Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 58: Chương 58: Chương 57




Trong phòng ngủ chỉ còn lại yên tĩnh.

Cố Trì Khê liên tục nhớ lại ngữ khí của Ôn Ninh, lấy lại tinh thần, đọc lại tin nhắn WeChat, từng câu từng chữ, giống như nhai kỹ nuột chậm một món ăn, cuối cùng cũng phản ứng lại.

Ninh Ninh lo lắng cho cô, sợ cô xảy ra chuyện.

Trong điện thoại không chịu nói một lời.

Tiểu tính tính này khiến Cố Trì Khê vừa vui mừng vừa đau lòng, nói không nên lời là tư vị gì, cô vội vàng gọi lại cho Ôn Ninh, đổ chuông rất lâu nhưng không có người trả lời, cuộc gọi thứ hai vẫn như vậy.

Ôn Ninh gửi một tin nhắn WeChat:

[Đừng gọi nữa]

[Đi ngủ]

“...”

Cố Trì Khê nhìn chằm chằm màn hình, thở phào một hơi, khóe môi vô thức nhếch lên. Cô tưởng tượng cảnh Ninh Ninh cau mày bĩu môi gõ hai câu này, liền không nhịn được bật cười, dùng ngữ khí mềm nhẹ gửi tin nhắn thoại:

“Vợ ngủ ngon.”

Mười giây sau, Ôn Ninh trả lời bằng biểu tượng cảm xúc “nôn“.

Cố Trì Khê cầm điện thoại mỉm cười.

Cười cười, trong mắt hiện lên chua xót. Cô cảm nhận được trái tim Ninh Ninh đang tiến lại gần mình, nhưng giữa hai người luôn có một tầng vô hình, cho dù cô có tận lực bù đắp những gì đã trong bảy năm qua thì cũng khó có thể quay lại như trước.

Có đôi khi cô không thể không suy nghĩ bi quan, hai người không thể xác định tương lai hoặc không là căn bản không có tương lai, mọi thứ đều đầy biến số, chỉ có thể trân trọng từng ngày hiện tại.

Sau khi Đàm Giai tắm xong, Cố Trì Khê đi vào phòng khách, mở danh sách gọi món trên bàn khách sạn, “Tiểu Đàm, muốn ăn gì?”

“…Để tôi xem, Cố tổng, ngài muốn ăn gì?” Đàm Giai bước nhanh tới, một tay cầm mũ chụp tóc, một tay ấn thực đơn.

Loại chuyện này sao cô có thể để lão bản tự mình làm?

Vụ quấy rầy chuyện tốt của người ta ngày hôm qua vẫn chưa có tính sổ——

Cố Trì Khê liếc nhìn cô một cái, cũng không kiên trì, tùy ý nói: “Ăn cháo cá đi.”

“Được.”

Đàm Giai cứng nhắc gật đầu, dùng đầu ngón tay lần theo thực đơn, gọi món. Sau gọi xong, cô quay lại nhìn thấy Cố Trì Khê đang ngồi trên sô pha phía sau, ánh mắt ý vị sâu xa nhìn cô.

“Cố tổng…” Đỉnh đầu cô phát lạnh, “Trên mặt tôi có gì sao?”

Cố Trì Khê vẫy tay với cô.

Đàm Giai kinh ngạc.

Lão bản muốn tìm cô tính sổ? Trừ tiền thưởng của cô? Hay là... Nhìn chán Ôn cơ trưởng, muốn xuống tay với trợ lý đáng thương? Không - không có khả năng.

Trong đầu cô nghĩ ra đủ loại tình huống, bước tới giống như sắp chết.

Cố Trì Khê vỗ vỗ chỗ bên cạnh ra hiệu, Đàm Giai ừ trong cổ họng, ngồi xuống chờ đợi “Bản án ngày tận thế“.

“Tiểu Đàm...”

“Vâng.”

Xong rồi.

“Cô đi theo tôi bao lâu rồi?” Cố Trì Khê nhẹ giọng hỏi.

Lòng bàn tay Đàm Giai đổ mồ hôi, cô thành thật nói: “Hai năm ba tháng.”

Khi Cố Trì Khê đang làm việc ở Anh, Đàm Giai là trợ thủ đắc lực nhất của cô, sau đó cô từ chức về nước, Đàm Giai dứt khoát quyết định đi theo cô, mặc dù hai người làm việc cùng nhau không lâu lắm, nhưng rất tin tưởng lẫn nhau. So với Trần Thư ký và Cao thư ký được tuyển dụng sau này, Cố Trì Khê thoải mái giao những việc quan trọng cho Đàm Giai hơn.

Cô nghe vậy gật đầu, im lặng một lúc mới nói: “Văn kiện phê duyệt căn cứ Giang Thành sẽ được công bố vào đầu tháng sau, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị tuyển dụng, dưới danh nghĩa tổng bộ.”

“Nhưng...” Đàm Giai dừng một chút, lập tức ý thức được, “Ò, tôi hiểu rồi.”

“Trước cuối năm phải có một buổi lễ ra mắt.”

Đàm Giai vâng một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng là chuyện gì, trong lòng rất sợ hãi, liền thả lỏng ra, hỏi: “Sao ngài lại gấp như vậy?”

“Hãng hàng không Đông Nguyên muốn thành lập chi nhánh ở Lạc Thành, nhưng vẫn còn ở bên lề.” Giọng nói của Cố Trì Khê rất nhẹ, tùy ý xoay chiếc nhẫn chữ thập trên tay.

“Để chúng tôi đoán xem Đông Nguyên sẽ hành động trước cuối năm nay hay mùa xuân tới.”

Mặc dù thành lập căn cứ không phải là cơ mật trong giới, nhưng kế hoạch chiến lược có liên quan sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với cạnh tranh, cô chỉ cần nhân cơ hội này để chủ động kiểm tra, bất kể kết quả như thế nào cũng sẽ mang đến tổn thất cho công ty, nhưng có thể nhận được đáp án mà cô muốn.

Đàm Giai mơ hồ hiểu được, nhưng cô lại không thể hiểu được trong lòng mình rốt cuộc đang nghĩ gì.

Chỉ cần làm những gì lão bản nói là được rồi.

“Tôi đoán... nếu muốn vượt lên trước chúng ta, cũng chỉ là vào cuối năm đi?” Đàm Giai nói.

Cố Trì Khê mỉm cười, lắc đầu không nói.

Chiếc nhẫn chữ thập xoay một vòng lại một vòng, ngón tay thon dài trắng nõn, dưới ánh đèn màu cam ấm áp, tưởng tượng thấy những ngón tay được bao phủ một lớp chất lỏng trong suốt như pha lê, không thể nhìn thấy trong bóng tối, một cảnh tượng mỹ diệu.

“Tôi cho Ôn Ninh số di động của cô, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài, nếu em ấy không liên lạc được với tôi liền sẽ gọi cho cô, cô thấy thế nào?” Cô nhìn Đàm Giai.

Đàm Giai đột nhiên hiểu ra cái gì, cố nén cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”

- -Ha ha ha ha

Cô mím khóe miệng, vội vàng quay đi.

“Muốn cười thì không cần nhịn.”

“...”

“Hôm qua cô làm em ấy sợ đấy.”

“Tôi không cố ý……”

Lời vừa dứt, điện thoại cố định của khách sạn vang lên, Đàm Giai lập tức đi lấy, lễ tân nói có phần cơm mang về phòng bọn họ, hỏi bọn họ có cần lấy lên không. “Cơm hộp? Chúng tôi không gọi cơm hộp, có giao nhầm không?”

Quầy lễ tân cùng cô kiểm tra thông tin: “Số điện thoại là 1619, Cố tiểu thư.”

“Cố tổng, chị gọi cơm hộp sao? Viết số điện thoại và họ của ngài.” Cô quay đầu lại hỏi.

Cố Trì Khê có chút sửng sốt, muốn nói không cần, nhưng nghĩ nghĩ lại nói: “Chờ một chút, đưa lên đi.”

Hôm qua sau khi nhận phòng khách sạn, việc đầu tiên cô làm là báo địa chỉ và số phòng cho Ôn Ninh, để trấn an nàng ngoại trừ ba người bao gồm nàng và Đàm Giai thì không ai biết số phòng của cô.

Khoảng nửa giờ trước, cô và Ôn Ninh nói chuyện xong...

Cô đoán ra.

Vài phút sau, phục vụ của khách sạn gõ cửa, đồng thời mang bữa ăn mà hai người vừa gọi. Cố Trì Khê cầm lấy đồ ăn, đặt lên bàn, sốt ruột mở ra.

Tên cửa hàng bắt mắt được in trên hộp cơm đóng gói đẹp mắt: Cửa hàng cháo Mạn Anh.

Trên tấm phiếu nhỏ là hai phần cháo cá.

Cầm phiếu nhỏ, ánh mắt Cố Trì Khê rơi vào tên cửa hàng, ký ức tràn ngập trong đầu cô...

Năm cô tốt nghiệp đại học cùng Ôn Ninh đến kinh đô chơi, hai người tùy ý đi dạo, bước vào một quán “Quán cháo Mạn Anh”, gọi mỗi người một phần cháo cá. Khi đó, cô nói rất thích, sau này sẽ quay lại, nhưng lúc trở về liền quên mất.

Thật không nghĩ tới, đã qua nhiều năm, cửa hàng vẫn ở đó, thật trùng hợp là gần khách sạn nơi cô ở.

Đôi mắt của Cố Trì Khê sinh ra nhiệt ý.

“Cố tổng, chị gọi đồ hộp, có ăn nổi mấy thứ này không?” Đàm Giai đặt bữa tối từ khách sạn lên bàn, chỉ chỉ.

“Là Ôn Ninh gọi,” Cố Trì Khê chớp chớp mắt, thủy quang trong mắt rút đi, bưng một bát cháo đặt trước mặt cô, “Ở đây đều là cháo cá, cô muốn chọn loại nào cũng được.”

Nói xong, cô ôm lấy phần của mình như bảo bối, ngồi xuống bàn ăn.

Đàm Giai liếc mắt nhìn bữa tối khách sạn gửi đến, cũng là cháo cá và mì udon mình gọi, không nghĩ nhiều, cô dứt khoát chọn cơm hộp của Ôn Ninh. Hiện tại cũng muộn rồi, có lẽ ăn cháo dễ tiêu hóa hơn, hơn nữa——

Món cháo do “Vợ lão bản” gọi cô nào dám không biết điều mà cự tuyệt như vậy?

Trên bàn cơm có một hương thơm thần tiên lan tỏa.

Cố Trì Khê ăn cháo rất chậm, ngoại trừ nóng, cô còn muốn tinh tế thưởng thức, vị của cá hòa vào cháo, hương thơm nguyên bản thoang thoảng trên đầu lưỡi, cô hoàn toàn không nhớ rõ hương vị năm đó, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy giống nhau.

Điện thoại lại nhận được tin nhắn của Ôn Ninh.

[Cháo thế nào]

Cố Trì Khê dừng thìa, lập tức nói: [Ngon]

Cô không khỏi cong khóe môi.

Khung trò chuyện hiển thị nàng đang gõ chữ, ngắt quãng, cô đợi rất lâu, nhưng Ôn Ninh chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc “Ngủ ngon“.

Cố Trì Khê có chút thất vọng, nhưng vẫn trả lời “Ngủ ngon”, thất thần nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Ninh Ninh muốn nói gì sao?

Đàm Giai đang ăn cháo được một nửa, thấy lão bản của mình ngồi bất động như tượng đất, giữa hai lông mày có nếp nhăn, cô hoài nghi nói: “Cố tổng, cháo nguội rồi.”

“...ừm” Cố Trì Khê hoàn hồn, cất điện thoại đi.

Thất thần ăn cháo.

Ăn cháo xong, Đàm Giai chủ động dọn rác.

Cố Trì Khê trở lại phòng ngủ, nhất thời không ngủ được, đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm. Đêm nay là ngày mười tám âm lịch, trăng vẫn tròn vành vạnh treo ở một góc trời, thành phố lấp lánh ánh đèn.

Vầng sáng lặng lẽ rắc khắp người cô.

Xem một hồi, cô trở lại giường ngồi xuống, bấm WeChat đọc đi đọc lại mấy dòng chữ Ôn Ninh gửi đến, cảm thấy mất mát, cô lại lui ra ngoài.

Ảnh đại diện của Ôn Ninh được hiển thị ở lối vào của vòng bằng hữu.

Cố Trì Khê tò mò bấm vào, phát hiện Ôn Ninh cũng không có ngoan ngoãn đi ngủ, mười phút trước mới đăng một bài: Tôi từng thăm lại chốn xưa, nhưng cảnh còn người mất.

Hình kèm theo là ảnh cổng “Cháo Mạn Anh” góc dưới bên trái chụp tháng 6/2012...

Ba tháng sau khi cô rời đi.

Đầu ngón tay đóng băng trên màn hình, nặng nề ấn xuống, Cố Trì Khê đã hiểu được động thái, trái tim đang đập của cô như ngừng đập một giây, bị cắt đứt, đau đớn dày đặc dâng lên.

[Còn chưa ngủ sao?]

Ôn Ninh không trả lời.

Nửa đêm, Cố Trì Khê mất ngủ, lại mở WeChat ra, mới phát hiện Ôn Ninh đã xóa bài đăng đó từ lúc nào...

Trưa hôm sau, Cố Trì Khê trở lại Lạc Thành, lúc đó Ôn Ninh đang ngắm phong cảnh ở độ cao 10.000 mét.

Ba giờ chiều, Trương tổng từ vật liệu bay Hoàn Á đến, hai người ngồi trong văn phòng của Cố Trì Khê, thảo luận về việc giao và mua vật liệu máy bay, sau đó là mở họp.

Vật liệu bay Hoàn Á là công ty con của hàng không Hoàn Á, chuyên sản xuất phụ tùng hàng không, tương đương với tự sản xuất và tự bán, còn có bán ra bên ngoài. Việc mua của công ty chỉ là hình thức, hầu như không tốn tiền nhưng có đầy đủ các quy trình, giấy tờ cần thiết.

Sau khi nhận được tin báo, Trương tổng đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, lật lại danh sách hàng tồn kho, kiểm tra chất lượng và người giám sát, phát hiện ra lô vật liệu bay mua lại thực sự đủ tiêu chuẩn khi chúng rời khỏi kho, nhưng điều rất kỳ lạ là một số sản phẩm kém chất lượng sắp đưa đi tiêu hủy đã biến mất một cách bí ẩn.

“Cho nên, những sản phẩm kém chất lượng đã biến mất này là nhập vào kho vật liệu bay của công ty.” Giọng nói lạnh lùng của Cố Trì Khê vang vọng trong phòng họp.

Vì quy trình chỉ mang tính hình thức, cho nên người ở bộ phận mua hàng không yêu cầu xem xét báo cáo đã qua kiểm tra chất lượng mà trực tiếp đăng ký và đưa vào kho.

Mà các sản phẩm đủ điều kiện đã được vận chuyển từ công ty con không tìm thấy tung tích.

Thật đúng là phương pháp treo đầu dê bán thịt chó.

Có thể thần không biết quỷ không hay nhận những sản phẩm kém chất lượng, lại thay thế những sản phẩm đủ tiêu chuẩn, nhất định là rất quen thuộc với hoạt động của toàn bộ quá trình này, nhất định là có người hợp tác trong ngoài, nếu không thì tuyệt đối không thể làm điều đó với sức mạnh của một người.

Cố Trì Khê nghĩ cho dù đưa cho cô xem biên lai ngay từ đầu, chưa chắc chính cô có thể phát hiện ra - nếu không có gì ngoài ý muốn, cô sẽ không kiểm tra, tự nhiên sẽ không ai có thể phát hiện ra.

Một khi sự cố xảy ra sẽ là một chuỗi sự cố không thể kiểm soát.

Thật tàn nhẫn...

Trong phòng họp có vài cảnh sát, những người bị tình nghi sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn, hai ngày tới sẽ lại là một ngày không an ổn.

Cố Trì Khê không mong đợi lập tức tìm ra kẻ đứng đằng sau.

Có lẽ đây sẽ là một trận chiến kéo dài.

...

Thật ngoài y muốn, quá trình điều tra vụ án tiến triển nhanh chóng.

Trong vòng chưa đầy hai ngày, nghi phạm đã bị nhốt 3 người, trong đó có thủ kho Lý Mỗ là đối tượng tình nghi nhất. Chiều cùng ngày, Lý Mỗ đã đến cơ quan công an đầu thú và khai nhận mọi việc.

Ngày thường Lý Mỗ thích đánh bạc, ban đầu hắn chỉ chơi nhỏ giải sầu, sau khi thắng được một số tiền lớn, hắn dần cảm thấy không hài lòng nên đâm ra nghiện, càng đánh càng nợ nhiều hơn, lo lắng dần nảy ra ý tưởng tráo linh kiện vật liệu bay.

Vật liệu bay rất có giá trị, một lỗ vít nhỏ có thể bán với giá mấy trăm ở “chợ đen”, chưa kể các mặt hàng lớn khác.

Nhưng tiền đề là mang lại một báo cáo kiểm tra chất lượng đủ tiêu chuẩn.

Hắn quen thuộc với quy trình kiểm soát ra vào kho hàng của công ty, biết không thường xuyên kiểm tra, nhưng cũng không thể bỏ sót việc gì mà không có lý do, cho nên hắn đã hối lộ những người trong kho sản xuất của công ty con, khai man rằng sẽ mua các bộ phận không đủ tiêu chuẩn và bán cho các công ty tái chế, đem về một số bộ phận kém chất lượng.

Phân xưởng sản xuất của công ty con có quy định hàng kém chất lượng được bảo quản tập trung, không được tùy tiện vứt bỏ, tuy nhiên quy định này tương đối lỏng lẻo, có tính phân tán, có thể không tuân theo – bởi vì sẽ không có ai có chủ ý với các sản phẩm kém chất lượng, thông thường sẽ được công ty thống nhất bán dưới dạng chất thải cho các công ty tái chế chuyên dụng.

Lời khai của hắn hoàn toàn phù hợp với những manh mối mà cảnh sát điều tra thu được.

Để xác nhận xem những gì Lý Mỗ nói có đúng hay không, một cuộc điều tra tổ chức lại lần thứ hai đã được tiến hành, bằng chứng đã đầy đủ, Lý Mỗ các nhân viên của kho sản xuất đã bị bắt giữ.

Vụ việc được giải quyết đơn giản và nhanh hơn dự kiến.

Xem ra chẳng khác nào thua lỗ do “nội bộ lục đục” và “quản lý rời rạc”.

Cố Trì Khê lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.