Tháng Năm, Lạc Thành.
Lúc bình minh, bầu trời trắng xóa, mặt trời từng chút từng chút nhô lên, bầu trời tràn ngập những tia sáng đỏ vàng thắp sáng những đám mây, giống như một quả cầu lửa.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ sát đất đến sàn tràn vào phòng, quần áo lộn xộn vương vãi trên sàn, những quả bóng giấy lớn nhỏ vương vãi khắp nơi, bên cạnh thùng rác còn có một ít bao ngón tay đã qua sử dụng, mặt trên còn có một ánh nước như pha lê phản chiếu ánh sáng.
Người trên giường cựa mình mở mắt.
Trong đầu thoáng chốc trống rỗng, Ôn Ninh nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, sau đó mới ngồi dậy.
Chăn bông tuột ra, lộ ra bả vai vuông vức trắng nõn, cổ ngước lên, trên đó in vài vết đỏ sẫm rải rác, sợi tóc đen rơi xuống một bên mặt, ái muội che đi.
Sau khi tỉnh táo lại, Ôn Ninh quay đầu nhìn người bên cạnh.
Hôm qua nàng từ công ty trở về, từ xa đã nhìn thấy một nữ nhân đứng ở cổng sân nhà mình, để tóc dài chấm vai, dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp, nhìn có chút quen mắt.
Khi đến gần hơn, nàng lập tức nhận ra.
Là Cố Trì Khê.
Tỷ tỷ xinh đẹp hàng xóm nhà nàng khi còn nhỏ.
Hai người cùng nhau lớn lên, quen biết đã lâu nhưng lại xa cách nhiều năm, Ôn Ninh không nghĩ tới mình còn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Đúng vậy, tỷ tỷ mà nàng đã đi theo phía sau hơn mười năm, từ khi ngây thơ vô tri đến khi bắt đầu biết yêu, khi còn bé như thế nào, khi trưởng thành như thế nào, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí nàng, hóa thành tro cũng không thể quên được.
Chỉ sau đó, người này không nói một tiếng mà rời khỏi nàng
“Sao chị đột nhiên trở về rồi?” Ôn Ninh cười đến châm chọc, ngược lại nhiệt tình kéo người vào nhà.
Đã nhiều năm không gặp, hai người tựa hồ vẫn như cũ, Cố Trì Khê vẫn là vẻ mặt thanh lãnh đạm mạc, rất ít nói, Ôn Ninh cũng như trước nhiệt tình như lửa, thậm chí có chút quá chủ động.
Sau vài ly rượu, nàng trở nên say khướt, dựa vào vai cô nhẹ nhàng thở ra, trong đôi mắt hoa đào ướt át hiện lên một nụ cười mê người: “Chẳng lẽ là... nhớ tôi?”
Cố Trì Khê trước nay luôn ẩn nhẫn trầm tĩnh, nhưng lại không cưỡng chế được dụ hoặc của nàng.
Hai người liền phóng túng.
...
Đầu có chút choáng váng, Ôn Ninh xoa xoa thái dương, ngồi dậy, dùng chân trần giẫm trên mặt đất.
Nàng không mặc gì, lộ rõ đường cong, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, tuy gầy nhưng không giống cọc tre, thịt lớn lên đúng chỗ, rất cân đối.
Đêm qua kịch liệt đến mức quần áo ném khắp phòng, Ôn Ninh mặc thêm áo ngủ, nhặt chiếc váy màu đỏ thêu hoa anh túc lộng lẫy, vô cùng kiều diễm.
Thay quần áo xong, nàng vào nhà vệ sinh tắm rửa, ra ngoài thấy còn sớm, nàng châm một điếu thuốc rồi ra ban công hút.
Gió buổi sáng mát mẻ, lẫn với hương hoa.
Trong sân đầy hoa hồng, từng chùm từng chùm, cánh hoa đỏ như máu, đung đưa trong gió, xinh đẹp mà nhiệt liệt.
Ôn Ninh đứng trên ban công nhìn xuống, vẻ mặt lười biếng, giơ tay đưa điếu thuốc dài lên môi, nhẹ rít một hơi, nhả ra một làn sương trắng mang theo hương trái cây, gương mặt nàng trở nên mờ ảo trong làn khói.
Hút thuốc xong, nàng dập tắt tàn thuốc trong chậu cây, ném vào thùng rác rồi quay người vào nhà.
Người bên mép giường đã thức dậy.
Cố Trì Khê ngồi ở đầu giường, lẳng lặng mà nhìn Ôn Ninh, vừa rồi trong nháy mắt nàng xoay người, gió thổi qua góc áo, một mảnh đỏ như lửa như ẩn như hiện
Hoa anh túc mê người, nhiễm hương vị của biển, đặc biệt bắt mắt.
“Dậy rồi.” Khóe môi Ôn Ninh hơi cong lên, tùy ý vuốt tóc.
Cố Trì Khê không đáp, ánh mắt thâm trầm.
Ngũ quan của cô thanh lãnh, hốc mắt sâu, sống mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng mím chặt, da thịt tái nhợt mang vẻ đẹp ốm yếu mong manh, giữa hai lông mày lộ ra hơi thở cấm dục lạnh như băng, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Ôn Ninh không hề phản ứng, cầm chổi cùng đồ hốt rác đi thu dọn đống hỗn độn trên đất.
Giấy trên sàn vương vãi trắng xóa, dính một lượng không rõ chất lỏng đã khô.
Mặt nàng không đỏ tim không đập, quét cuộn giấy và bao ngón tay vào thùng rác, đi rửa tay, lấy đồng phục từ trong tủ ra, trực tiếp thay, không thèm quan tâm trong phòng còn có người khác.
Áo sơ mi trắng dài tay, quần tây đen, cà vạt, huy hiệu, một bộ trang phục công sở nghiêm trang.
Ôn Ninh chậm rãi mặc áo sơ mi vào, cổ áo trễ xuống vai, không kéo lên mà chỉ rủ xuống, để lộ ra một nửa xương quai xanh gợi cảm, sau đó bắt đầu cài khuy từ dưới lên.
Cài khuy xong, nàng thong thả bước đến trước gương, chỉnh lại cổ áo.
Áo sơ mi không quá dài, chỉ vừa đủ che nửa quần, màu đỏ bắt mắt như lửa, tỏa sáng rực rỡ trước mắt người khác.
Cố Trì Khê cứ nhìn như vậy, mặt mày lãnh đạm cùng ánh mắt rốt cục nóng lên, thậm chí khóe miệng cũng cong lên, mà ngay cả cô cũng không hề hay biết. Cô vén chăn ra khỏi giường, ôm Ôn Ninh từ phía sau: “Mặc đồng phục rất đẹp.”
Giọng nói khàn khàn có chút mệt mỏi.
Ôn Ninh cứng đờ, quay mặt sang một bên, cười nhạt nói: “Tỷ tỷ thích sao?”
Cố Trì Khê không trả lời, xem như ngầm tán thành.
Cô cầm cà vạt lên, đang định thắt cho người kia, Ôn Ninh liền giật lấy, ném sang một bên, sau đó đặt đầu ngón tay lên cúc áo, cởi từng nút một, cười nói: “Nếu thích, vậy chúng ta lại làm một lần.”
Chiếc áo rơi xuống đất, Ôn Ninh nheo mắt như khiêu khích.
Một mảng lớn ánh nắng chiếu vào, ánh sáng chói mắt, bao phủ toàn thân nàng một tầng vàng nhạt, có thể thấy rõ ràng cảnh vật bên trong.
Cố Trì Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày quay sang chiếc áo sơ mi trắng trên sàn, muốn nhặt lên.
“Không phải chị nói tôi đẹp sao?” Ôn Ninh nắm lấy cổ tay cô.
“Thế nào--”
Cố Trì Khê thấp giọng cắt ngang: “Mặc vào đi.”
“Không.” Ôn Ninh nhướng mày, “Bình thường tôi đều như vậy.” Sau đó lại cố ý cúi người ghé vào tai cô, “Rất nhiều tỷ tỷ thích…”
Nàng không biết cảm xúc gì dâng lên mà lại nói ra một câu đến cả mình cũng không tin nổi, nhưng nàng thật sự nhìn thấy sắc mặt Cố Trì Khê thay đổi, trong lòng đột nhiên giống như bị chặn lại, phiền muộn.
“Cố Trì Khê, chị thật nhát gan.” Nàng đổ thêm dầu vào lửa.
Người kia không hề động đậy, chỉ rũ mi mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt nhẹ như cánh bướm, phảng phất thay đổi sắc mặt ngắn ngủi vừa rồi chỉ là ảo giác.
Không vui.
Ôn Ninh hất tay cô ra, xoay người đi nhặt quần áo, còn chưa kịp cúi người, đã bị người đột nhiên ôm ngã xuống sô pha.
“Chị làm gì vậy?” Nàng vội chống tay lên ngực, ngữ khí dồn dập.
Cố Trì Khê ôm nàng vào ngực, dùng mặt cọ vào nàng như trấn an, nhìn thấy trên cổ nàng có vài vết đỏ rải rác, dừng lại vài giây, “Không làm gì cả.”
Trong thanh âm lãnh đạm không nghe ra bất cứ ý tứ gì.
“...”
Ôn Ninh thoát khỏi vòng tay cô, nhặt áo lên mặc vào.
Lần này nàng mặc quần áo nhanh hơn, cũng quy củ hơn nhiều, cài cúc áo sơ mi trước, sau đó mặc quần tây đen và đeo thắt lưng. Nàng đang định đi tìm cà vạt, Cố Trì Khê đã nhặt lên trước, quàng vào cổ nàng, thái độ không thể cự tuyệt.
Ôn Ninh mím môi.
Đeo cà vạt, còn đeo vai có nền đen bốn sọc vàng, tương ứng tượng trưng cho chức nghiệp, kiến thức, kỹ thuật và trách nhiệm.
“Mấy giờ tan làm?” Cố Trì Khê nhẹ giọng hỏi.
“Hôm nay không bay, có cuộc họp.”
Ôn Ninh là cơ trưởng, công việc hàng ngày của nàng là bay vòng quanh trên máy bay, nàng có lương cao cũng rất chuyên nghiệp, người khác nghe tới cảm thấy tử tế thể diện, nhưng theo cách nói thực tế thì chỉ là một tài xế giao thông cộng cộng.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm vẽ lông mày, ngũ quan trong gương mềm mại, đôi mắt hoa đào tự nhiên mà mị hoặc, đuôi mắt hơi nhếch lên, giống như một con mèo lười nhác.
Cố Trì Khê nhìn nàng từ phía sau.
Trái tim giống như mặt hồ gợn sóng, vô số cảm xúc bị đè nén đã lâu cuộn trào, tùy ý mà tuôn trào. Khi Ôn Ninh đứng dậy, cô nhanh chóng kiềm chế cảm xúc đó, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Tôi đi trước, chị cứ tự nhiên.” Ôn Ninh xách túi rời đi, không thèm nhìn cô một cái.
Khu phố cách công ty hơi xa, buổi sáng còn bị tắc đường, Ôn Ninh lái xe gần 40 phút mới đến nơi.
Tòa nhà có tổng cộng hai mươi tám tầng, hình dáng giống như một chiếc vỏ sò khổng lồ, bên trên có khắc bốn chữ nghệ thuật “Hãng hàng không Hoàn Á” rất bắt mắt, mỗi bên có một tòa nhà màu trắng, xung quanh là cây cỏ xanh tươi, nguy nga tráng lệ.
Hãng hàng không Hoàn Á là một công ty cho thuê máy bay với quy mô nhỏ được tập đoàn Hoàn Thế mua lại cách đây 15 năm. Vào thời điểm đó, có ba hãng hàng không lớn trong nước và không có nhiều hãng hàng không tư nhân, ý định ban đầu của Tập đoàn Hoàn Thế chỉ là thử, nhưng không ngờ ngành này sẽ phát triển mạnh mẽ trong mười năm qua, công ty nhỏ liền trở thành một trong năm hãng hàng không nội địa hàng đầu, thống trị một phương.
Nhưng vào cuối năm ngoái, công ty gặp một số vấn đề, có thông tin cho rằng dây chuyền vốn bị đứt, có thể phá sản vì nợ nần. Ngay khi tin tức được đưa ra, mọi người đều hoảng sợ.
Quả nhiên, lương cuối năm đã lâu không phát, lại bị chậm trễ, đến tháng ba năm nay, tiền lương cũng không được trả, lão tổng trực tiếp bỏ gánh chạy lấy người.
Từ trên xuống dưới đều không ngừng kêu khổ.
Ôn Ninh gia nhập công ty năm 22 tuổi, năm nay nàng được thăng chức cơ rưởng đã là năm thứ năm, tương lai xán lạn. Nàng là người duy nhất không mong muốn công ty xảy ra chuyện.
Hơn nữa, nàng vẫn còn nợ ngân hàng một khoản nợ khổng lồ.
“Tiền lương tháng này không phát, tôi sẽ phải đi xin ăn”.
“Không đến mức đó đi?”
“Cũng gần như vậy, tôi chưa trả nợ thẻ tín dụng, máy tính mua trả góp đến hạn phải trả. May mắn là tôi đã trả tiền thuê nhà một năm, nếu không thì...”
Vài tiếp viên hàng không mặc đồng phục vừa đi vừa trò chuyện, họ đến gặp Ôn Ninh, mỉm cười chào nàng: “Chào buổi sáng, Ôn cơ trưởng.”
“Chào buổi sáng.” Ôn Ninh cũng mỉm cười.
Phía trước là cửa nhà ăn, các đồng nghiệp bước ra từ đó đều hướng mắt về phía này.
Trong công ty có rất ít cơ trưởng nữ, Ôn Ninh là nữ cơ trưởng duy nhất, nàng có khuôn mặt lãnh diễm quyến rũ, ngay cả trong khoang có nhiều mỹ nhân như vậy, dung mạo của nàng cũng rất nổi bật, được đặt biệt danh “Tư Hoa”.
Khi mới gia nhập công ty, nàng đã thu hút rất nhiều sự chú ý, hiện tại mọi người đều biết nàng, những người biết nàng khi nhìn thấy nàng đều sẽ chào hỏi.
Ôn Ninh đi qua các đồng nghiệp, lại nghe những lời bát quái.
“Nghe nói có người buộc phải bán tất chân.”
“Tất chân gì?”
“Tất chân nguyên bản, một đôi dao động từ 200 đến 1.000 nhân dân tệ, bán vài đôi cũng có thể kiếm được một ít tiền.”
“Thật kinh khủng--”
“Biết làm sao được, còn đỡ hơn chết đói.”
“Không phải nói có lão bản mới sao? Hi vọng lão bản mới nhanh chóng tiếp nhận vị trí, mau chóng trả lương...”
Gần đây hầu như ai cũng phàn nàn về tiền lương, đặc biệt là những nhân viên tuyến đầu kiếm tiền khó khăn, không ai muốn một công ty lớn như vậy phải đóng cửa. Cũng có một số người muốn thay đổi công việc và đã tìm được hoặc đang tìm một công việc khác.
Tại thời điểm quan trọng này, lão bản mới ở trên không, còn mọi người thì sắp rơi xuống tận cùng đáy cốc, lại giống như có hy vọng. Con rết đã chết nhưng không cứng lại, nhiều người vẫn mang thái độ lạc quan.
Ăn sáng xong, Ôn Ninh đến trung tâm huấn luyện, gặp một số giáo viên quen thuộc, tán gẫu một lúc.
Tại cuộc họp nhân viên lúc ba giờ chiều, tất cả các phi hành đoàn không có chuyến bay đều phải tham dự.
Hội trường rộng lớn đã chật kín chỗ ngồi, Ôn Ninh đến sớm ngồi ở hàng đầu tiên có tầm nhìn bao quát, đối diện với nàng là bục cao nơi lãnh đạo ngồi cả hàng trống không.
“Aiz, hình như vị lão bản mới đi máy bay tới đây, trước đó vẫn luôn ở nước ngoài, cho nên rất thần bí.”
“Không phải người nước ngoài sao?”
“Không quan trọng đến từ nước nào, người trả lương chính là ba ba.”
Các đồng nghiệp xung quanh đang nhỏ giọng thảo luận, những suy đoán lung tung bát quái bay khắp nơi, Ôn Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn giống như chuyên tâm nhưng thực ra đã nghe không ít.
Một lúc sau, các nhà lãnh đạo lần lượt đến.
Đi ở phía trước là một nữ nhân dáng người cao gầy, khuôn mặt lãnh đạm, mái tóc dài xõa ngang vai, áo sơ mi lụa đen cài khuy ở cổ, lộ ra nửa chiếc cổ trắng nõn.
Ngay khi cô bước vào, không khí lập tức loãng đi vài độ.
Theo sau là một số phó tổng và giám đốc của các bộ phận khác nhau, mọi người vây quanh cô, cô bước lên bục cao như nữ vương, ngồi xuống.
Trong hội trường mộ trận xôn xao rất nhỏ.
Ôn Ninh cất điện thoại, ngẩng đầu lên, đột nhiên đối diện với một ánh mắt sâu thẳm.
Vẻ mặt nàng đông cứng lại.