Ôn Ninh nói xong liền sủa hai tiếng: “Gâu gâu ——”
Cố Trì Khê không nhịn được cười ra tiếng, bước chân chậm lại. Trần thư ký hoài nghi nhìn cô, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt lãnh đạm kia, thầm thở dài mặt trời mọc từ phía tây.
“Không phải có biểu muội ở cùng sao?” Cô cố ý nói.
Ôn Ninh thấp giọng nói: “Hôm nay phỏng vấn xong em ấy sẽ trở về, một mình em ở nhà...” Dừng một chút, ngữ khí trở nên hung ác: “Đều tại chị, dụ em đi nhà ma, hôm qua còn hỏi em có sợ ma không, chị cố ý.”
Đêm qua có biểu muội ở cùng, đêm nay nàng lại một mình trong căn phòng trống.
“Được được được, chị sai rồi, “ Cố Trì Khê nhẹ giọng dỗ dành, “Hôm nay về nhà, bất quá khả năng về tương đối muộn, nếu sợ trời tối, trước tiên em đến văn phòng đi, có được không?”
Trần thư ký bên cạnh lộ ra vẻ kinh hãi: “!”
“...Ừm, được.” Ôn Ninh mơ hồ trả lời.
“Em đang phục huấn, không nói chuyện với chị nữa.”
“Đi đi.”
Cúp điện thoại, Cố Trì Khê không khỏi nhếch môi, thêm một ghi chú:
[6/11 Ninh bảo sợ ma]
Tại trung tâm huấn luyện, ba thiết bị mô phỏng A320 đang hoạt động.
Trong lúc Ôn Ninh nghỉ giải lao, nàng thay đồng nghiệp đi lên, nàng đang dựa vào lan can, cầm điện thoại cười, một tay đút túi quần, quần ôm sát đôi chân thon dài, áo đồng phục ôm eo cùng thắt lưng màu đen chỉnh tề sạch sẽ, có viền vàng quanh cổ tay áo.
Điện thoại của biểu muội gọi đến.
Ngữ khí của tiểu cô nương rất vui vẻ, sau khi báo cáo tình hình, cô nói cô đã chặn Cố Trì Khê trước thang máy, nhưng đối phương không nhớ ra cô, cho nên có chút ủ rũ.
Ôn Ninh nghe vậy vô cùng tức giận: “Sao em lại ngăn chị ấy? Thang máy nào? Tầng một sao? Em sợ người khác không nhìn thấy phải không?”
Giọng nói vô thức to hơn khiến đồng nghiệp bên kia phải nhìn sang.
Nàng xoay người đi ra ngoài.
“Biểu tỷ, chị tức giận như vậy làm gì? Chị chính là quá ngu ngốc, có mạch tài nguyên tốt như vậy lại không biết dùng, aiz, chị đã lăn lộn trong xã hội 5 năm, tư duy cao hơn em mới ra trường.” Biểu muội không để ý mà nói.
Ôn Ninh hạ thấp giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến tư duy, Từ An Diêu, đừng quấy rầy chị ấy, bằng không nếu xảy ra chuyện gì em tự gánh lấy hậu quả.”
“Ai nha em biết rồi, khẩn trương đến chị, em còn trông cậy Cố tỷ tỷ giới thiệu cho em một cao phú soái... Quên đi, vẫn là chính mình đáng tin cậy, aiz, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.”
“...”
Cúp điện thoại, Ôn Ninh sững sờ ở đó.
Cẩn thận nghĩ lại lời nói của biểu muội, tựa hồ không có ý tứ gì, nàng không thể cảm nhận được hàm ý sâu xa hơn.
Huấn luyện cả buổi chiều, sau khi kết thúc Ôn Ninh trực tiếp đến văn phòng của Cố Trì Khê.
Người kia không có ở đó, chỉ có một mình Cao thư ký ở cửa, nàng tùy tiện đi vào đóng cửa lại, cất túi xách, tìm đồ ăn vặt rồi ngồi xuống sô pha. Một lúc sau, Cao thư ký tan làm đến chào hỏi nàng.
Toàn bộ phòng yên tĩnh.
Ôn Ninh đi tới bên cửa sổ, mở ra, nhẹ nhàng vén nắp đàn ngồi xuống. Giữ tay trên các phím, quên chơi cái gì.
Trên đàn có một cuốn sách âm nhạc, nàng lấy xuống xem qua, phần lớn là nhạc cổ điển. Nàng đã không tập piano một thời gian, ngượng tay, lật tìm kiếm một hồi, nàng chỉ tìm thấy một bản nhạc “Khúc mộng ảo” có thể chơi.
Nàng sắp xếp bản nhạc, cố gắng xem âm điệu, lắp ba lắp bắp nhịp đầu tiên...
Khi còn nhỏ, Ôn Ninh đứng trên ban công lầu hai nhà mình, thường nghe thấy tiếng đàn piano từ nhà bên truyền đến, có lúc dữ dội, có lúc trầm thấp, lúc nhỏ nàng không hiểu, chỉ đơn giản là thích nghe. Sau đó, nàng khẩn cầu Cố Trì Khê dạy nàng chơi piano.
Nàng không phải là học sinh giỏi, chơi đàn chỉ là cái cớ, mục đích chỉ để chơi với tỷ tỷ. Nàng không nghiêm túc, tỷ tỷ lại dạy nàng rất nghiêm túc, dần dần nàng cũng trở nên nghiêm túc.
Nhiều đêm, nàng ôm cá heo bông nằm trên giường, nghe tỷ tỷ chơi bài “Khúc mộng ảo”, nghe đến ngủ thiếp đi.
Đó là nàng ăn vạ để ngủ lại phòng của tỷ tỷ.
Mỗi lần Ôn Ninh chơi đều mượt hơn, nhưng nàng không chơi như giai điệu của tỷ tỷ.
Mệt mỏi, nàng đứng dậy đứng bên cửa sổ một lúc, đi đi lại lại, liếc nhìn chúa Jesus bị đóng đinh trên tường, sửng sốt. Nàng đến gần, nhìn kỹ hơn, nhìn về phía bàn trà.
Không thấy?
Ôn Ninh đưa mắt nhìn lại, nhìn chằm chằm bức tranh Chúa Jesus bị đóng đinh...
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy, nàng đã muốn đặt câu hỏi, nhưng khi đó, trái tim nàng tràn ngập ủy khuất cùng hận ý, tâm trí chỉ có khổ sở mà nàng phải chịu đựng trong những năm này, nàng không muốn quan tâm quá nhiều đến người kia.
Mỗi lần nhìn thấy, nàng luôn nuốt lời vào môi, suy đoán thử thăm dò thái độ của Cố Trì Khê, miệng người kia còn chặt hơn cả niêm phong, cho dù nàng có hỏi, cô cũng sẽ không nói cho nàng biết.
Một lòng, thăng trầm, thay đổi rất nhanh.
Nàng bắt đầu chất nhất với sự thật đằng sau, bắt đầu nghĩ tới những gì đã xảy ra với Cố Trì Khê, bởi vì một ngày, nàng đột nhiên phát hiện ra vị trí quan trọng nhất trong trái tim mình vẫn dành cho Cố Trì Khê. Mặc dù bảy năm qua nàng bận rộn kiếm tiền không yêu đương, nhưng trong thâm tâm nàng biết rằng sẽ không ai có thể bước vào thế giới của nàng, thế giới mà nàng đã dành cho Cố Trì Khê.
Nàng tức giận vì người kia không nói cho nàng biết, nhưng cũng cảm thấy đau lòng vì người kia phải chịu đựng một mình.
“Cuộc chiến gia tộc” lướt qua tâm trí của Ôn Ninh...
Nàng sửng sốt ngồi xuống, lấy điện thoại ra tìm “Cố Chu Hải“.
Trên bách khoa toàn thư, ảnh đại diện của Cố Trì Khê biến thành màu xám, các mục chỉ ghi lại thông tin cơ bản mà thế giới bên ngoài biết đến, hầu như không có gì về quyền riêng tư. Về gia đình, chỉ đề cập đến hai con gái và một con trai, không đề cập đến việc ly hôn.
Cố Trì Khê nói rằng ba mẹ cô đã ly hôn, cô là con một.
Dựa vào những thông tin duy nhất có được, Ôn Ninh có thể suy ra cô rất có thể có anh chị em cùng cha khác mẹ, nhưng xác suất cùng cha khác mẹ không lớn.
Giả sử cha mẹ cô ly hôn khi cô mới mười tuổi, cô sống cuộc sống của một cô con gái độc nhất trước mười tuổi, sao có thể xảy ra cuộc chiến? Trừ khi Cố Chu Hải đã ly hôn một lần, có một cặp con, gặp mẹ của Cố Trì Khê trong hôn nhân thứ hai...
Ôn Ninh đau đầu suy nghĩ.
Nàng rất ít khi tiếp xúc với những tình huống phức tạp này, không thể tưởng tượng ra những thứ mình chưa từng thấy, cũng không tìm được thông tin đáng giá nên đành bỏ cuộc.
...
Sau tám giờ, Ôn Ninh lên xe đã chờ sẵn.
Cố Trì Khê đang nhìn biểu đồ trên ipad, vẻ mặt chuyên chú, Ôn Ninh không đành lòng quấy rầy cô, mãi cho đến khi cô tắt máy cất đi mới hỏi: “Biểu muội nói hôm nay em ấy chặn chị lại?”
“...Ừm.” Cố Trì Khê gật đầu, trong mắt mang theo mệt mỏi, “Em ấy chỉ là gặp người quen nên tương đối vui vẻ, cũng không có gây phiền phức gì cho chị, đừng trách em ấy.”
Cô tựa đầu vào vai Ôn Ninh.
Ôn Ninh ừ một tiếng, thuận thế nắm lấy tay cô, điều chỉnh tư thế để cô dựa thoải mái hơn.
Đèn đã tắt, bên trong xe tối om, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt, giống như một con cá, một lúc sau mới bơi đi. Trong yên tĩnh, có thể nghe thấy hô hấp đều đặn của nhau.
Một lúc lâu sau, Ôn Ninh mới thấp giọng hỏi: “Sao không thấy trên bàn trà của chị?”
“Trong ngăn kéo.” Cố Trì Khê nhắm mắt trả lời.
“Ò.”
Ôn Ninh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi ra nguyên nhân, liền gạt bỏ ý nghĩ này.
Về đến nhà, cả hai người đều có chút mệt mỏi, sau khi tắm xong, Cố Trì Khê mặc đồ ngủ màu chanh nhỏ hoạt hình lên lầu, lên giường của Ôn Ninh.
“Tắt đèn đi.” Ôn Ninh thuận miệng nói.
Cố Trì Khê cười nhéo nhéo tai nàng, “Em không sợ ma sao?”
“...”
Ôn Ninh hừ lạnh một tiếng: “Có người ở bên cạnh thì sợ cái gì?” Nói xong, nàng chui vào trong chăn ôm eo cô, “Chị giúp em đuổi ma đi.”
Cố Trì Khê có chút thụ sủng nhược kinh, tắt đèn, nằm xuống, nghiêng người đối mặt với nàng: “Tin tưởng tỷ tỷ như vậy sao?”
“Ừm.”
“Em không lo chị là người xấu sao?”
“Nào có cái gì là tốt hay xấu tuyệt đối, chị coi em như con nít ba tuổi à.” Ôn Ninh cười nhạo, cảm thấy những từ này nghe có chút quen tai, đêm tết Trung thu Cố Trì Khê đã nói qua câu tương tự.
Nàng dừng lại một chút, hỏi: “Chị đã làm gì mà không muốn em biết sao? Có mặt tối nào mà không muốn em nhìn thấy sao?” Ngữ khí của nàng rất nhẹ.
Trong tầm mắt là một mảnh bóng tối, ngũ quan trên mặt của nhau mơ hồ.
Người bên cạnh im lặng.
Ôn Ninh nhìn cô trong bóng tối, liên tục nghĩ lại mấy câu này, nhất thời thần kinh phản ứng của nàng trở nên cực kỳ nhạy bén, giống như một chiếc thuyền đánh cá trong bóng tối lướt trên biển cả mênh mông, tìm kiếm ánh sáng của ngọn hải đăng.
Chẳng lẽ vì lo lắng không tiếp nhận được “bóng tối” nên cô mới từ chối kể lại toàn bộ sự việc?
“Cố Trì Khê...”
“Hửm?”
“Chị nói cuộc chiến gia tộc là có ý gì?” Ôn Ninh nắm lấy tay cô.
Cố Trì Khê vẫn im lặng.
“Mẹ chị đánh chị? Ba chị đánh chị?”
“Ba mẹ đánh nhau?”
“Anh chị em đánh nhau?”
“Ninh Ninh ——” Cố Trì Khê thống khổ nhắm mắt lại, “Đừng hỏi nữa.”
Cô rút tay lại, xoay người lại.
Ôn Ninh biết mình ít nhất đã đoán đúng một điều, dựa vào trí nhớ của nàng, nàng ngược dòng lại hơn mười năm trước...
Nàng nhớ đó là mùa đông năm lớp 4 tiểu học, một đêm nọ, sau khi nàng làm xong bài tập về nhà lão sư giao, tỷ tỷ bất ngờ đến gặp nàng, nói muốm ở lại với nàng một đêm.
Khi đó Ôn Ninh lúc nào cũng muốn dính vào người Cố Trì Khê, ngày nào cũng càn rỡ tìm người chơi cùng còn không đủ, tỷ tỷ có thể chủ động đến tìm nàng, nàng quả thực cao hứng muốn điên, không cho người hầu mang thêm một cái gối, muốn cùng tỷ tỷ ngủ trên một cái gối.
“Tỷ tỷ~ hôm nay em vội vàng làm thủ công, không có thời gian đi tìm chị, chị có nhớ em không?” Ôn Ninh ôm người kia làm nũng.
Cố Trì Khê mười ba tuổi dáng người cao gầy, da thịt nhợt nhạt ốm yếu, có chút phát triển sớm, luôn mím chặt môi, bộ dáng lãnh đạm người lạ chớ đến gần
Cô cười với Ôn Ninh: “Ừm, nhớ em.”
“Vậy chị ở nhà em thêm vài ngày đươkc không? Dù sao cũng rất gần...”
“Được.”
Ôn Ninh mừng rỡ nhảy dựng lên ôm lấy cô, lại thấy cô khẽ nhíu mày, “tsk” một tiếng. Nàng sợ tới mức lập tức dừng lại, “Tỷ tỷ, sao vậy?”
“...Không sao.” Cố Trì Khê cười lắc đầu, “Em có chú nặng.”
Còn nhỏ tuổi mà che giấu cảm xúc của mình rất tốt.
Ôn Ninh chu môi hít mũi, làm mặt heo với cô: “Ộp ộp—”
Hai người trước sau tắm rửa, Cố Trì Khê không mang theo cái gì, chỉ có thể mặc đồ ngủ của Ôn Ninh. Cô đang thay quần áo trong toilet, lấy quần lại quên lấy áo, lúc này mới phát hiện Ôn Ninh mở cửa đi vào: “Tỷ tỷ, chị quên áo...”
Phần thân trên bầm tím của cô vừa vặn lọt vào mắt Ôn Ninh.
Ôn Ninh kinh hãi.
Cố Trì Khê vội vàng lấy khăn tắm che lại, nhưng vết bầm tím quá dày đặc, khăn tắm quá nhỏ không thể che hoàn toàn, có thể thấy rõ mọi thứ.
“Ai đánh chị?” Một hài tuổi mười tuổi sẽ không tin là do va chạm.
Tiểu Ninh bảo nước mắt lưng tròng mà nhìn cô.
Cố Trì Khê cầm áo mặc vào, xoa đầu nàng trấn an, nhẹ giọng nói: “Mẹ chị.”
“Tại sao dì lại đánh chị?” Ôn Ninh hít mũi, nàng không hiểu, bởi vì ba mẹ nàng chưa bao giờ đánh nàng, thậm chí còn không hung dữ với nàng.
Cố Trì Khê nói dối: “Không làm bài tập.”
Mặc dù sớm phát triển nhưng cô có tự tôn mạnh mẽ, nói chuyện này với người khác cũng thật xấu hổ.
“Tại sao không làm bài tập liền phải đánh chị…” Ôn Ninh càng không hiểu.
Cố Trì Khê không giải thích, chỉ lau nước mắt cho nàng, nói: “Ninh Ninh, em thật hạnh phúc.”
Ôn Ninh không hiểu, nhưng là ôm lấy cô.
Sau đó, thỉnh thoảng hai người cùng tắm chung, Ôn Ninh luôn có thể nhìn thấy trên người Cố Trì Khê có nhiều vết bầm tím, mãi đến khi học cấp ba mới xuất hiện lại. Khi đó, nàng không thích Dương Nghi lắm, thậm chí còn có ý tưởng để cha mẹ nàng nhận nuôi Cố Trì Khê.
...
Lúc này Ôn Ninh mới ý thức được, “Không làm bài tập” rất có thể chỉ là nói dối, sự tình không đơn giản như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
Không khí đen kịt tĩnh mịch đến mức làm người đau tai.
Ôn Ninh nhìn trần nhà, bóng tối trong mắt mơ hồ, cắn môi, nghiêng người, từ phía sau vòng một cánh tay qua eo Cố Trì Khê, giống như năm đó ôm tỷ tỷ mình đầy thương tích.
“Được, em không hỏi nữa, ngủ đi.”
Cố Trì Khê không phát ra âm thanh, cũng không động.
Một lúc sau, Ôn Ninh vỗ nhẹ vào bụng cô, “Em sợ ma, chị xoay người lại đi.”
Cố Trì Khê lập tức xoay người lại.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Im lặng vài giây, Ôn Ninh vừa nhắm mắt lại, có thứ gì đó vừa mềm vừa nóng áp lên môi nàng, “Ưm—“
Thời tiết ngày càng lạnh, người đi đường lần lượt khoác thêm áo khoác.
Nửa năm sau huấn luyện lại phi công kết thúc, chỉ có một số người không qua đánh giá, đầu tháng toàn bộ hội tuyển tiếp viên dự bị đều thông qua kiểm tra thể chất, bắt đầu bố trí huấn luyện. Việc xây dựng căn cứ Giang Thành lặng lẽ tiến lên trong âm thầm. Công ty giống như một cỗ máy khổng lồ, vận hành một cách có trật tự, dưới bề mặt bình lặng lại có dòng chảy ngầm đang trào dâng.
Cố Trì Khê nhanh chóng tìm ra những người trong công ty đã có “giao dịch” với La Khiêm, còn có những người được hắn sắp xếp vào nhiều vị trí khác nhau, đồng thời lập một danh sách.
Đầu tiên tìm một cái cớ nhổ ra để thử phản ứng của La Khiêm, có lẽ là do lần trước nói về việc Khang Hoa tiếp nhận vị trí Chu Minh, hắn suýt nữa đã để lộ khuyết điểm, lần này hắn không có bất kỳ hành động nào, nhưng lại rất bình tĩnh.
Cô ẩn ẩn cảm thấy hẳn là có con cá lớn hơn sau lưng mình.
Nếu đúng như cô đoán thì mọi chuyện đã nằm ngoài tầm với của cô, người kia chính là mục tiêu của đại tỷ.
Hoặc là……
Trong lòng cô lại hiện lên một cái phỏng đoán: Vừa ăn cướp vừa la làng.
Cuối tuần, Cố Trì Khê cho mình một kỳ nghỉ, định cùng Ôn Ninh đi xem phim, nhưng Ôn Ninh tạm thời bị sắp xếp thay thế phi hành đoàn làm thêm giờ để đáp chuyến bay, kế hoạch thất bại.
Đại tỷ gọi điện rủ nàng sang chơi.
Khi không bận rộn, cuối tuần nào Cố Cẩn Nhan cũng sẽ đưa bọn trẻ đi chơi, cả nhà ba người cùng nhau tận hưởng hạnh phúc gia đình, lần này vì một số lý do mà Cố Trì Khê phải đi.
“Em là dì của Miko và Joe, gia đình chúng ta nên thân thiết nhiều chút.”
Hai đứa nhỏ cưỡi ngựa, được người khác dắt đi, Cố Cẩn Nhan đi bên cạnh Cố Trì Khê, vừa chú ý bọn nhỏ vừa trò chuyện.
“Chuyện lần trước, tôi thay mặt A Nhiên xin lỗi em, hôm đó trở về tôi đã mắng em ấy rồi.”
Cố Trì Khê nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Miko.
Cô vẫn chưa quen với việc làm quen này, nhưng cũng không còn phản kháng như trước, nhìn cháu gái nhỏ, càng nhìn càng giống Ôn Ninh khi còn nhỏ, hồng hào mũm mĩm, rất đáng yêu.
Cố Cẩn Nhan chú ý đến tầm mắt của cô, mím môi cười, nói tiếp: “Đúng rồi, tôi có một tin tức cho em, Vương lão gia bị bệnh tình nguy kịch, hiện tại Vương gia đang hỗn loạn, Vương Lệ Nhã và em trai của bà ta đang tranh tài sản, chúng ta có trò vui xem rồi.”
“Có trò gì vui?” Cố Trì Khê nhìn đi chỗ khác.
“Bà ta sẽ không từ thủ đoạn để giành được nhiều hơn cho con trai mình, thành lũy đều bị phá vỡ từ bên trong, người Vương gia là trai cò, chung ta là ngư ông.”
“Tôi đang quan sát bà ta.”
Khóe môi Cố Cẩn Nhan nở nụ cười, trong mắt sáng ngời.
Cô nói vài câu, liếc nhìn bọn nhỏ, trong mắt tràn đầy tình mẫu tử, lúc đó Cố Trì Khê không khỏi cảm động, có chút hâm mộ. “Có vẻ như tôi không giúp được gì.”
“Không cần,” Cố Cẩn Nhan vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Đây là cuộc chiến giữa tôi và bà ta, chẳng qua là thuận tiện mang theo phần của em, em đừng luôn nghĩ như vậy, yên tâm xử lý chuyện của công ty, sống cuộc sống của riêng em đi.”
Đôi mắt kia tràn ngập ý cười ôn nhu, nhưng lại sâu không lường được, giống như đang thông qua một người khác nhìn Cố Trì Khê.
Kẻ thù phải từng bước từng bước loại bỏ từng người.
Cố Trì Khê không nói gì, nhưng liếc nhìn cháu gái nhỏ.
Cô cân nhắc xem có nên nói ra chuyện của La Khiêm và những nghi ngờ của bản thân hay không, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng đại tỷ, cho nên cân nhắc xonh cô đã chọn cách im lăng, cô có thể tự xử lý.
Cố Cẩn Nhan đi theo cô, cười nói: “Miko thoạt nhìn có chút giống em khi còn bé.”
“...”
Đột nhiên mang lại một số ký ức khó chịu.
Dạo một vòng, trở vào nhà nghỉ ngơi, ăn điểm tâm.
Cố Trì Khê có chút thích cháu gái nhỏ, cho cô bé ăn dâu tây, tiểu loli một chút cũng không sợ sệt, một lát sau liền ngồi ở trên người dì, nãi thanh nãi khí nói: “Dì, con còn muốn ăn.”
“Ngoan,” Cố Trì Khê coi cô bé như phiên bản thu nhỏ của Ôn Ninh, trái tim như mềm hóa, cô nhặt tất cả dâu tây trước mặt, “Này đều cho con.”
Lần đầu gặp mặt, Ninh Bảo mới bảy tuổi.
Khuôn mặt mũm mĩm, mặc một chiếc váy công chúa bồng bềnh màu cam nhạt, trong miệng ngậm một chiếc bánh quy vỡ, lớn tiếng nói: Tỷ tỷ, chị thật xinh đẹp, em muốn kết hôn với chị!
Khong nghĩ tới câu chuyện cổ tích này cuối cùng đã trở thành sự thật.
Nhớ tới liền cảm thấy hạnh phúc.
Joe ở một bên chán nản: “...”
“Miko, con thích dì sao?” Cố Cẩn Nhan híp mắt cười nói.
Tiểu loli gật đầu.
“Vậy con có muốn đến nhà dì không?”
Cố Trì Khê: “?”
Tiểu Loli vừa ăn dâu tây vừa gật đầu, hai má hồng hồng phồng lên.
Cố Cẩn Nhan dùng ánh mắt trưng cầu nhìn em gái mình, “Để Miko ở lại chỗ em một đêm, chiều mai tôi đón con bé, được không?”
Cố Trì Khê suy nghĩ một chút nói: “Ừm.”
...
Mặt trời vẫn chưa lặn, bầu trời đầy những tia sáng.
Đến cổng sân, Cố Trì Khê bế cháu gái nhỏ xuống xe, ngẩng đầu liền thấy xe của Ôn Ninh đậu trong sân, biết nàng đã trở về, nhất thời có chút khẩn trương.
Trên đường đi, cô đã nghĩ ra nên nói gì, nếu Ôn Ninh hỏi, cô sẽ nói đó là con của chị họ.
Tiểu Loli nằm trong lòng cô, mềm mại ấm áp.
Đi qua sân, Cố Trì Khê đi lên hai bước, nhập mật khẩu mở cửa, trong phòng truyền đến âm thanh chương trình truyền hình. Thay giày xong, cô lấy đôi dép nhỏ mà Miko mang từ nhà ra, xỏ vào, rồi dắt đôi bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của cô bé vào nhà.
“Ninh Ninh -”
Ôn Ninh đang ngồi trên sô pha xem chương trình tạp kỹ, đang mải mê nghe thấy tiếng động, liền quay đầu lại nhìn hai người một lớn một nhỏ, đột nhiên đứng dậy, “Con của ai vậy?”
“Chị...” Cố Trì Khê do dự.
Nói là con của chị họ chắc là đủ an toàn.
Ôn Ninh sửng sốt, không thể tin nhìn cô nói: “Của chị?!”