Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 93: Chương 93: Hoàn




“Alo? 110 phải không? Tôi muốn báo tội phạm truy nã...”

Cố Trì Khê không chút do dự gọi điện thoại cho cảnh sát, nói rất nhanh, kể ra tình hình chung, cuối cùng báo địa chỉ.

Dương Nghi bị áp xuống đất, lập tức tái nhợt, vùng vẫy dữ dội, “Buông ta ra! Cố Trì Khê... mày dám... mày dám...”

Bà lặp đi lặp lại nhiều lần, nước mắt rơi như mưa giữa mùa hè.

“Mày dám...mày thật tàn nhẫn! Muốn đưa mẹ mày vào tù... mày còn lòng lang dạ sói hơn ba mày! Mày... mày không phải người! Thứ bất hiếu...” Bà ta khản giọng rống lên, liều mạng thoát ra khỏi trói buột sau lưng, nhưng sức lực không địch nổi Ôn Ninh, càng vùng vẫy thì càng bị ép chặt hơn, hai cánh tay đau nhức, mặt gần như úp xuống đất.

Ôn Ninh cắn răng đè bà xuống, hốc mắt đỏ hoe: “Câm miệng!”

Trước kia nàng còn một lòng kính trọng Dương Nghi ba phần, cho dù Dương Nghi làm chuyện thất đức thì bà vẫn là mẹ của người mình yêu, nàng không có tư cách can thiệp.

Nhưng hôm nay, bà điên rồ này đã hoàn toàn làm nàng mở rộng tầm mắt, khiến nàng cảm thấy tâm lạng đến mức tận cùng. Những người làm tổn thương Cố Trì Khê là kẻ thù của nàng.

Nếu không phải sợ Dương Nghi tránh thoát bỏ chạy, nàng đã sớm tát bà ta một cái.

Càng nghĩ càng tức giận.

Bà như vậy, Khê Bảo thì sao?

Ôn Ninh ngước mắt lên, nhìn thấy Cố Trì Khê đang nghiêng người đối diện với mình, lưng thẳng tắp không nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc vô cảm.

Có lẽ đã chết lặng.

“Mày không phải người... mày... cái loại súc vật.. mau buông tao ra! Cái thứ khốn kiếp này! Buông tay! Đều là mày dạy hư con gái của tao! Vô liêm sỉ! Sao mày dám đụng vào tao!... Con khốn!” Thấy con gái mình không động đậy, Dương Nghi liền mắng Ôn Ninh.

Cố Trì Khê đột nhiên xoay người, giơ chân dùng lực đá vào cánh tay bà ta.

“Aaa--”

“Mắng một lần nữa xem?”

Dương Nghi đau đớn hét lên, không dám mắng nữa, trong miệng nói những lời nhảm nhí: “Chúng mày hợp sức khi dễ tao... Đời tao thật khổ... tìm một nam nhân không có lương tâm, sinh ra một đứa con gái cũng không có lương tâm... lúc trước tao không nên sinh ra mày, tao nên bóp mày chết thì tốt rồi...”

Bà ta ngừng vùng vẫy, nhắm mắt khóc.

Cư dân của tòa nhà khác đã đi ra xem.

Cố Trì Khê lạnh lùng nhìn bà một cái, sau đó quay người trở lại xe, lấy giẻ lau bụi bịt miệng bà lại.

“Ưm ưm ưm...”

Dương Nghi dùng ánh mắt oán hận nhìn con gái.

Cố Trì Khê dùng nụ cười tàn nhẫn khinh bỉ đáp lại.

Không lâu sau, cảnh sát đến.

Dương Nghi đã bị bắt đi.

“Cố Trì Khê... mày sẽ bị quả báo! Tao nguyền rủa mày phá sản! Tiểu hỗn đản mày chạy theo người khác! Mày chết không được tử tế! Chờ tao ra ngoài, tao...” Tiếng rống cuồng loạn dần dần biến mất.

Cố Trì Khê yên lặng nhìn về phía bà rời đi.

Một cơn gió mát thổi qua, lá cây xào xạc, từng giọt nước từ trên mặt đất rơi xuống.

Ôn Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Trì Khê, tầm mắt đột nhiên mơ hồ, trong nháy mắt lại trở nên rõ ràng, chậm rãi đi về phía trước, nắm lấy tay cô.

Đầu ngón tay mát lạnh.

Trên mặt Cố Trì Khê không có biểu tình, thân thể cũng không có phản ứng.

Ôn Ninh khẽ gọi nàng: “Tỷ tỷ...”

“Chúng ta về nhà thôi.”

Lông mi Cố Trì Khê run rẩy, quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt tê dại cùng mê mang.

“Về nhà thôi,” Ôn Ninh cười nói, một tay vuốt tóc trên trán, “Nhà của hai chúng ta.”

“……Được.”

Ôn Ninh dẫn cô đi, lấy chìa khóa mở cửa sân, đi xuyên qua sân, chậm rãi đi từng bước, sau đó nhập mật khẩu mở cửa phòng khách, để cô vào trước.

“Em đi đỗ xe.”

Nàng đang định xoay người lại thì Cố Trì Khê đột nhiên ôm lấy nàng, vùi mặt vào cổ nàng.

Một tiếng kêu kìm nén tràn ra khỏi cổ họng...

Trái tim Ôn Ninh như bị dao đâm, lồng ngực đau đến mức ôm ngực, giọng run run nói: “Tỷ tỷ khóc đi, khóc sẽ dễ chịu hơn.”

Cố Trì Khê thở hổn hển, thở không ra hơi.

“Ninh Bảo...”

“Vâng, em ở đây.” Ôn Ninh vòng tay qua eo cô.

“Chị giải thoát rồi.”

“Ừm.”

Cố Trì Khê lau nước mắt cười nói: “Chị hoàn toàn giải thoát rồi.”

Nói xong ngẩng đầu hôn lên môi Ôn Ninh.

Sau khi Dương Nghi vào tù, Trung Lam sơn trang bị bỏ trống.

Cố Trì Khê mang Ôn Ninh đến “thu dọn nhà cửa”, sa thải 2/3 số người hầu, chỉ để lại một số người thường xuyên dọn dẹp. Tất cả tài sản cá nhân của Dương Nghi đã bị tịch thu, nhưng ngôi nhà được bảo quản dưới tên của Cố Trì Khê.

Năm đó khi thừa kế tài sản của cha, Dương Nghi đã hỏi cô ngôi nhà này nhưng cô từ chối vì lo lắng sẽ có ngày như vậy. Cô có thể cho tiền, nhưng sẽ không để Dương Nghi có được một xu bất động sản.

“Trước kia Cố Chu Hải ở đây, ngôi nhà này chỉ được dùng để đầu tư, nhân tiện được dùng làm nhà nghỉ. Sau đó là cho chị... Dương Nghi thích môi trường ở đây, cảm thấy như Cố gia, bà ấy muốn sửa chữa nhưng chị không đồng ý, sau đó bà ấy cứ tiếp tục thêm đồ dựa theo bố trí của Cố gia, làm cho nó chẳng ra cái gì cả...”

Cố Trì Khê nắm tay Ôn Ninh vừa đi xung quanh vừa giới thiệu.

Đối với Ôn Ninh mà nói, căn nhà mới của hai người cũng đủ lớn và đủ trống trải, nhưng nàng lại không muốn nghĩ đến biệt thự, chỉ đi dạo trong sân cũng không chịu nổi.

Không có mùi pháo hoa, không có cảm giác gia đình.

“Thành thật mà nói, em nghĩ đây giống như một khách sạn, thích hợp để nghỉ dưỡng, không phải để ở hàng ngày.” Ôn Ninh vừa nhìn vừa lắc đầu.

Cũng là một trang viên trên núi, đại tỷ ở trong nhà cảm giác rất thoải mái, bài trí đồ đạc không mù quáng theo đuổi mới mẻ sáng sủa, nhưng có vài chỗ nhìn cũ kỹ có cảm giác thời gian lắng đọng.

Nơi này...

Theo sở thích của nàng, còn không bằng Vịnh Thiên.

Khóe miệng Cố Trì Khê nhếch lên cười trào phúng: “Bởi vì bà ấy không có ý nghĩ của riêng mình, chỉ bắt chước Cố gia thuê một đám người hầu hầu hạ mình, có lẽ là muốn suy diễn gì đó.”

“Ha ha ha ha, em hiểu.”

“Ừm.”

Có ba chiếc xe tải lớn đậu trước cửa, những người khuân vác đang chuyển những đồ đạc không dùng đến ra ngoài.

Làm xong hết việc này cũng đã ba giờ, hai người lên xe đi bộ về thành phố, đại tỷ nhờ Cố Trì Khê bàn bạc việc hợp tác với thương cảng lúc bốn giờ, cô cũng mang Ôn Ninh theo.

...

Bước vào tòa nhà Hoàn Thế sẽ cảm thấy một cảm giác quen thuộc.

Ôn Ninh nhớ khi nàng còn là sinh viên năm hai, tỷ tỷ đã tốt nghiệp được một năm và đang làm việc ở đây. Khi đó nàng không biết quan hệ giữa họ, nàng thường đến chơi, tình cờ nhìn thấy Cố Chu Hải, khi trở về còn trêu chọc cô hai người đều có họ Cố.

Nàng chưa bao giờ hoài nghi những gì Cố Trì Khê nói cho đến khi đối phương chính miệng lật tẩy những lời nói dối này.

Bây giờ đã thay đổi chủ sở hữu.

“Em nhớ đồ ăn trong căn tin rất ngon, đặc biệt là món sườn hấp nếp ngô.”

“Đã nhiều năm rồi.”

Cửa thang máy mở ra, thư ký dẫn đường, “Cố tổng, mời—”

Ôn Ninh và Cố Trì Khê lần lượt đi ra, thu liễm thần sắc vui đùa, đi qua một nam nhân trẻ.

Cố Trì Khê đột nhiên dừng lại.

“Chu Kiến?” Cô quay đầu lại nhìn.

Người nam dừng lại.

Ôn Ninh và thư ký nghe thấy động tĩnh cũng dừng lại.

Cố Trì Khê đi vòng qua người kia, thấy rõ mặt, quả nhiên là tiểu chó săn bên cạnh mẹ cô, cau mày nói: “Sao cậu lại ở đây?” Cô liếc về phía thư ký.

Văn phòng Chủ tịch.

Tiểu chó săn có chút hoang mang, gật đầu cười với cô: “Chào tam tiểu thư.”

“Trả lời câu hỏi của tôi.”

“Xin lỗi, tôi không thể trả lời ngài.”

Trong lòng Cố Trì Khê hiểu rõ, ánh mắt khôi phục bình tĩnh, khẽ gật đầu: “Không có việc gì, đi thôi.”

Tiểu chó săn rẽ trái, bước vào thang máy.

Tiếp tục đi về phía trước, thư ký gõ cửa văn phòng nhẹ nhàng đẩy ra.

Văn phòng thắp đèn sáng trưng, ​​trên bàn trà bày một bộ ấm trà khoáng thạch đỏ, Cố Cẩn Nhan đang đứng bên cửa sổ, cắt tỉa cành lá của chậu cây, hình như cô có linh cảm sẽ có người đến, vừa vặn đặt kéo xuống, cầm lấy khăn trắng lau tay.

Cố Trì Khê làm như không để ý, dẫn Ôn Ninh đi tới sô pha ngồi xuống.

Trà đã được pha sẵn.

“Hai người lại cho tôi ăn cẩu lương.” Cố Cẩn Nhan cười nhìn hai người, ngồi xuống, bưng trà rót cho hai người.

Ôn Ninh chỉ khách khí nói cảm ơn.

Cố Trì Khê nhìn chằm chằm vào trà màu vàng xanh, cầm lên, nhấp một ngụm, ngước mắt lên nói: “Chị biết tôi với Chu Kiến gặp phải.”

Trong mắt cô không có gợn sóng nào, trong ngữ khí dùng trần thuật.

Cố Cẩn Nhan hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, tỏ vẻ tán thành.

“Cho nên……”

“Khê Khê.”

Bị cắt ngang, Cố Trì Khê ngừng nói, bình tĩnh nhìn cô, chờ cô chủ động giải thích.

Cố Cẩn Nhan nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Tôi đã nói trước, oan có đầu nợ có chủ, mâu thuẫn nhất định phải giải quyết từ gốc, tôi không nhằm vào em, cũng sẽ không nhằm vào em, nhưng tôi không thể buông tha cho Dương Nghi.” Dứt lời, đặt ly xuống, trong lòng có chút không yên tâm.

Có lẽ mối quan hệ giữa họ cuối cùng đã được nới lỏng sẽ biến mất vào ngày hôm nay.

“Cho nên trước kia, chị 'hợp tác' là cho tôi thấy thành ý của chị sao?” Cố Trì Khê nhướng mày.

“Ừm.”

Cô im lặng nheo mắt lại, Cố Cẩn Nhan tiếp tục: “Vừa lúc tôi muốn loại bỏ Vương Lệ Nhã, dùng bà ta làm vật tế để xoa dịu mối quan hệ của chúng ta. Tôi lo lắng em sẽ bảo vệ Dương Nghi quá mức, hy vọng em có thể tách khỏi bà ta, tôi không muốn lỡ tay hại em, mặc dù mối quan hệ của em với bà ấy không tốt lắm, nhưng huyết thống thân tình không ai có thể xác định được...”

“Ha, nói sớm một chút.” Cố Trì Khê đột nhiên cười nói.

“?”

Ôn Ninh bóp chặt tách trà, không nói gì.

Nghe đại tỷ nói, nàng vừa chua xót vừa bi ai, vốn tưởng người khác ngoài mình có thể đối đãi chân thành với Cố Trì Khê, ai ngờ cuối cùng lại có người tính toán.

Trực giác của nàng đã đúng, Cố Cẩn Nhan giống như một con rắn độc nham hiểm, ẩn nấp chờ cơ hội cắn người, nếu hôm nay chống lại Dương Nghi, rất có thể ngày mai sẽ đến lượt Cố Trì Khê.

Lời nói của người này không còn có thể tin tưởng.

Cố Trì Khê đang mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Nếu muốn đối phó với Dương Nghi, chị nói sớm là tốt rồi, chị muốn làm gì với bà ấy thì làm, tôi sẽ chỉ vỗ tay tỏ ý vui mừng, vòng đi vòng lại như vậy thật mất thời gian thời gian cùng công sức.”

Cố Cẩn Nhan sửng sốt một chút, sau đó nhìn Ôn Ninh bình tĩnh uống trà, không khỏi kinh ngạc.

Đôi mắt cô lại rơi xuống khuôn mặt của Cố Trì Khê.

Kết hợp những ký ức trong quá khứ, những gì cô nhìn thấy trong bệnh viện và thông tin mà Chu Kiến cung cấp, cô không cần suy nghĩ sâu xa cũng hiểu ra, đột nhiên thở dài: “Có người thật sự không xứng làm cha mẹ…”

Cô cũng là mẹ của hai đứa nhỏ.

“Dù sao Cố Chu Hải cũng có thể kiếm tiền, nhưng Dương Nghi thì không thể làm gì, còn là gánh nặng số một.” Cố Trì Khê cười nhạo, cô không có nhiều tình cảm với người cha khốn nạn kia, nhưng nếu thiếu thứ gì đó, hắn luôn dùng phương diện khác để đền bù, ví dụ như cho tiền hoặc cho tình yêu.

Thứ cô không tìm được từ cha, cô muốn lấy từ mẹ, nhưng cuối cùng chỉ lấy được từ Ôn Ninh.

Nghĩ đến đây, cô nắm tay Ôn Ninh.

Ôn Ninh lấy tay phủ lên cô, thật muốn biết cô đang nghĩ cái gì, liền cho cô một ánh mắt trấn an.

Khi nhắc đến cha, khuôn mặt của Cố Cẩn Nhan hơi lạnh đi, nhưng chỉ trong giây lát.

Cả ba đồng thanh im lặng.

Một tách trà đã từ từ uống hết.

“Không nói chuyện này nữa...” Cố Cẩn Nhan nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy cầm văn kiện trên bàn, “Đây là hợp đồng định cư thương cảng Lạc Giang, em xem qua trước đi.”

Cố Trì Khê mở ra, nhìn nhìn, lẩm bẩm một mình: “Đây đều là những điều khoản có lợi cho tôi, thật quá khoa trương.”

Phòng thủ mà cô đã bỏ qua một chút lại được kéo lên hoàn toàn.

Đặc biệt là sau sự cố ngày hôm nay.

“Dù sao chúng ta cũng là người một nhà.” Cố Cẩn Nhan cười giải thích.

Cố Trì Khê rũ mắt xuống, mím môi im lặng.

Ôn Ninh cầm tách rỗng nghịch nghịch trong tay, luôn chú ý đến vợ, giống như phát hiện ra cái gì, nàng đưa mắt nhìn Cố Cẩn Nhan, nhẹ nhàng nói: “Không ai đoán được ngài thực sự nghĩ gì. “

Lời này vừa nói ra, trong lòng Cố Trì Khê khẽ run, ngón tay vò nát tờ hợp đồng.

Ninh Bảo biết cô đang nghĩ cái gì.

Tất cả đều biết.

“Việc nên làm đã làm xong, mục đích của tôi đã đạt được, không cần phải đào hố cho em.” Cố Cẩn Nhan bất đắc dĩ lắc đầu.

Cố Trì Khê đóng văn kiện lại, nói, “Cũng có thể.”

Thảo luận về ngày ký hợp đồng, Cố Trì Khê từ chối lời mời cùng ăn cơm của đại tỷ, cùng Ôn Ninh rời đi. Cho đến khi lên ô tô riêng, lái đi khỏi tòa nhà.

Hai người ngồi ở hàng sau, mỗi người yên lặng.

“Vợ…” Ôn Ninh không khỏi lên tiếng.

Còn chưa nói xong, Cố Trì Khê đã nắm lấy tay nàng đặt vào trong ngực cô, cắt ngang: “Chị cố ý nói vậy.”

“Hả?”

“Thử một chút thôi, lòng chị hiểu rõ.”

“...”

“Nhưng chị không ngờ tới, Ninh Bảo... em giống như con giun trong bụng chị vậy, tâm tư gì đều không thể che giấu em.” Cố Trì Khê cười chọc chọc vào trán nàng.

Ôn Ninh cắn môi dưới, cúi người hôn cô: “Không chỉ biết tâm tư của chị, em còn biết tất cả mọi thứ về chị... ưm.”

Cố Trì Khê che miệng nàng, đỏ mặt liếc nhìn tài xế trước mặt, tức giận nói: “Không đứng đắn.”

Lòng bàn tay bị đầu lưỡi quét qua.

Cô buông tay như bị điện giật.

Ôn Ninh cúi đầu đứng dậy, khóa ngồi ở trên đùi cô, hai tay vòng qua cổ cô, “Em tiến thêm một thước.”

“Đừng nháo—“

“Được.”

“Hửm? Hôm nay ngoan như vậy?” Cố Trì Khê nhéo mặt nàng.

Ôn Ninh tựa đầu vào vai cô, nhẹ giọng nói: “Cuối tuần này chúng ta đi ngắm lá phong đi?”

“Tuân mệnh.”

“Hôn em một chút.”

Cố Trì Khê vểnh môi, hôn lên mặt nàng.

Những chiếc lá phong trên ngọn đồi ở ngoại ô đang chuyển sang màu đỏ.

Cuối tuần thời tiết tốt, du khách đến xem lá phong không ngớt, rất nhiều người dựng lều trại ở bên cạnh rừng cây, có mấy gia đình ra ngoài dã ngoại, trên núi náo nhiệt vô cùng.

Ôn Ninh lái xe đưa Cố Trì Khê lên núi, từ xa, trong tầm mắt nàng là một mảng lớn màu đỏ rực ấm áp, giống như một ngọn lửa không ngừng cháy.

Hai người đỗ xe cạnh điểm có tầm nhìn đẹp nhất, xuống đi bộ.

Khi còn nhỏ, mỗi mùa thu hai người đều đến đây để ngắm lá phong, cảnh vật năm này qua năm khác vẫn thế, thứ tích tụ lại chính là thời gian, khi hai người giẫm lên những chiếc lá phong chất đống, bóng lưng thon dài phía sau có cảm giác của quá khứ.

“Chị nghĩ đến một bài thơ.”

“Hửm?”

“Dừng xe lại ngồi, yêu thích rừng phong ban đêm, lá đỏ như lửa...” Cố Trì Khê ngẩng đầu nhìn cây phong cao lớn, trong miệng lẩm bẩm, màu đỏ cam làm sáng bừng đôi mắt của cô.

Ôn Ninh ngắt lời: “Chờ đã, đậu xe làm gì?”

“Ngồi, yêu,“ Cố Trì Khê nhướng mày, “Em đã trả hết cho lão sư ngữ văn hồi tiểu học rồi sao?”

Ôn Ninh không trả lời, mím môi cố nén cười.

Cố Trì Khê đột nhiên tỉnh táo lại, dừng bước, giơ tay gõ vào trán nàng một cái.

“A, vợ, tha cho em đi.” Ôn Ninh chạy đi.

Cố Trì Khê đuổi theo, “Đứng lại!”

Hai bóng người xuyên qua rừng lá phong, Ôn Ninh dừng ở phía trước nhìn Cố Trì Khê, Cố Trì Khê giơ lên ​chiếc máy ảnh SLR trên cổ, tiến lên một bước, chụp nàng một tấm.

Người bên này, người bên kia, chầm chậm tiến lại gần nhau.

Cho đến khi đứng ở trước mặt nhau.

Ôn Ninh giang hai tay ra, Cố Trì Khê ngã vào trong ngực của nàng, “Ninh Bảo ——”

Hai người nhìn nhau chăm chú.

Đôi mắt trong veo bị lá phong nhuộm đỏ, bừng bừng nhiệt huyết, nhịp tim đột ngột tăng tốc.

“Đừng chỉ chụp em, chị xem, cảnh đẹp như vậy…” Ôn Ninh ho khan hai tiếng, xấu hổ quay mặt đi.

Cố Trì Khê ôn nhu nhìn nàng: “Không bằng em.”

Dứt lời liền hôn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.