Trong bóng tối, Cố Trì Khê một tay chống bên người Ôn Ninh, hơi nghiêng đầu, đau đớn trên môi dần dần biến thành nóng rát, giống như có vô số mũi kim đâm vào.
Cô chậm rãi há miệng thở ra, cau mày, khi cơn đau dịu đi, cô cẩn thận cúi người hôn lên mặt Ôn Ninh. Xúc cảm mát lạnh, xoa dịu cơn đau, khiến cô có chút lưu luyến không muốn rời đi.
Ôn Ninh há miệng như một con mèo nhỏ xù lông, vừa nghiêng đầu liền muốn cắn.
Cố Trì Khê nhanh nhẹn tránh được, hai cánh tay ôm chặt lấy eo Ôn Ninh, trọng lượng đè nặng, ép phần lớn cơ thể nàng không thể động đậy, cắn thế nào cũng không cắn được.
Trong lúc không chú ý, cô lại mổ vào tai nàng.
Cứ như vậy trêu chọc một lúc.
Ôn Ninh tức giận đến muốn mệnh, giãy giụa như cá mắc cạn, lực đạo lớn đến mức mặt đỏ bừng, dùng cùi chỏ đẩy mạnh ra sau.
Xương cứng chìm xuống đất bông.
Chỉ nghe một tiếng kêu rên của người phía sau, gông xiềng trên người Ôn Ninh lập tức nới lỏng, quấn lấy chăn kéo qua một bên.
Nàng phát ngốc.
Cố Trì Khê ôm ngực, cuộn người lại, cơn đau dữ dội từ ngực truyền đến. Cô cau mày, há miệng thở dốc, một giọt nước mắt không tự chủ được trào ra từ khóe mắt.
Trong yên tĩnh, những âm thanh nhỏ lại cực kỳ rõ ràng.
Ôn Ninh đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng xoay người ngồi dậy, mở đèn đầu giường, “Chị...”
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào mặt Cố Trì Khê như một làn sương mỏng, nhắm mắt lại, cô đau đớn cuộn người lại, mái tóc che nửa bên mặt, ẩn nhẫn thở hổn hển.
“Chị không sao chứ?” Ôn Ninh có chút hốt hoảng, cúi người đỡ vai cô.
Cố Trì Khê cắn răng nặn ra một chữ: “Đau.”
Đưa mắt quét qua nơi cô đang đè xuống, Ôn Ninh không để ý lắm, nắm lấy tay cô kéo ra.
Ánh đèn mông lung, bóng tối chiếu sáng rõ ràng.
Ôn Ninh hít vào một hơi, đầu óc quay cuồng, hai má nóng bừng. Nàng lắc đầu, đột nhiên đối diện ánh mắt kinh ngạc của Cố Trì Khê, lập tức buông tay ra.
Tắt đèn, nằm lại.
Tim nàng đập rất nhanh, tiết tấu thình thịch vào màng nhĩ, nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen, khuôn mặt như đang bốc cháy.
Hai người đều trầm mặc.
“Đau không?” Ôn Ninh yếu ớt hỏi: “Muốn bôi thuốc không?”
Cố Trì Khê không trả lời.
Thật lâu sau, bên cạnh truyền đến một tiếng khẽ thở dài: “Em ra tay thật nặng...”
Ngữ khí trầm thấp bất lực, tràn đầy mất mát.
Ôn Ninh càng cảm thấy áy náy, nhưng lại mạnh miệng nói: “Ai bảo chị lưu manh.”
Lại một trận trầm mặc.
“Này--”
“Cố Trì Khê?”
Không có ai trả lời.
Ôn Ninh cả kinh, không phải đau đến ngất đấy chứ?
Nàng nghiêng đầu nhìn qua, thấy Cố Trì Khê vẫn nằm cuộn tròn ở bên cạnh, nửa mặt vùi vào trong gối, không nhúc nhích, chỉ có tiếng thở nhẹ.
“Chị không sao chứ? Này-” Ôn Ninh vỗ vai cô.
“Ừm.”
Cố Trì Khê nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, trở mình, “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Lần này hoàn toàn yên tĩnh.
Tay Ôn Ninh cứng đờ ở đó, đầu ngón tay khẽ động, nàng cảm thấy Cố Trì Khê đang tức giận.
Có lẽ, không thể gọi là tức giận, mà là một cái gì khác.
...
Bảy giờ ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Ôn Ninh mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, chỗ bên cạnh đã trống không. Nàng mặc đồng phục trong năm phút như thường lệ, kiểm tra các vật dụng trong hành lý rồi ra ngoài rửa mặt.
Vừa mở cửa, mùi thức ăn thoang thoảng bay vào, trên bàn bày đầy bữa sáng thịnh soạn.
Cố Trì Khê đang ngồi bên bàn ăn, chậm rãi ăn cháo, cô mặc một chiếc váy không tay có đường khâu màu đen trắng, mái tóc đen buộc thấp sau đầu, khuôn mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt lạnh lùng, hoa tai ngọc trai hơi sáng lên.
Ôn Ninh nhìn cô, cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Như phát giác được ánh mắt của nàng, Cố Trì Khê nghiêng đầu lại, nhìn thấy Ôn Ninh, ánh mắt ngưng tụ, thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn cháo.
“...”
Làm sao vậy?
Sáng sớm đã cho nàng mặt lạnh.
Chẳng lẽ còn mang thù chuyện đêm qua?
Ôn Ninh nói thầm trong lòng, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Hôm nay bay bốn chặng, hành trình kín mít, nàng không muốn trang điểm, chỉ bôi kem chống nắng, tô lông mày, vết thương trên trán đã lành, không còn vết tích, vẫn xinh đẹp như trước.
Mê man một hồi, Ôn Ninh ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống bàn ăn, cầm ly sữa lên uống.
“Đó là sữa bò,“ Cố Trì Khê vươn tay giật lấy cái cốc, đặt một cái cốc khác trước mặt nàng, “Đây là sữa dê.”
Từ nhỏ nàng vừa uống sữa bò liền bị tiêu chảy.
Ôn Ninh chớp chớp mắt, thầm nghĩ thật nguy hiểm, ngoan ngoãn uống một ngụm sữa dê.
Hai người yên lặng ăn sáng, Ôn Ninh thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Trì Khê, vẻ mặt người kia lãnh đạm, ánh mắt vẫn luôn ở trên bàn, toàn thân tràn đầy lạnh lùng.
Cuối cùng nàng cũng hiểu kỳ quái ở nơi nào.
Người này trang điểm mắt đậm hơn bình thường một chút, trang điểm môi nhạt hơn, vì miệng trông hơi sưng, tô son đậm sẽ càng sưng hơn.
“Hôm qua... xin lỗi...” Nàng nhỏ giọng xin lỗi.
Cố Trì Khê hơi giật mình, thấy ánh mắt của nàng lướt qua mình, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
Ôn Ninh hiếm khi nhu hoà nói, “Còn đau không?”
“Còn.”
“Cái đó--”
“Em xoa giúp tôi liền không đau.” Cố Trì Khê cong khóe miệng, cuối cùng trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Ôn Ninh đỏ mặt.
“Chính mình lưu manh còn nói, hôm nào tôi viết một tấm áp phích chữ to dán trước cửa công ty. Cố tổng khi dễ vợ không thành còn bị đánh...” Nàng lẩm bẩm, nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại.
Hình như có gì đó không đúng.
Cố Trì Khê mỉm cười gật đầu: “Ừm, vợ nói đúng.”
“Tôi lanh mồm lanh miệng nói sai rồi, đừng kêu theo.” Ôn Ninh tức giận trừng mắt nhìn cô.
Cố Trì Khê vô tội nói: “Nhưng em thực sự là vợ của tôi.”
Người này lại bắt đầu chơi xấu.
Ôn Ninh cho rằng cô tự nhận, bĩu môi, không để ý tới cô, cúi đầu tiếp tục ăn.
Cố Trì Khê chỉ nhìn nàng cười.
Bầu không khí căng thẳng tan biến, phòng bếp nhất thời tràn ngập không khí vui vẻ.
Ôn Ninh đang vội, 7 giờ 40 phải đến công ty đánh dấu, ăn sáng xong, nàng phát hiện chưa thắt cà vạt, vội vàng về phòng lấy, vừa đi vừa thắt lung tung.
“Để tôi.” Cố Trì Khê kéo nàng lại, nhíu mày, “Xem em thắt thành bộ dáng gì.”
“Không quan trọng.”
Cố Trì Khê mặc kệ, giơ tay vén cổ áo sơ mi lên, tháo cà vạt ra, vuốt ve, lại chỉnh tề thắt một nút thắt kiểu Windsor, trơn bóng đẹp đẽ.
Cô thưởng thức thành quả của mình, cong môi, mặt mày nở nụ cười ôn nhu, rồi cẩn thận vuốt ve những nếp nhăn trên áo.
Ôn Ninh ngoài ý muốn phối hợp thuận theo.
Kể từ lần giải thích trước, cô có thể cảm giác được thái độ của Ôn Ninh đã có chút thay đổi, nhưng cái gai vẫn cắm sâu trong lòng cô, nếu không rút ra, vết thương sẽ vĩnh viễn không lành.
Cô chỉ có một năm.
“Tiểu Du mới mở quán bar les, ở trên đường Lạc Giang Nam, thứ bảy sẽ khai trương, đến lúc đó tôi sẽ đi cổ động, chị có quen biết bằng hữu nào cùng loại không? Mang họ đi cùng đi?” Ôn Ninh nhìn cô thất thần, cuốn quít nhìn đi chỗ khác.
Sắc mặt Cố Trì Khê hơi ngưng lại, “Bar les? Cô ấy không phải thẳng nữ sao?”
“Kinh doanh thì liên quan gì đến tính hướng?” Ôn Ninh không coi trọng chuyện đó, nhưng nhớ tới Hà Du nói sẽ tìm đối tượng cho mình, nàng có chút chột dạ.
Cố Trì Khê rũ mắt, con ngươi thâm thúy tối sầm không rõ ràng.
“Rảnh thì đi.”
.
Tuy Lạc Thành là thành phố lớn nhưng chỉ có một quán bar quy mô lớn, thừa dịp hai năm qua hôn nhân đồng tính hợp pháp hóa, phát triển đến xuôi gió xuôi nước.
Hà Du chưa từng trì hoãn trong công việc, khi có ý tưởng sẽ lập tức hành động, cô trực tiếp sửa sang quán bar cũ, quá trình này mất một tháng rưỡi.
Cô cho mình một năm để thử nghiệm xem mình có làm được không, vừa là trò chơi đầu tư, vừa là trải chăn cho bản thân.
Quán bar có tên là Fingertips.
Thứ bảy, Ôn Ninh có chuyến bay, mãi đến hơn bảy giờ tối mới hạ cánh.
Nàng ăn cơm ở căn tin của công ty, về khách sạn tắm rửa, lấy chiếc váy nhỏ đã chuẩn bị sẵn ra thay, trang điểm lại, xịt Black Cherry lên, đứng trước gương cẩn thận đánh giá.
Chiếc váy trắng thuộc kiểu dáng thông thường, chỉ có một đường khoét lớn ở phía sau, độ dài vừa phải qua đầu gối, để lộ ra bắp chân thon thả.
Lớp trang điểm hơi dày hơn bình thường nhưng kiều mị lại không lòe loẹt, mái tóc đen dài uốn xoăn càng toát lên phong thái trưởng thành cùng phong tình.
Nàng đã quen mặc đồng phục quy củ, bản thân cũng không phải người thích phô trương, hôm nay chỉ đi trương dương cũng không định uống rượu, nhiều nhất là mười một giờ về.
Trước khi ra khỏi nhà, Ôn Ninh nhận được tin nhắn của Cố Trì Khê.
[Hạ cánh chưa?]
[Rồi, đã ăn rồi, chuẩn bị đi bar] nàng trả lời.
Cố Trì Khê: [Bên này tôi đang bận, sẽ đến đó sau]
“...”
- - bận rộn thì tốt hơn là đừng đi, kẻo nhìn thấy Tiểu Du, hai người lại đấu sát khí.
Ôn Ninh mắng thầm, đáp lại một chữ “Ừ”, xách túi đi ra ngoài.
Đường Lạc Giang Nam là một khu thương mại sầm uất, xung quanh là những tòa nhà cao tầng cùng ánh đèn rực rỡ, ban đêm rất náo nhiệt, đặc biệt là vào cuối tuần, nơi này có những người điên cuồng ở lại cả đêm.
Trên cả con phố, “Fingertips” là nổi bật nhất, tông màu tím nhu tình mị hoặc, phong cách hoành tráng, trước cửa có hai hàng lẵng hoa, nườm nượp người qua lại.
Đêm nay toàn trường chật ních.
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, bầu không khí ái muội, tiếng nhạc trữ tình chậm rãi du dương vang lên, mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí.
Hà Du dành một gian ghế dài cho Ôn Ninh, mang theo một vài bằng hữu đến tụ tập, uống rượu chơi game, họ không có trong vòng, cũng không quen biết nhiều bằng hữu cùng loại, một số người trong số họ là thẳng.
“Chúc mừng Hà lão bản của chúng ta, làm ăn thuận lợi!”
“Không say không về.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
Vài người cụng ly.
Ôn Ninh không uống rượu, thay vào đó dùng nước chanh, Hà Du ngồi bên cạnh nàng, để nếu có người mời uống rượu hoặc mời kết giao thì cô sẽ ngăn. Nhưng dù vậy, Ôn Ninh vẫn bị người theo dõi.
“Du tỷ, đây là bằng hữu của chị sao? Có chút lạ mặt.” Một nữ nhân tóc ngắn nhìn Ôn Ninh híp mắt nói.
Ôn Ninh ngẩng đầu lên.
Ánh đèn từ sàn nhảy xẹt qua, rơi xuống trên mặt nàng, đôi mắt hoa đào dài nhưng không mỏng lại đẫm sương, phong tình vạn chủng, lãnh diễm mê người.
Nữ nhân tóc ngắn siết chặt ly rượu, cười to hơn.
Hà Du liếc mắt nhìn Ôn Ninh, nhạy bén cảm nhận được một tia cảm xúc vi diệu, có lệ đáp: “Đúng vậy, cậu ấy bận rộn, không thường xuyên ra ngoài.”
Lời này vừa dứt, mọi người đều tập trung vào Ôn Ninh.
“Du tỷ có bằng hữu xinh đẹp như vậy, hôm nay mới mang theo thật không có nghĩa khí.”
“Đúng đó --”
“Sao tiểu tỷ tỷ không uống rượu?”
Mọi người trêu chọc, Ôn Ninh vốn chỉ muốn trốn trong góc, đành phải cắn răng cười.
Nàng đột nhiên phát hiện, mấy năm nay đi làm, mỗi ngày nàng đều xử lý dụng cụ máy bay, bận rộn kiếm tiền, hầu như không tiếp xúc với người ngoài, ngày càng kém giao tiếp xã hội, không thích những nơi náo nhiệt.
Hà Du đứng ở bên người Ôn Ninh, “Cậu ấy không thể uống rượu.”
“Du tỷ vừa mới nói không say không về mà.”
“Cậu ấy ngoại lệ.”
“Chậc chậc, tiêu chuẩn kép.”
Hà Du nhướng mày, cười nói: “Hôm nay tôi liền tiêu chuẩn kép.”
“Xem chị che chở như vậy, không lẽ là... bạn gái?”
“Ha ha ha ha --”
Mọi người cùng cười.
Sắc mặt Hà Du biến đổi, có chút mất tự nhiên, vội vàng nhìn Ôn Ninh một cái, đưa tay vỗ qua loa, giận cười: “Nói bậy bạ gì đó, lão nương thẳng như thép, phạt uống ba ly!”
“Được được được, em uống.”
Ôn Ninh từ mờ mịt lấy lại tinh thần, trong lòng chợt lóe lên một cảm giác kỳ quái, còn chưa kịp bắt lấy, nàng ngước mắt lên liền phát hiện nữ nhân tóc ngắn ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt kia như đang nhìn con mồi.
Nàng cau mày, cảm thấy không thoải mái, quay mặt đi.
“...”
Giữa tiếng cười đùa, đề tài chuyển hướng.
Ánh đèn mờ đi, âm nhạc thay đổi nhiều lần, trên sàn nhảy ngày càng nhiều bóng người đung đưa, xung quanh người này đến người khác cũng tham gia, ngay cả Hà Du cũng bị kéo đi, chỉ còn lại Ôn Ninh và nữ nhân tóc ngắn.
Ôn Ninh đặt ly xuống, đứng dậy đi toilet.
Dọc đường đi nàng nhìn thấy rất nhiều cặp đôi ôm nhau, khắp nơi tràn ngập bầu không khí tiết tố nữ nồng nặc, vừa bước vào nhà vệ sinh đã thấy trên tường có hai người đang hôn nhau.
Sau khi đi ra, Ôn Ninh đứng trước bồn rửa tay, soi gương, tô lại một ít son môi.
Xoay người, cô gái tóc ngắn cũng đi theo, dựa vào tường, cười nhìn nàng, “Thêm WeChat không?”
“Không.” Ôn Ninh giật giật khóe miệng, bước đi.
Đối phương nắm lấy cánh tay nàng, nói: “Làm quen một chút đi.”
Đã nói rõ như vậy, Ôn Ninh nếu không hiểu người này có ý tứ gì thì đầu óc cũng quá ngốc, nàng cười lạnh hất tay ra, “Thực xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
“Du tỷ sao?” Đối phương nhướng mày.
Ôn Ninh lắc đầu, không thèm để ý, sải bước chân dài đi ra ngoài.
Màn đêm bao phủ, bầu trời mỏng mây.
Nhiều tầng của tòa nhà công ty vẫn còn sáng đèn, Cố Trì Khê ra khỏi văn phòng, vừa đi vào thang máy vừa nghe điện thoại, đi xuống bãi đậu xe, ngồi vào ghế lái của chiếc xe màu bạc, vội vàng cúp máy.
Gửi tin nhắn wechat Ôn Ninh.
[Hiện tại tôi đi qua]
Chín giờ rưỡi.
Cô lấy son ra, tô lại.
Quần áo cô đang mặc quá nghiêm túc, không thích hợp để đến những nơi như quán bar, Cố Trì Khê đang cân nhắc có nên trở về thay đồ hay không, nhưng nhìn thấy thời gian, cô đành từ bỏ ý định.
Cô gọi Khâu Diệc Thế.
“Khê tỷ?”
“Muốn đi bar không? Mới mở.”
Vốn tưởng rằng Khâu Diệc Thế sẽ rất phấn khích nên sẽ lập tức đồng ý, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào trong điện thoại lại lười nhác nói: “Ai nha, hôm nay không được, em vừa có hẹn với một tiểu soái ca, thử xem mấy ngày.”
Cô gái này ăn cả nam lẫn nữ, không kiêng chay mặn, nhưng chân chính lên giường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Được.”
Cố Trì Khê cúp máy, cất điện thoại vào túi, lái xe đến đường Lạc Giang Nam.
Những đêm cuối tuần là bận rộn nhất, trên đường có rất nhiều người.
Khoảng nửa giờ sau, Cố Trì Khê đến gần quán bar, nhìn thấy ánh đèn màu tím mị hoặc từ xa, trên đường có rất nhiều người, cô chậm rãi lái xe, vừa đi vừa tìm bãi đậu xe.
Cách không xa lối vào quán bar có một chứ “P“.
Một chiếc Buick màu trắng từ bãi đậu xe đi ra, biển số xe quen thuộc hiện ra trước mắt, Cố Trì Khê giật mình nhìn nó rẽ trái hòa vào dòng xe cộ phía trước.
Là xe của Ôn Ninh.
Về nhà sao?
Thấy khoảng cách ngày càng xa, cô nhấn ga, chậm rãi đi theo.
Tốc độ của chiếc xe màu trắng không nhanh, nhưng lộ trình lái xe không phải về khách sạn hay vịnh Thiên, Cố Trì Khê dần dần cảm thấy có cái gì không đúng, cẩn thận đi theo, sau khoảng mười phút, nó dừng lại trước một khách sạn cao cấp xa lạ.
Cửa trước mở ra, Ôn Ninh xuống xe, mặc một bộ váy trắng gợi cảm khá bắt mắt.
Nàng mở cửa sau, cúi xuống, ôm một nữ nhân say xỉn ra, đóng cửa lại, quay người bước vào sảnh khách sạn.
Cố Trì Khê ngồi trong xe nhìn, ngón tay nắm chặt vô lăng.
Chung quanh yên tĩnh, chiếc xe màu bạc lặng lẽ đậu dưới đèn đường, cửa sổ hé mở, có thể nghe thấy tiếng côn trùng trong bụi rậm, lúc to lúc nhỏ.
10 giờ rưỡi.
11 giờ...
Người vẫn chưa đi ra.
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn, đôi mắt đen đầy băng giá, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy đoán, nhưng có một điều cô không muốn nghĩ tới cũng không muốn tin.
Ninh Ninh nói, sau khi kết hôn, ai chơi theo ý người nấy.
Chẳng lẽ là ý tứ này?
Tay cầm vô lăng của cô khẽ run lên, các đốt ngón tay chuyển sang màu trắng xanh.
Đã gần 12 giờ, trăng rất sáng.
Cố Trì Khê hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, lấy điện thoại ra gửi cho Ôn Ninh một tin nhắn.
[Chú ý vệ sinh]
Gửi xong, cô ném điện thoại vào ghế phụ rồi lái xe rời đi.