con cãi nhau lần trước, bà đã nhận rõ hiện thực, tất cả nguồn thu nhập của bà đều là con gái, sau này bà sẽ phải dựa vào cô, cho dù quan hệ mẹ con không thể hàn gắn cũng không thể làm cho nó tồi tệ hơn.
“Nói đi.” Cố Trì Khê đóng tạp chí lại.
Thấy thái độ của cô có chút hòa hoãn, Dương Nghi lập tức vui mừng, khoác tay cô nói: “Đầu tháng sau sẽ có vũ hội dành cho tiểu thư danh môn ở Lạc Thành, mười lăm cô con gái nổi tiếng trong nước từ 22 đến 35 tuổi sẽ được mời tham dự, mẹ có thể để con đi.”
“Danh môn?” Cố Trì Khê cười lạnh, “Bà cảm thấy tôi danh môn ở chỗ nào?”
“...”
“Cố gia? Đó hẳn là đại tỷ cùng nhị tỷ mới đúng? Dương gia? Dương gia bà tính là danh gia vọng tộc sao? Có tiền có quyền sao?” Mỗi một câu của cô trở nên lạnh lẽo, nụ cười càng thêm châm chọc.
Một loạt chất vấn, ngữ khí hung hăng, Dương Nghi bị chất vấn đến không nói nên lời, há hốc miệng nhỏ giọng nói: “Có cơ hội mở rộng quan hệ xã giao cũng là chuyện tốt, con ba mươi tuổi rồi thậm chí còn chưa từng có bạn trai, những công tử danh môn kia không kén chọn, bất kể như thế nào...”
Cố Trì Khê trầm mặt ném tạp chí lên bàn, đứng dậy rời đi.
“Khê Khê!” Dương Nghi vội vàng ngăn cô lại, “Đừng đi, mẹ là nghiêm túc nói với con, một mình con ở bên ngoài rất vất vả, nếu có thể gả vào hào môn cùng nhau hợp lực sẽ bớt đi rất nhiều rắc rối.”
“Là mẹ muốn gả vào hào môn đi?”
“...”
Nhìn vẻ mặt chột dạ của mẹ, Cố Trì Khê đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay phát lạnh, trầm giọng nói: “Không thể trở thành Cố phu nhân, không cam lòng, muốn tôi theo ý bà. Bà cũng có tuổi rồi, đừng để tôi dạy bà hai chữ “an phận” viết như thế nào.”
Lại bị chọc vào chỗ đau, sắc mặt Dương Nghi trắng bệch, nhưng lần này bà không dám mất bình tĩnh nữa, chỉ có thể chịu đựng, cố gắng tiếp tục mỉm cười.
“Vậy cho dù không tìm công tử danh môn, ít nhất cũng phải tìm môn đăng hộ đối, có thể giúp đỡ sự nghiệp của con...” Bà cúi đầu lầm bầm.
“Mẹ--”
“Hả?”
“Mẹ nghe cho kỹ,“ Cố Trì Khê lui về phía sau hai bước, trong đôi mắt đen ngưng tụ một tầng băng sương, “Cả đời tôi chỉ kết hôn với nữ nhân, nhất định phải là người tôi thích.”
Sắc mặt Dương Nghi tái nhợt, cả người cứng đờ.
“Con nói cái gì?”
Cố Trì Khê mặc kệ, xoay người rời đi.
“Khê Khê-”
Tiếng hét cuồng loạn của mẹ cô vọng lại từ phía sau, từ gầm rú đến khàn khàn, cô không dừng lại, chạy trốn như trốn khỏi không khí nhuốm mùi khó chịu.
Cô không nên mong đợi bất cứ điều gì từ mẹ mình.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có lúc nào bà không mưu cầu lợi ích tài chính, thậm chí cũng chưa từng chân thành nghĩ cho cô. Cô vẫn không thể hiểu nổi, là một người mẹ, sao bà lại có thể đối xử vô cảm với con mình như vậy, thậm chí còn không bằng động vật.
Mèo mẹ còn biết bảo vệ đàn con, còn Dương Nghi thì sao?
Gió làm đau mắt cô hơi đỏ, nhưng hơi nóng nhanh chóng rút đi.
Đi ngang qua hoa viên, Cố Trì Khê lấy điện thoại ra gọi cho Đàm Giai, điện thoại đổ chuông hai lần, vẫn không bắt máy, ngoài cửa -- Ôn Ninh còn chưa đi.
Một dòng điện ấm áp dâng lên từ tận đáy lòng, chảy đến tứ chi, đầu ngón tay tê cóng vì lạnh.
Cô hốt hoảng lấy lại tinh thần, trên môi xuất hiện nụ cười yếu ớt.
Trong xe, Ôn Ninh dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng đóng mở cửa, nàng mở mắt ra, kinh ngạc nói: “Chị ra sớm vậy?”
“Ừm.”
“Mắt chị bị làm sao vậy?” Nàng hơi rướn người về phía trước, hỏi.
Cố Trì Khê liền ôm lấy nàng.