Bên tai vờn quanh hô hấp nóng bỏng như thiêu đốt, giọng nói mềm mại, vô luận là cố ý hay vô tình đều rất câu nhân.
Nghe những lời của nàng, trái tim của Cố Trì Khê đập dữ dội, nhất thời không dám tin. Quỷ ngạo kiều trước nay đều đã quen được người hống, vẫn luôn là cách này, chẳng lẽ hiện tại muốn...
Cô nhìn bóng lưng tài xế cách đó không xa.
“Em muốn xem một chút,“ Ôn Ninh hôn vành tai Cố Trì Khê, mới tiếp tục nói hết, “Chị giấu ở đâu rồi?”
Cố Trì Khê thở ra một hơi, nhưng đồng thời cũng có chút mất mát, nói: “Không phải xe này.”
“Ò.”
Ôn Ninh mím môi, nàng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, bởi vì Cố Trì Khê chuyển đề tài, hiển nhiên còn đanggiận, nàng không biết nên nói cái gì.
Hy vọng người này không nghĩ quá nhiều.
“Là để trên R8 sao?”
“Không phải.”
“Còn xe khác sao?” Ôn Ninh không còn gì để nói.
Cố Trì Khê im lặng một lúc, nói, “Hôm đó đùa em thôi, chị không để trong xe.”
“...”
“Nhưng mà—” cô cong môi cười, “Nếu em thích, chị sẽ mua một chiếc xe 'tiện nghi' hơn.”
Âm thanh của từ “tiện nghi” cố tình nhấn mạnh, có thâm ý khác.
R8 là xe thể thao, chỉ có hai chỗ ngồi, hoàn toàn không thể thi triển tình yêu trên đó, nhưng chiếc Bentley này là để phục vụ công việc, không tiện.
“Không gian rộng lớn, khả năng chống động đất cao, rộng rãi hơn, em thấy thế nào?” Cố Trì Khê vuốt tóc gáy Ôn Ninh, hơi vén ra một chút, áp môi vào.
Ôn Ninh rất nhạy cảm, không chịu được hôn, Cố Trì Khê hôn đến nàng rất thoải mái, nàng rên rỉ trong cổ họng, khẽ nói: “Được, chị quyết định đi.”
Nói xong, nàng di chuyển cơ thể, điều chỉnh tư thế.
Nàng cao gầy, ngồi trên đùi Cố Trì Khê phải khom eo, cúi đầu, rướn người ôm lấy cô, trong xe còn rất nhiều không gian, nhưng co người lại như vậy cũng không thoải mái lắm.
Cố Trì Khê chú ý tới, vỗ vỗ lưng nàng, nói: “Ngồi lại đi.”
“Không muốn.”
“Hửm?”
“Ngồi trên người chị thoải mái hơn.” Khi nàng mặt dày nói câu này, tai nóng đến mức sắp bỏng.
Cố Trì Khê nhẹ giọng nói: “Em không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“...”
Ngữ khí cực nhẹ như mũi kim đâm thẳng vào trái tim Ôn Ninh, rõ ràng không có chút châm chọc nào, nhưng đối với nàng mà nói lại tràn đầy châm chọc.
Đây là lầu hai, tất cả xe của lãnh đạo đều đậu ở đây, khu vực xung quanh chỉ có Cố Trì Khê, không ai đi qua chứ đừng nói là nhìn thấy.
Nàng thấp giọng nói vào tai Cố Trì Khê, “Thực xin lỗi.”
“Hôm đó em không nên hất chị ra.”
“Lúc đó em quá sợ hãi, cái gì cũng không nghĩ, hai ngày nay chị ở khách sạn, vốn dĩ em muốn đi tìm chị, em...” Ôn Ninh dỗ người không được, cảm thấy có chút ủy khuất.
Nàng vừa mới rút lại suy nghĩ từ trong quá khứ, nàng chưa suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa hai người, cũng chưa sẵn sàng để bị dư luận chú ý, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến nàng không kịp đề phòng.
Sau khi bị đồng nghiệp làm cho sợ hãi như vậy, mấy ngày qua đã bình tĩnh lại, nhưng chuyện này khiến nàng phải suy nghĩ.
Im lặng hồi lâu, Cố Trì Khê còn chưa kịp phản ứng, Ôn Ninh đã chống người, hai tay ôm mặt, dỗ dành cô: “Em biết sai rồi, đừng giận nữa...”
“Không có giận…” Cố Trì Khê cuối cùng cũng lên tiếng, còn chưa kịp nói xong thì môi đã bị chặn lại.
Hơi nóng đọng lại giữa môi, Ôn Ninh như muốn nếm thử điểm tâm, đầu tiên là dùng sức “moa” một tiếng, sau đó hơi lùi ra sau, môi mỏng mềm mại chạm vào khóe môi, vươn đầu lưỡi, đảo qua môi thấm chút sắc đỏ hồng.
Là hương vị sô cô la ngọt ngào.
Lau sạch vết đỏ, nhẹ nhàng cắn, học vụng về mà mút, mút đi mút lại.
Nàng vẫn còn ngây ngô, hôn không có kết cấu, chỉ biết trấn an theo bản năng, nhưng xem ra nàng càng cẩn thận cảm thụ lại càng thành thục.
Hai người dính vào nhau rất chặt, Cố Trì Khê hơi ngửa đầu ra sau, thuận theo nhận lấy, son trên môi đã lem, cô lo Ôn Ninh sẽ bị “nhiễm trì”, vừa thoải mái hưởng thụ chủ động của quỷ ngạo kiều vừa vui sướng.
Trong xe yên tĩnh, hô hấp dồn dập, nhịp tim hỗn loạn.
Một đám lửa bốc lên, nhiệt độ dần dần tăng cao, mặt Cố Trì Khê nhuộm một tầng sương hồng, môi hơi mở ra, tràn ra khí tức.
Giống như một thành trì bị đóng chặt, Ôn Ninh đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để xông vào, tùy tiện cướp bóc.
Âm thanh tinh tế.
Khi bầu không khí trở nên dày đặc, lửa nóng dâng lên trong lòng, Ôn Ninh hơi ngả người ra sau để cho cô có chút thời gian thả lỏng, không ngờ suýt chút nữa đã đụng đầu, nàng điều chỉnh lại rồi rũ mắt tiếp tục.
“Ninh Ninh, trong xe không có —— “
“Ư-”
Cố Trì Khê tự do hô hấp được vài giây, lại bị hôn chặt đến mức mắt đỏ hoe, lúc đó cô mới ý thức được mình nên rèn luyện dung tích phổi.
Một cổ xúc động khác đang ẩn ẩn xuất hiện.
Cũng may Ôn Ninh kịp thời buông tha cô.
Hai người đồng thời mở mắt ra, nhìn thấy đối phương miệng đỏ như hóa trang chú hề, sửng sốt một chút, không nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha ha —— “
Ôn Ninh rút khăn giấy, lau miệng Cố Trì Khê, cũng lau cho chính mình.
Hôm nay nàng không trang điểm, cả khuôn mặt lộ vẻ thuần khiết thanh nhã, da thịt ẩm mượt như phủ sương, ít kiều diễm hơn nhưng lại toát lên vẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống.
Lau xong, nàng nằm trong ngực Cố Trì Khê, “Chị không giận chứ?”
“Không giận.” Cố Trì Khê khẽ thở dài, “Là thương tâm.”
“...”
“Ninh Ninh.”
“Hửm?”
Cố Trì Khê vén tóc Ôn Ninh quấn quanh ngón tay, “Chị biết, bảy năm thực sự rất dài, chúng ta đã bỏ lỡ khoảng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương, rất nhiều chuyện đã trở thành tiếc nuối, không thể bù đắp được, đây là lỗi của chị, không phải lỗi của em.”
“Nhưng trong những ngày về sau, chị hy vọng em sẽ tin tưởng chị.”
Cô hiểu hết tâm tư của Ôn Ninh, nhìn thấu mọi lo lắng của Ôn Ninh, hai người vẫn còn thiếu lòng tin cùng thấu hiểu cần thiết, phải hòa hợp một lần nữa.
Mấy ngày qua, cô cũng cẩn thận suy nghĩ.
Ôn Ninh hít sâu một hơi, do dự hồi lâu mới nói: “Em cảm thấy chị giống như một điều thần bí.”
Nàng nhìn cô như nhìn hoa trong sương mù.
Nàng biết những bông hoa ở đó màu gì, hình dạng gì, nhưng chúng mờ mờ, không thể nhìn rõ. Cảm giác không chắc chắn này thật khó chịu.
Cố Trì Khê vuốt ve mặt của cô, lẩm bẩm nói: “Sau này sẽ không có bí mật nữa...”
“Chị đừng miễn cưỡng chính mình.” Ôn Ninh hối hận nói lại.
Cố Trì Khê lắc đầu: “Không phải miễn cưỡng.”
“...”
Yên lặng một hồi, hô hấp của hai người giao hòa ở bên nhau.
“Ninh Ninh,“ Cố Trì Khê xoa xoa vành tai của nàng, “Em cảm thấy chúng ta có tương lai không?”
Lần trước hỏi câu hỏi này, cô không nhận được câu trả lời, trái tim cô treo lơ lửng rất lâu, để rồi hoàn toàn vỡ tung vào ngày bị bỏ lại. Cô đoán rằng Ôn Ninh vẫn chưa nghĩ đến tương lai của nhau.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Thân thể Ôn Ninh hơi cứng đờ, kiên định nói: “Có.”
“Vậy quan hệ của chúng ta là gì?” Cố Trì Khê giương khóe môi.
“Quan hệ hôn nhân.”
“Chị là ai?”
“Cố tổng.”
“Hửm?” Một giọng mũi yếu ớt, âm điệu cao lên.
Xương cốt Ôn Ninh đều đau, “Là vợ.”
“Gọi tỷ tỷ đi?”
“Tưởng bở.”
Cố Trì Khê không ép nàng, đẩy nàng ra một chút: “Ngôi lên đi, em nặng quá.”
“Không ngồi nổi.”
“Đè chết chị.”
Ôn Ninh lập tức buông tay cô ra, cúi người ngồi dậy, “Vậy ngồi lên đùi em đi.”
Nàng trở lại chỗ ngồi, Cố Trì Khê thò tới, ngồi nghiêng trên đùi nàng, một tay vòng qua cổ nàng, “Như vậy được chưa?”
“Ừm.”
Ôn Ninh gật đầu, “Em muốn hỏi chị một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Nàng cố nén cười, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Lúc chúng ta lĩnh chứng, chị nói là vì đối phó mẹ chị, nhờ em giúp đúng không?”
Ánh mắt Cố Trì Khê kiên định: “Đúng vậy.”
“Sao chị không làm giấy hôn thú giả để cho qua chuyện? Nếu chỉ cần cho bà ấy xem giấy hôn thú thì có thể làm như vậy mà.”
“...”
Khi đó, Cố Trì Khê đã đến gặp nàng để thương lượng, trong lòng cô cam chịu muốn gặp gia trưởng, giả ân ân ái ái, nhưng sau khi lĩnh chứng, Cố Trì Khê nói cô chỉ cần cho mẹ xem giấy hôn thú. Từ đó có thể suy ra quyền tự do cá nhân của Cố Trì Khê không bị mẹ cô hạn chế, cô cũng không phải tuân theo bất kỳ uy quyền gia trưởng nào, cộng với những ký ức thời thơ ấu và những gì nàng nhìn thấy ở cổng biệt thự Trung Lam vài tháng trước thì...
Quan hệ của hai mẹ con không tốt, con gái sẽ vì ứng phó mẹ mà cố ý tìm người kết hôn sao? Một tờ giấy giả, xem xong liền ném, chẳng lẽ không có cách nào?
Mà thời điểm quá trùng hợp, vừa lúc nàng chuẩn bị bán nhà, Cố Trì Khê đã đến gặp nàng.
Ôn Ninh ngày càng nhận có một lỗ hổng lớn trong vấn đề này.
“Em muốn nghe sự thật.”
“Sự thật gì?”
Ôn Ninh nhìn vào mắt Cố Trì Khê, nói, “Hỗ trợ kết hôn là thực sự để đối phó với mẹ của chị, hay là... một cái cớ để trả nợ của em.”
Cố Trì Khê cứng người.
Nhiệt độ trong xe đột ngột giảm xuống.
Chuyện này……
Cô đã quên từ lâu rồi.
Bây giờ nghĩ lại, đó là một lời nói dối trắng trợn.
Cố Trì Khê rũ mắt xuống: “Xin lỗi.”
“Ò.”
Sợ Ôn Ninh sẽ tức giận vì bị lừa, Cố Trì Khê chỉ đành nói ra toàn bộ sự thật: “Bởi vì chị thấy em bán nhà trên mạng, chị đoán em đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn có liên quan đến khoản nợ, nếu trực tiếp hỏi em nhất định sẽ không nói.”
“Chị biết ngôi nhà ở Vịnh Thiên đối với em có ý nghĩa như thế nào, không chỉ với em mà còn với chị. Kỳ thực, chị chỉ... muốn lưu giữ những kỷ niệm thời thơ ấu của chúng ta.”
Nói xong, giọng càng lúc càng trầm.
Vịnh Thiên có lịch sử gần 30 năm, những thứ quý giá nhất cùng nặng nề nhất của nhau đều được cất giữ ở đó, chỉ cần một ngày không hủy đi thì chúng nhất định phải thuộc về hai người.
“Ninh Ninh...” Cố Trì Khê thở dài, “Chị không cố ý lừa em.”
“Em biết.”
Hốc mắt Ôn Ninh có chút đau nhức, ôm eo của cô, nghĩ về di chúc, chứng nhận bảo hiểm, rất nhiều...
“Cố Trì Khê, chị thật ngốc.”
“Ừm.”
“Sau này em không thể để chị một mình được.” Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn lên.
Hai ánh mắt chạm nhau, nhìn nhau thật sâu.
Nàng cười đến lộ ra một hàng răng trắng nhỏ: “Bằng không, bị người lừa đi thì làm sao bây giờ?”
Cố Trì Khê luôn nhớ chuyện đổi xe cho Ôn Ninh.
Trước tiên cô xem một vài mẫu trên mạng, sau đó nói với Ôn Ninh suy nghĩ của mình, vốn tưởng tiểu ngạo kiều ở nhà sẽ không đồng ý, chính mình phải tốn rất nhiều thời gian thuyết phục, nhưng Ôn Ninh đã đồng ý không chút do dự.
“Bởi vì lúc em tặng quà cho chị cảm thấy rất vui vẻ, vậy lúc chị tặng quà cho em khẳng định cũng đặc biệt vui vẻ.”
Trên đường đến cửa hàng, Ôn Ninh vừa nói vừa lật xem mấy tờ quảng cáo.
Đây là thật.
Cố Trì Khê đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tai nàng.
Điện thoại trên bàn nhỏ rung lên.
Là số điện thoại của đại tỷ.
Sắc mặt Cố Trì Khê khẽ biến, theo bản năng liếc mắt nhìn Ôn Ninh, nhấc máy: “Alo?”
“Khê Khê, tối nay em qua ăn cơm được không?” Bên kia Cố Cẩn Nhan cười nói, mơ hồ có thể nghe được tiếng trẻ con đùa giỡn.
“...”
“Miko nói con bé nhớ em.”
Một cô bé “giống hệt” Ôn Ninh xuất hiện trong đầu Cố Trì Khê, trong lòng lập tức mềm nhũn, “Được.”
“Em có thể mang bạn gái đến chơi.” Cố Cẩn Nhan bổ sung.
Theo như trước đây khi đại tỷ nói ra lời này, trong lòng cô đã vang lên hồi chuông cảnh giác, bây giờ bất luận là bởi vì cháu gái hay là bởi vì đại tỷ nhiều lần giúp cô, làm cô buông xuống đề phòng thì cô cũng không có cự tuyệt như vậy.
Hơn nữa, cô còn đang chuẩn bị từng chút từng chút mở ra cánh cửa cho Ôn Ninh...
Tối nay có lẽ là có thể.
Cố Trì Khê suy nghĩ một lúc, nói, “Tôi sẽ hỏi em ấy.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Ôn Ninh hỏi: “Ai vậy?”
“Là...” Cố Trì Khê dừng một chút, “Chị gái.”
Bàn tay đang lật trang sách của Ôn Ninh chợt khựng lại, như nghĩ tới cái gì, nàng cau mày nói: “Là dã thú bóp cổ chị sao?”
“Không phải—” Cố Trì Khê vội vàng phủ nhận.
Súc sinh không xứng đáng được gọi là chị.
Ôn Ninh thở dài một hơi, thả lỏng người, “Chị họ sao? Mẹ của Miko phải không?”
Cố Trì Khê chột dạ rũ mắt xuống: “Đúng vậy, chị ấy mời chúng ta ăn cơm tối, Ninh Ninh, em có muốn đi không?”
“Đi chứ, “ Ôn Ninh nghĩ đến tiểu loli, “Đi xem chị phiên bản mini.”
- - Phụt.
Cố Trì Khê không nhịn được cười.
Đến cửa hàng, hai người đi thẳng đến chiếc xe mà Ôn Ninh đang mong chờ, mọi mặt đều hài lòng, Cố Trì Khê quẹt thẻ.
Không thể hoàn thành các thủ tục trong một buổi trưa.
Năm giờ chiều, hai người đến nhà đại tỷ.
Ôn Ninh lớn lên trong một gia đình khá giả, theo cha mẹ đến nhiều dịp lớn nhỏ, những tưởng mình đã nhìn thấy thiên hạ, nhưng khi nhìn thấy trang viên to lớn của “chị họ”, nàng không khỏi kinh ngạc.
“Khu vườn này được thiết kế rất tốt, em còn nghĩ không thể được nhìn thấy ở trong nước” Nàng nhìn ra ngoài qua cửa kính ô tô.
Trời đã tối, dưới ánh đèn chiếu sáng vẫn có thể nhìn rõ phần lớn khung cảnh trong trang viên, phong cách thiết kế tao nhã thoải mái, chủ nhân có gu thẩm mỹ khá tốt.
Ôn Ninh càng tò mò về mẹ của Miko.
Sau khi xuống xe, quản gia chờ ở cửa chính, cung kính nói: “Tam tiểu thư, Ôn tiểu thư.”
Cố Trì Khê cau mày khó nhận thấy.
Cái gì mà tam tiểu thư...
Ôn Ninh nắm cánh tay Cố Trì Khê, tò mò hỏi: “Chị là con thứ ba trong nhà sao?”
Nhưng mặt Cố Trì Khê tối sầm lại.
Nàng im miệng.
Đi qua tiền sảnh đến phòng khách, một nữ nhân mảnh khảnh đang ngồi trên sô pha, trong tay ôm một tiểu loli, bên cạnh còn có một cậu bé trai, ba người bọn họ đang cầm mấy món đồ chơi trên tay.
Nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu cười nói: “Tới rồi.”
Cố Trì Khê dẫn Ôn Ninh đi tới.
“Ngồi xuống trước đi.” Cố Cẩn Nhan chỉ chỉ đối diện sô pha, “Người trong nhà đừng khách khí.”
“Tiểu dì, dì Ôn” Miko cười ngọt ngào với hai người.
Hai người ngồi xuống, Cố Trì Khê giang tay với tiểu loli, đứa nhỏ rời khỏi lòng mẹ, nhào vào vòng tay cô, hôn lên mặt cô một cái, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
“Miko ngoan.” Cô mỉm cười bế đứa nhỏ ngồi lên đùi mình.
Ôn Ninh bị Cố Cẩn Nhan thu hút sự chú ý.
Nữ nhân còn rất trẻ, thoạt nhìn nhiều nhất cũng ba mươi tuổi, tóc dài chấm vai, mặc thường phục ở nhà, dung mạo bình thường, nhưng khóe mắt lông mày lại lộ ra khí chất tao nhã quý phái, lộ ra một phong cách trưởng thành cùng câu nhân.
Giống Cố Trì Khê bốn năm phần.
Chị họ sao? Đúng rồi.
Cố Cẩn Nhan cũng đang nhìn nàng, trên môi nở nụ cười: “Ôn tiểu thư còn kinh diễm hơn tôi tưởng tượng.”
“Tỷ tỷ gọi em là Ninh Ninh được rồi.” Ôn Ninh khiêm tốn nói.
Được người khác khen đều là cười cho qua, không biết vì sao, được tỷ tỷ này khen lại làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, có một cỗ cường đại áp chế bao phủ lấy nàng, nàng cảm thấy không thoải mái.
Chẳng lẽ là vì “gặp gia trưởng”?
Nghe được hai chữ “tỷ tỷ”, mắt Cố Trì Khê tối sầm lại, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, chuyên tâm trêu chọc tiểu loli.
Cố Cẩn Nhan cùng Ôn Ninh tán gẫu vài câu.
Giả vờ không quen biết, đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cô đã kiểm tra gia cảnh của Ôn Ninh rất kỹ càng. Vị “em dâu” này trong mắt cô là trong suốt.
Không lâu sau, một người hầu đến thông báo bữa tối đã xong.
“Đi thôi, chúng ta ăn cơm đoàn viên.”
Ba người đồng thời đứng lên.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ sảnh ngoài truyền đến, một nữ nhân tóc ngắn xuất hiện ở cửa, mang đôi giày cao gót màu đen đỏ, liếc nhìn những người trong phòng, sửng sốt.
“A Nhiên?”
Cố Cẩn Nhan kinh ngạc nhìn nàng, nhíu mày: “Không phải em đi Nhật sao?”
Ôn Ninh: “?”
Đây là ai nữa?
Ánh mắt Cố Cẩn Nhiên rơi vào trên người Cố Trì Khê, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong mắt tràn đầy chán ghét, tức giận xông tới, trầm giọng nói: “Ai cho cô tới nhà tỷ tỷ của tôi! Cút đi!”
Nói xong, nhìn về phía đại tỷ.
“Tỷ tỷ, não chị làm sao vậy? Lần trước chị rủ cô ta đến văn phòng uống trà, lần này dứt khoát để cô ta đến nhà sao?” Nàng chỉ vào mũi Cố Trì Khê nói.
Đại tỷ trầm mặt, nói: “Không phải chuyện của em.”
“Chị……”
Cố Cẩn Nhiên hụt hơi, giơ tay tát tát Cố Trì Khê.
- -Chát!
Tiếng vang thanh thúy.
Giây tiếp theo, sống mũi của nàng đau dữ dội, thân mình ngửa ra sau, trong nháy mắt mất đi trọng tâm, quay cuồng ngã nhào xuống đất, chất lỏng ấm nóng đỏ tươi chảy ra từ mũi...
Ôn Ninh siết chặt nắm tay đứng ở phía trước.