Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 56: Chương 56: Chương 55




Trong lòng Ôn Ninh có một chướng ngại vật mà nàng không thể vượt qua.

Nàng có thể chấp nhận ý tốt cùng ôn nhu của Cố Trì Khê, nhưng nàng không thể chân chính chấp nhận con người của Cố Trì Khê. Quá khứ đã mục nát trong tim quá lâu, lở loét chảy mủ, vết thương không thể tự khép lại.

Đó là một lọau cảm giác mơ hồ, một loại cảm giác phức tạp chảy trong lòng nàng, nàng không thể ngăn được.

Nhưng thân thể nàng —

Lửa đã bắt đầu, ngọn lửa không thể khống chế, nàng giống như một miếng cá bị nướng chín, lỗ chân lông kêu gào, chịu tra tấn gấp ngàn lần, thể xác và tinh thần không thể thống nhất.

“Ninh Ninh,“ Cố Trì Khê nhẹ giọng nói, cánh tay khoác lên eo Ôn Ninh, “Chị muốn...”

Môi cô dán vào tai Ôn Ninh, thổi ra khí tức nóng bỏng, từng đợt khí tức, giống như nhìn thấu điên cuồng ngo ngoe rục rịch dưới giam cầm, chủ động che phủ lên nàng.

Ôn Ninh đầu hàng.

“Ừm, tốt nhất là thành thật.”

Giường là nước ấm, nàng bồng bềnh trong nước, mơ thấy mình trở lại sinh nhật lần thứ hai mươi.

Chiếc bánh ngọt ngào hấp dẫn, những ngọn nến lung linh sắc màu, khuôn mặt tỷ tỷ thấp thoáng trong ánh nến rực rỡ nhìn nàng cười, ánh mắt thâm tình mà không phải bộ dáng ẩn nhẫn.

“Tỷ tỷ--”

“Hửm?”

“Em cũng muốn quà.”

“Em muốn quà gì?”

“Chị.”

“Được.”

Trong mộng, Cố Trì Khê đáp ứng nàng, cảnh tượng vừa chuyển, dưới ánh nến hai bóng người chồng lên nhau, chiếu lên bức tường trắng. Không khí tràn ngập hô hấp sâu cùng nhịp tim hỗn loạn.

Những ngọn nến dần lụi tàn.

Ôn Ninh không phân biệt được mộng hay thực, tim như bay bổng, một tay ôm chặt gối, mơ hồ thấy Cố Trì Khê vươn tay mở tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Giống như lần trước.

Nàng biết là cái gì.

Nhưng nàng không nhớ mình đã đặt thứ đó trên bàn cạnh giường ngủ. Lần trước uống rượu xong vừa xấu hổ vừa bực mình, quên mất việc này, sau đó cũng không lật ngăn kéo nữa.

“Chị... sao chị...” Ôn Ninh cắn răng rầm rì.

Cố Trì Khê rũ mắt hôn lên môi nàng, thì thầm vào tai nàng: “Chị mua nhiều lắm.”

Nói xong, cô mở hộp, lấy ra chiếc túi đóng gói dài...

Chuyến bay DC5391 không phải là tai nạn mà là một “sự cố”, tin tức lên men nhanh chóng, trong vòng hai ngày đã lan truyền khắp Internet, đồng thời cũng được đưa ra bàn luận trong giới.

Vì không có thương vong nên ban đầu mọi người đều cho rằng đây là một sự cố máy móc thông thường, nhiệt độ tiêu tán, sau đó, người trong cuộc đã viết một bài báo phân tích mối nguy hiểm tiềm ẩn của sự cố từ góc độ kỹ thuật, điều này lại làm dấy lên thảo luận.

Các chuyên gia nhìn vào, các người ngoài nghề xem náo nhiệt, những bức ảnh động cơ khủng khiếp khiến mọi người kinh hoàng.

Cư dân mạng khen ngợi đoàn, “không cẩn thận” đào ra Weibo của Ôn Ninh.

Một số xú nam nhân bình luận dưới Weibo của nàng:

[Muốn ôm đùi nữ thần cơ trưởng]

[Nữ tài xế]

[Em gái muốn có bạn trai chưa?]

Không chịu được quấy rầy, Ôn Ninh đăng xuất Weibo.

Nàng xem bình luận tin tức, tìm được một bài đăng của một hành khách trên chuyến bay: [Tôi có ở trên chuyến bay này, giữa đường đột nhiên xóc nảy, sau đó không cảm thấy sẽ chuyển hướng, nhưng động cơ này cũng thật đáng sợ, ha, cảm ơn, cảm ơn cơ trưởng]

Ôn Ninh vốn chìm trong tự trách, sau khi nhìn thấy những bình luận này cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.

Tổ điều tra đã mang trả lại cho công ty động cơ bị hỏng cùng với thiết bị ghi âm cuộc gọi buồng lái, còn có “hộp đen“.

Trong lúc này, Khang Hoa - cựu giám đốc tài chính kế nhiệm Chu Minh với tư cách là phó tổng mới.

Buổi chiều, Ôn Ninh và Diêu cơ phó đều đến cuộc họp điều tra sự việc.

Trong phòng họp, lãnh đạo các bộ ngành hầu như đều có mặt, Cố Trì Khê ngồi ở một bên bàn tròn, mím chặt môi, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, Ôn Ninh vừa đi vào, ánh mắt liền quét qua, đôi mắt trở nên tối hơn.

Ôn Ninh nhìn cô, tim đập thình thịch, sau khi nhận được tín hiệu từ ánh mắt cô, nàng chậm rãi đi đến chỗ ngồi xéo trước mặt, ngồi xuống.

Sau lưng có một ngọn lửa đang cháy.

Dưới con mắt cảnh giác của mọi người, hai người giống như gian tình.

“Bắt đầu đi.” Thanh âm trầm thấp của Cố Trì Khê từ phía sau truyền đến.

Ôn Ninh căng thẳng.

Các đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật bắt đầu phát đoạn âm thanh được xuất ra từ máy ghi âm cuộc gọi buồng lái, là để tái hiện tất cả các cuộc hội thoại trong buồng lái vào thời điểm đó, đồng thời đầu tiên phán đoán xem phản ứng và quyết định của phi công có vấn đề hay không.

Đoạn âm thanh được ghi lại từ giai đoạn bay trên mặt đất, nửa đầu là cuộc gọi giữa phi công và đài điều hành.

Cho đến một mảnh xóc nảy đột ngột kia...

[Để tôi kiểm soát]

[Được]

[Tắt bàn đạp ga bên trái, đếm ngược ba mươi giây, khởi động lại]

[Chuyển đến 7700, liên hệ với bộ phận điều hành, hạ cánh luân phiên tại Sân bay Thành phố C]

...

Từ đầu đến cuối, Ôn Ninh cùng Diêu cơ phó không có chút hoảng sợ, thanh âm rất bình tĩnh. Một máy ghi dữ liệu chuyến bay khác cũng bắt đầu tái tạo quỹ đạo của máy bay vào thời điểm đó.

Cố Trì Khê lẳng lặng nghe, lông mày lãnh đạm nhíu lại, tay phải nhéo nhéo lòng bàn tay.

Cô nhìn bóng lưng nghiêng nghiêng của Ôn Ninh.

Ôn Ninh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ phía sau, không khỏi nghiêng đầu, làm bộ như đang nhìn trần nhà, sau đó lại thu hồi tầm mắt.

Sau khi phát lên bằng chứng, bước tiếp theo là kết quả điều tra vụ việc, vấn đề là với giá treo động cơ.

Giá là linh kiện kết nối cánh với động cơ, khi DC5391 đang bay ở độ cao khoảng 12.000m thì giá bất ngờ bị nứt, các mảnh kim loại với tốc độ cao cắt xuyên qua tấm chắn, một phần văng vào động cơ làm hỏng các cánh tuabin, dẫn đến hỏng hóc.

Trong chuyến bay tiếp theo, vết nứt ngày càng lớn, động cơ sắp hỏng và có nguy cơ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Có nhiều hệ thống và bộ phận quan trọng trên cánh, chẳng hạn như hệ thống thủy lực điều khiển hệ thống lái và lực nâng của máy bay, thùng nhiên liệu dự trữ nhiên liệu bay và các cánh tà giúp máy bay giảm tốc độ. Nếu động cơ rơi xuống, có một vạn khả năng khiến DC5391 lành ít dữ nhiều.

Có thể bị chết máy ở độ cao lớn và tan rã, có thể bị rò rỉ quá nhiều dầu và bị rơi do không đủ nhiên liệu, có thể hạ cánh và chạy lệch khỏi đường băng, phát nổ.

Ôn Ninh biết rõ, vừa nghe liền toát mồ hôi lạnh.

Số đăng ký của chiếc máy bay đó là B-1517, nhân viên kiểm tra phụ trách thay thế động cơ và lắp ráp lại các bộ phận cho biết: “B-1517 đã nhập kho để kiểm tra vào ngày 12 tháng trước, ngày 16 mới là thay động cơ. Nhưng lúc đó phòng vật tư hàng không báo cáo không đủ linh kiện, thiếu 400 bộ, bảo chúng tôi đợi, chốt an toàn số 22 đã về, vít số 27 đã đến, các giá treo sẽ không có sẵn cho đến ngày năm tháng này.”

“Sau khi lắp ráp, mọi thứ trông rất bình thường, thử nghiệm cũng bình thường, sau đó mới được đưa vào hoạt động.”

Ôn Ninh nhíu mày nói: “Nhưng chỗ kia thoạt nhìn lớn hơn bình thường, anh không có phát hiện sao?”

“Khi lắp không có vấn đề gì, nhìn hoàn toàn mới. Sau hai ngày vận hành, không có thiết bị nào phản hồi lỗi và cũng không phát hiện ra vấn đề gì trong quá trình kiểm tra, cho nên tôi liền—” tiểu ca kiểm tra định kỳ thở dài. Hắn đang ở trước mặt nhiều lãnh đạo, nói chuyện trực tiếp thì áp lực tâm lý vô cùng lớn.

Ôn Ninh lại không chút sợ hãi.

Có người cho nàng tự tin.

Căn phòng chìm vào im lặng, áp suất không khí giảm đi vài độ.

Có người cúi đầu, có người nhìn nhau, có người liếc mắt nhìn lão tổng, lúc này tựa hồ muốn trách cứ lẫn nhau, không ai dám nói.

Lâm giám đốc của bộ phận bảo trì lau mồ hôi.

Nhìn vào toàn bộ giới hàng không dân dụng ở Trung Quốc, mỗi khi xảy ra chuyện gì, rất có thể bộ phận bảo trì sẽ phải chịu trách nhiệm — lần này, dù không nhận lỗi lớn thì lỗi nhỏ cũng không thoát được, đơn giản là chấp nhận số phận của mình.

Cố Trì Khê rũ mắt xuống, lộ ra vẻ trầm tư, hồi lâu mới nói: “400 bộ được nhập sử dụng vào máy bay nào?”

Cô nhìn tiểu ca từ bộ phận bảo trì.

Lời vừa dứt, liền có tiếng gõ cửa, người của trung tâm kiểm định chất lượng đi vào.

Cầm tài liệu trên tay, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, thấy toàn là lãnh đạo, không biết nên đưa cho ai. Dừng hai giây, hắn đi về phía người trong bộ phận vật tư bay, “Chu giám đốc, đây là báo cáo kiểm tra chất lượng của lô vật liệu bay mới nhập kho tháng 9. Trên cùng là 1600 bộ đầu tiên, dưới cùng là 400 bộ đã được nhập vào kho.

Ngoại trừ Ôn Ninh, mọi người có mặt đều biết về vụ trộm vật tư bay vào tháng trước.

Chu giám đốc lật mấy lần, sắc mặt khẽ biến, vội vàng đưa tay tới trước mặt Cố Trì Khê, “Cố tổng, ngài xem một chút.”

Báo cáo kiểm tra chất lượng cho thấy không có vấn đề gì với 1.600 bộ vật liệu bay trong cùng một lô, nhưng 400 bộ vật liệu bay được bổ sung sau vụ trộm là sản phẩm không đủ tiêu chuẩn, kém chất lượng trong quá trình kiểm tra.

Cứ như vậy đã vào kho vật liệu bay, được lắp đặt trên máy bay.

Cố Trì Khê hơi híp mắt lại.

Khang giám đốc lần trước bị đổ tội trộm cắp tài liệu bay, cô cũng không điều tra thêm nữa mà để yên, chờ động thái tiếp theo của con cá lớn sau lưng. Không nghĩ tới đến bước này không phải vụ án cưỡng gian mà lại rơi xuống chuyện này.

Một khi vật liệu kém chất lượng được lắp đặt diện rộng trên máy bay, các loại sự cố khó lường sẽ xảy ra, may là “sự cố”, không may liền trực tiếp dẫn đến sự cố nghiêm trọng. Phi hành đoàn dù được huấn luyện bài bản đến đâu, xử lý kịp thời đến đâu mà sự cố phần cứng liên tục hỏng hóc, cơ sở càng lớn thì khả năng xảy ra thảm kịch càng lớn.

Thành tích an toàn bay của một hãng hàng không rất quan trọng, nếu liên tiếp xảy ra các sự cố nghiêm trọng, khác với các hãng hàng không quốc doanh có hậu trường hỗ trợ thì chỉ có thể đóng cửa.

Những kẻ thao túng đằng sau chuyện này muốn công ty chết.

“Cố tổng…” Lâm giám đốc của bộ phận bảo trì đặt máy tính xách tay trước mặt cô, “Đây là toàn bộ hồ sơ bảo dưỡng từ tháng 9. 400 bộ vật liệu bay vẫn chưa được sử dụng hết, còn hơn 300 bộ phía sau là số đăng ký của máy bay sẽ được dùng.”

Cố Trì Khê chuyển ánh mắt, ngón tay thon dài gõ gõ bàn di chuột, lật từng trang một.

Đã thấy B-1517 trên trang thứ hai.

Cô nhớ lại những ngày bị mất trộm, cô trực tiếp xuống kho kiểm tra thì thấy chiếc máy bay A320 số đăng ký B-1517 nằm ở xó, lúc đó đã tháo động cơ chờ thay phụ tùng.

Trong phòng họp có tiếng động lớn.

- -Bộp!

Cố Trì Khê ném báo cáo kiểm tra chất lượng lên bàn, lạnh lùng nói: “Tất cả những chiếc máy bay này đều cất vào kho, chờ một cuộc kiểm tra lớn.”

Mọi người đều cả kinh.

Ôn Ninh thực sự bị dọa nhảy dựng, cuối cùng cũng có lý do chính đáng để quay đầu lại, nàng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Cố Trì Khê, nhìn vào đôi mắt phẫn nộ kia...

Nàng chưa từng thấy cô tức giận như vậy.

Phải, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, sao có thể không tức giận? nàng biết.

Có lẽ còn một lý do khác quan trọng hơn——

Trong lòng Ôn Ninh chua xót.

Là bởi vì nàng.

...

Trách nhiệm chính của vấn đề cuối cùng đã rơi vào bộ phận mua sắm và kho vật liệu hàng không. Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi cảnh sát.

Cố Trì Khê rời phòng họp trước.

Ngày mai cô sẽ đi công tác ở thủ đô, chuyến công tác lúc 5 giờ chiều không có thời gian để dành cho những chuyện bên lề và những lời bào chữa vô nghĩa. Sau khi chọn khoảng thời gian, chỉ có thể đợi.

“Tiểu Đàm —”

Trở lại văn phòng, Cố Trì Khê tiếp nhận tài liệu mà thư ký đã sắp xếp, sắc mặt hòa hoãn, vừa lật xem vừa nói với Đàm Giai: “Chiều ngày kia để Trương tổng ở vật liệu Hoàn Á đến đây một chuyến.”

Đó là công ty con của hàng không Hoàn Á, lúc đầu cô đã bán 40% cổ phần của hãng.

“Buổi chiều mấy giờ?”

“Ba giờ, văn phòng.”

“Được.”

Đàm Giai gật đầu, còn chưa nói xong thì đã có tiếng gõ cửa.

Cô đi ra mở cửa, nhìn thấy La Khiêm đứng bên ngoài, “La phó tổng...” cô mỉm cười, khôn khéo đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Nam nhân tùy tiện bước vào.

Cố Trì Khê ngồi sau bàn làm việc, nhướng mi, nhẹ giọng hỏi: “Biên lai mua vật liệu cùng linh kiện bổ sung, cuối cùng là chữ ký của ông sao?”

“Đúng vậy,“ La Khiêm hiển nhiên sửng sốt, “Sao vậy?”

“Theo quy trình nên là cho tôi xem qua.”

“Bình thường ngài đều bận rộn, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu phải tự mình định đoạt mọi chuyện, chẳng phải là phí công nuôi dưỡng chúng tôi sao?” Nam nhân cười cười, tuy hắn đã hơn 50 tuổi, nhưng có một túi da thanh tuấn nho nhã, nhìn rất thoải mái.

Nhưng chính là quá thoải mái, mang đến cho người cảm giác không chân thực.

Cố Trì Khê mím môi không trả lời, rũ mắt nhìn lướt qua văn kiện ký tên, “Chuyện gì?”

“Chu Minh không thể quay lại.” La Khiêm nói thẳng, ngữ khí hoàn toàn khác với vừa rồi.

Cô dừng lại đầu bút, ừ một tiếng, không ngẩng đầu lên.

Tiếp tục xem phần tiếp theo.

La Khiêm đánh giá thần sắc của cô, ngồi xuống, “Ngài cảm thấy Khang Hoa có thể tiếp nhận vị trí của Chu Minh sao?”

“Ông ta hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm.”

“Đúng vậy, nhưng... Đây không phải là thích hợp nhất.” Trong ngữ khí có chút khẩn cấp, hắn ngồi thẳng lưng, nửa người hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay phải đặt lên tay vịn của ghế.

Dáng ngồi khá bồn chồn.

Bàn tay ký tên của Cố Trì Khê dừng lại, đầu bút lơ lửng vài giây rồi hạ xuống, bình tĩnh hỏi: “Ông cảm thấy ai là người thích hợp nhất?”

“Những người trong bộ phận bay đều có thể.”

“Sao?”

“Trong ngành của chúng ta, phi công là trụ cột, Chu Minh xuất thân là một phi công. Khang Hoa là phụ trách tài chính, cho nên rất khó đưa ông ấy lên vị trí phó giám đốc điều hành...” La Khiêm nói rất nhiều, ngữ điệu càng nhanh, tiếp theo lại bị đánh gãy.

“Tôi nhớ ông cũng từng là phi công.” Cố Trì Khê ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt kia sâu thẳm khó dò.

La Khiêm đột nhiên im lặng.

“Đúng rồi—” Cố Trì Khê khẽ nhướng mày, tránh đề tài này, “Dự án tại căn cứ Giang Thành sẽ bị hoãn lại cho đến mùa hè năm sau.”

“Tại sao?”

“Có quá nhiều chuyện, chúng ta phải tập trung vào chủ yếu và thứ yếu.”

“Nhưng đã được phê duyệt rồi.” La Khiêm không hiểu cô đang làm gì.

Cố Trì Khê vặn nắp bút, tùy ý nói: “Hiện tại, Khang Hoa đã nhận kế hoạch mở một con đường mới từ Chu Minh, ông có thể giúp một tay.”

“...”

Một lúc sau, La Khiêm rời đi.

Cô mở ngăn kéo, lấy bức tranh mình vẽ lần trước ra, dùng bút đỏ tô đầy một con cá mập dưới sông.

Bốn giờ hai mươi, đã đến giờ ra sân bay.

Cố Trì Khê cất tranh đi, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu nhìn, Ôn Ninh đi vào, đứng ở cửa nhìn cô.

“Ninh Ninh?”

Băng tuyết trong mắt cô tan chảy, xuân thủy chảy qua.

Ôn Ninh mím môi, thuận tay đóng cửa lại, vòng qua bàn làm việc đi tới trước mặt cô, ngồi xuống bàn, tùy ý hỏi: “Mấy giờ bay?”

“...năm giờ.” Cố Trì Khê kéo nàng ngồi lên đùi mình.

“Ò.”

Nàng không có dấu hiệu phản kháng.

Ngồi được một lúc, nàng thấy ngượng nên đứng dậy dựa vào bàn.

“Sao vậy?” Cố Trì Khê đứng dậy ôm lấy nàng.

Ôn Ninh cúi mặt, lông mi dày rũ xuống như chiếc quạt nhỏ, thanh âm trầm thấp: “Trong cuộc họp, bọn họ tranh cãi về việc lần trước tài liệu hàng không bị trộm, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cánh tay Cố Trì Khê cứng đờ, định theo thói quen không nói gì, lại bị câu tiếp theo của Ôn Ninh ngăn lại.

“Chị giấu em cũng vô dụng, em có thể hỏi người khác.”

“...”

“Hửm? Nói không?” Ôn Ninh ngẩng mặt lên.

Thấy bộ dáng nàng không bỏ cuộc, Cố Trì Khê cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thở dài, thành thật kể lại chuyện lần trước Khang giám đốc bị gài bẫy.

Ôn Ninh lại cúi đầu, nàng trầm mặc, lông mày hơi cau lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Ninh Ninh?”

Cố Trì Khê xoa nhẹ vành tai nàng, gò má lộ ra một vệt hồng hồng, nhịn không được muốn hôn nàng một cái, nàng lại đột nhiên nhẹ giọng lẩm bẩm: “Khó trách chị cho rằng Chu phó tổng cũng bị hãm hại....”

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Ôn Ninh hoàn toàn có thể lý giải.

Giống như bản thân nàng, bảy năm trước nàng đã từng tuyệt vọng một lần, bảy năm sau nàng rất sợ lại tuyệt vọng lần nữa.

Nhưng mà, bản chất của hai sự việc về cơ bản là khác nhau. Nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao Cố Trì Khê lại nhạy cảm như vậy? Chẳng lẽ có cảm tình sâu xa với cấp dưới? Rõ ràng không có khả năng.

Trừ khi……

Có những lý do khác.

“Ninh Ninh, chị phải đi rồi.” Cố Trì Khê ghé vào tai nàng, mím môi, hôn khắp vành tai nàng.

Ôn Ninh rùng mình, ừ một tiếng, không cẩn thận ngã vào trong ngực cô.

“Không nói lời tạm biệt với chị sao?”

“Không phải là chị sẽ không trở lại.”

Lời này vừa nói ra, Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy tim thắt lại, không thở nổi. Nàng rút lui khỏi vòng tay của Cố Trì Khê, quay lưng lại.

Một mảnh im lặng không lời.

Nàng thế mà có thể nhẹ nhàng nói ra những lời này.

Nhưng mà, nàng vẫn sợ, vô cùng sợ. Trong khoảng thời gian ngắn có thể không xảy ra nữa, nhưng về lâu dài thì sao?

Hốc mắt Ôn Ninh có chút đau.

“Ninh Ninh...”

Cố Trì Khê từ phía sau ôm lấy nàng, đem trái tim nóng bỏng của mình dán chặt vào lưng nàng, “Dù đi đâu, cuối cùng chị nhất định sẽ quay về bên cạnh em.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng xoay nàng lại, hôn lấy đôi môi kia.

“Được--”

Mặt Ôn Ninh nóng bừng, nhắm mắt lại.

Đột nhiên, có hai tiếng gõ cửa, Đàm Giai đẩy cửa ra: “Cố tổng, nên...”

Cô sững sờ ở nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.