Lão Bà Tiểu Bạch Của Sắc Lang Tổng Giám Đốc

Chương 11: Chương 11




“Vĩ, có chuyện gì sao?”

“Thiếu gia, người mà cậu cần chúng tôi theo dõi giờ đang trên máy bay, bay về Đài Bắc.”

Lông mày của vị thiếu gia kia khẽ nhíu lại. Một lúc sau mới giãn ra, phân phó cấp dưới

“ Vĩ, bấy giờ ngay lập tức tìm tiểu thư về. Phái thêm người để bảo vệ cô. Nếu có sơ suất gì tôi chắc cậu cũng hiểu.”

“Tôi sẽ đi làm ngay.”

Cúp điện thoại, vị thiếu gia kia trầm tư nhìn khung cảnh bên ngoài.

Anh đã làm hết sức của mình làm cho người kia mãi mãi ở nước ngoài. Nhưng hơn ai hết anh hiểu rất rõ sẽ có một ngày cô quay lại đây. Nhưng anh không ngờ tới ngày đó lại tới nhanh vậy.

“Em gái, anh đã làm hết sức rồi. Nhưng vẫn không xoá đi hận thù trong lòng cô ta. Anh thực không biết làm sao nữa. Anh không muốn em nhìn thấy cảnh này. Nhưng giờ không thể rồi. Cô ta đã trở lại và chắc chắn sẽ tìm em. Liệu sau khi biết được sự thật, em có trách cứ bản thân không?”

Sân bay quốc tế…

Một cô gái với khuôn mặt thanh tú, tay kéo chiếc vali đi ra khỏi sân bay. Trên ti vi lớn hiện lên khuôn mặt hạnh phúc của Đường Phi cùng Mạc Di. Tin tức này hiện giờ đang là tin hot với tốc độ tiêu thụ khiến người ta không ngờ tới.

Cô gái kia khi nhìn thấy tin tức kia, khuôn mặt thanh tú biến sắc. Nắm chặt chiếc kính râm trên tay. Cô căm tức nhìn hình ảnh hạnh phúc của Mạc Di.

“Tiện nhân, cô đang hạnh phúc còn tôi thì phải chịu đau khổ, cùng sự sỉ nhục của những người xung quanh. Những việc cô gây ra cho gia đình tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua. Nữ nhân ghê tởm.”

Sau kích tình nóng bỏng, Mạc Di mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Còn Đường Phi khi nghe thấy tiếng nổ cùng tiếng đồ đạc rơi vỡ đau lòng bỏ thiên hạ xuống giường một mình chạy vào nhà bếp.

Yên giấc, Mạc Di thoả mãn ngủ thật ngon, bỗng nhiên tiếng điện thoại của cô vang lên. Buồn bực, lấy chiếc điện thoại ở đầu giường Mạc Di bấm nút nghe rồi để điện thoại lên tai.

“Tôi là Kiều Mạc Di, bạn là?”

“Tiểu thư, là tôi- Vĩ”

“Vĩ, cậu tìm tôi có việc gì không, nếu không có việc gì thì hẹn gặp lại cậu sau, tôi muốn ngủ nha.”

“Lão gia bị ngất xỉu, đại thiếu gia kêu tôi đến đón tiểu thư về. Hiện tại người đang ở đâu?”

“Cha ta ông ấy ngất xỉu? Ông ấy giờ sao rồi?”

Mạc Di lo lắng cất tiếng hỏi.

“Tôi cũng không rõ lắm.”

“Tôi biết, vậy giờ cậu tới đón tôi đi, tôi đang ở của tôi.”|

“Vâng.”

15 phút sau một chiếc BMW sang trọng dựng trước khu nhà trọ nghèo nát. Một thanh niên tuấn tú với bộ comple sang trọng từ trong xe bước ra. Nhìn anh như thế này trông anh thật giống một hoàng tử bạch mã bước ra từ truyện cổ tích. Vì vậy người qua đường bỗng dừng lại ngắm chàng hoàng tử bạch mã

Chưa đầy một phút bóng dáng quen thuộc vội vã chạy đến. Anh chào cô theo thói quen. Nhưng giờ phút này cô đang vô cùng nóng lòng, không còn chú ý gì hết. Chỉ muốn mau chóng trở về nhà xem cha của mình sao rồi.

Vĩ hiểu ý, mở cửa xe để cho cô ngồi lên, sau đó xoay người lên phía trước điều khiển cho xe chạy đi.

Thực ra thì tình cảm của Mạc Di với Kiều Thiệu Huy rất tốt. Kiều Thiệu Huy yêu thương nữ nhi của mình hơn bất kì ai. Hôm đó khi muốn Mạc Di ra nước ngoài du học Kiều Thiệu Huy không ngại chọc tức Mạc Di làm cho cô ngây ngốc mắc phải cái bẫy ông giăng trước ngoan ngoãn ra nước ngoài du học.

Không những vậy cô còn giúp ông quản lí tốt công việc của Kiều thị ở nước ngoài. Về điểm này ông không thể không vừa ý. Nhưng con gái ông khi hoàn thành xong khoá học nhất định chôn chân bên Mĩ không chịu về làm ông khổ sở không ít. Cuối cùng ông lại dùng chiêu bài cũ nhưng hiệu quả hơn hết.

Nói vài lời kích động cô khiến cô nóng lòng trở về nước. Nhưng nữ nhi của ông lại không muốn tiếp tục điều hành Kiều thị mà tự mình chọn một công ty. An phận làm một thư kí nhỏ.

Bất quá, Kiều Mạc Di có lẽ không nghĩ tới. Chính cha cô là mong muốn cô cùng tổng giám đốc Đường thị kết thành phu phụ. Nên đã cố ý hướng mục tiêu của cô tới Đường Thị. Và cô vẫn vậy ngây ngốc đâm đầu vào cái bẫy mà cha cô đã sắp sẵn.

Đường Phi vì muốn lấy lòng người đẹp nên sáng sớm không ngại khó khăn vất vả. Cầm quyển sách dạy nấu ăn đi ra siêu thị mua đồ về. Chuẩn bị cho Mạc Di một bữa sáng tình yêu.

Vô cùng vất vả, làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần cuối cùng Đường Phi cũng đem đồ ăn chuẩn bị xong. Chỉ còn nồi cháo đang đun trên bếp kia là xong.

Nhưng anh lại nghe thấy một tiếng hét vang lên từ phong fngủ làm anh chú ý. Không nói hai lời anh đẩy cửa bước vào thì thấy bộ dáng đánh yêu của Mạc Di. Bộ dáng kia của Mạc Di đánh thức cậu bé đã ngủ say của Đường Phi. Anh liền đem cô nuốt vào bụng.

Sau khi thoả mãn được thú tính bên trong, Đường Phi ôn nhu nhìn thiên hạ trong ngực đang mệt mỏi mà ngủ đi. Anh không khỏi mỉm cười hạnh phúc. Nhưng đột nhiên một tiếng nổ vang lên, kéo theo tiếng rơi của đồ đạc khiến Đường Phi nhớ tới một chuyện quan trọng.

“Chết tiệt.”

Chửi lên một tiếng, anh tiếc nuối buông thiên hạ nhỏ ra. Đặt cô xuống giường đứng dậy đi ra phòng bếp. Nồi cháo của anh giờ này đang yên vị dưới sàn bếp, vung và nồi mỗi thứ bay một nơi.

Còn cháo bên trong không biết đã bị cháy khét từ lúc nào.Mang đồ đạc tất cả nhặt lên. Anh đảm đang lau dọn nhà bếp sạch sẽ, sau đó lấy áo khoác cùng chiều khoá xe đi ra siêu thị mua lại thực phẩm để làm lại món cháo hàu.

Khi trở về nhà thấy xung quanh vắng lặng anh nghĩ Mạc Di vẫn còn đang ngủ nên không muốn đánh thức cô dậy, chuyên tâm nấu ăn. Khi mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ. Đường Phi bê nồi cháo ra bàn ăn. Cất giọng Mạc Di, nhưng đáp lại anh là không gian vắng lặng của ngôi nhà.

Cho rằng Mạc Di vẫn còn đang ngủ không nghe thấy. Đường Phi liền gọi lại lần nữa. Nhưng lần này đáp lại anh vẫn chỉ là không gian yên lặng của ngôi nhà.

Cảm thấy có điều gì không đúng, Đường Phi chạy về phía phòng ngủ. Bên trong không có đóng cửa. Đường Phi nhớ rõ bản thân sau khi rời đi có đóng cửa, nhưng vì sao bây giờ chỉ thấy khép lại mà không đóng.

Anh đẩy cửa tiếng vào bên trong, căn phòng không hề thấy một ai. Ánh mắt của anh đảo quanh phòng cuối cùng dừng lại ở trên cái bàn cạnh giường ngủ. Ở đó có một mẩu giấy.

“Phi, papa em đột nhiên ngất xỉu em phải về nhà một chuyến.

Mạc Di”

Đọc xong mẩu giấy Mạc Di để lại Đường Phi không khỏi có chút thắc mắc. Cô có papa sao? Vì sao tới giờ anh mới biết. Anh cứ nghĩ cô không có người thân.

Ăn xong bữa cơm trưa nhạt nhẽo, Đường Phi mang theo tâm trạng xuống dốc đi tới công ty. Vào văn phòng tổng giám đốc, vừa ngồi xuống ghế thì Quý Dương chạy vào

“Đường Phi tôi vừa tuyển được cho cậu một thư ký vừa xinh đẹp vừa tài giỏi rồi này. Cô ấy tên Chu Mẫn, từng du học ở Pháp. Năng lực rất tốt. Đảm bảo cậu không chê vào đâu được.”

“Dẫn cô ấy vào.”

Đường Phi mệt mỏi lên tiếng. Một lúc sau Quý Dương đưa vào một bóng dáng mềm mại. Khuôn mặt thành tú, dáng người mảnh mai, quả nhiên là một mĩ nữ. Đường Phi thầm đánh giá, khi nhìn vào khuôn mặt kia không hiểu vì sao anh cảm thấy có chút quen thuộc.

“Cô là Chu Mẫn?”

“Đúng vậy.”

Sau khi nghe Chu Mẫn trả lời thành thục những câu hỏi mà Đường Phi đưa ra. Rốt cuộc anh cũng tin tưởng vị thư kí mới này. Dặn dò Quý Dương vài câu, anh liền bảo mọi người ra ngoài.

Khi trong phòng đã không còn một ai Đường Phi mệt mỏi dựa vào ghế. Đôi mắt nhắm lại muốn cho tâm tình có thể bình tĩnh hơn được. Nhưng khi anh nhắm mắt lại chỉ thấy bóng dáng của Mạc Di. Nỗi nhớ về cô càng trở nên da diết hơn.

Cầm điện thoại lên, anh nhấn vào số 1, cuộc gọi được thực hiện. Nhưng đợi mãi không có ai nhấc máy. Và cuối cùng cuộc gọi được chuyển vào hộp thư thoại.

Đường Phi bực mình buông điện thoại ra. Anh không biết đã gọi bao nhiêu cuộc nhưng đều không được.

…♥♥♥…

Kiều gia…

“Bốp bốp bốp…rầm rầm…”

Hàng loạt tiếng động vang lên trong căn phòng hiện đại. Ngay sau đó một giọng nói ngọt ngào vang lên:

“Mau mau thả tôi ra nếu không ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu.”

“Tiểu thư…chúng tôi.”

Giọng nói của mấy người vệ sĩ hoảng sợ không biết làm như thế nào.

“Các người làm sao, mau thả ta ra.”

“Tiểu thư…chúng tôi không thể.”

Nói xong Mạc Di đem toàn bộ lực đạo đá vào cửa

“Không thể, các gì, các ngươi mau thả ta ra.”

Từng lời nói lực mà cô tác dụng lên cánh cửa càng tăng nhưng không thể làm cho cánh cửa kia lung chuyển. Mấy anh vệ sĩ thì bất lực không biết làm sao.

“Dừng lại đi, em không thể thoát ra được đâu.”

Giọng nói vừa cất lên, các vệ sĩ kia quay lại nhìn người vừa nói với một ánh mắt cảm động.

“Thiếu gia người tới thật đúng lúc.”

“Đúng vậy, Vĩ anh mau thả em ra.”

Mạc Di cũng vui mừng không kém khi thấy Vĩ, cô tin chắc Vĩ sẽ thả cô ra. Vì thường ngày Vĩ cưng chiều nhất cũng chính là cô. Nhưng cô lại không nghĩ rằng hôm nay không giống thường ngày. Và Vĩ vì bảo vệ cô lại càng không thể thả cô ra.

“Tiểu Di, em ngoan ngoãn ở trong đó đi.”

Vĩ kì thực là con của một người phụ nữ ham quyền. Bà ta dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy vị trí Kiều phu nhân. Nhưng vì một lần sơ xót bà ta mang thai một đứa trẻ nhưng nó không phải con của Kiều gia. Vì sợ con đường công danh gặp trở ngại bà đem đứa trẻ đến Kiều gia nói rằng đó là con của Kiều Thiệu Huy.

Sau đó bà bỏ lại đứa trẻ ở Kiều gia mà chạy sang Mĩ. Kiều Thiệu Huy cùng Vương Khởi Nã tấm lòng thương người nên đã giữ đứa bé lại, chăm sóc như con ruột.Mọi người trong Kiều gia biết chuyện nhưng cũng đối xử với Vĩ như với thiếu gia của Kiều gia.

Mãi đến năm Vĩ 15 tuổi anh biết được sự thật. Dù mọi người khuyên bảo bao nhiêu anh vẫn cố chấp không chịu chấp nhận thân phận thiếu gia của Kiều gia. Anh xin Kiều Thiệu Huy cho anh được đi làm. Mọi người vì sự kiên quyết của anh mà bắt buộc phải đồng ý. Kiều Thiệu Huy để Vĩ làm ở bộ phận bảo vệ. Chuyên phụ trách huấn luyện vệ sĩ cho Kiều gia.

Nhờ Vĩ mà Kiều gia đã huấn luyện ra không biết bao nhiêu vệ sĩ ưu tú. Kiều Thiệu Huy cũng vì thế mà vừa vui vừa buồn. Tính cách của Vĩ ông so với mọi người đều hiểu rõ hơn. Vĩ không thích danh lợi. Và nó càng không muốn mọi người chỉ trỏ bảo nó ham tiền giống mẹ ruột mà cố ý ở lại Kiều gia, hòng chiếm đoạt tài sản của Kiều gia.

Cũng vì vậy mà dù ông nói như thế nào, Vĩ cũng không chịu ở Kiều gia làm nhị thiếu gia. Mãi sau nhờ có Mạc Di thuyết phục, hắn mới chịu ở Kiều gia để mọi người gọi hắn là nhị thiếu gia. Nhưng khi ra đến bên ngoài hắn lại là người làm của Kiều gia.

…♥♥♥…

“Tiểu Di em ngoan ngoãn ở trong phòng đi.”

“Vĩ, anh bỏ lại em sao?”

“Anh ở bên ngoài này đợi em sao có thể nói anh bỏ em được.”

“Anh…Được rồi, nếu anh không muốn thả em ra thì em ở trong đây. Nhưng anh cũng nên trả điện thoại cho em đi. Em muốn gọi đến một nơi.”

“Nơi em muốn gọi đến chắc là Đường thị Đường tổng giám đốc. Không cần phải gọi anh đã gọi trước xin nghỉ việc cho em rồi.”

“Vĩ, sao anh có thể làm vậy? Anh biết em…”

“Em thích Đường Phi đúng không?”

“Anh…biết vậy sao lại…”

“Ba Kiều bảo anh làm vậy. Thôi em nghỉ ngơi đi, anh còn có việc đi trước.”

Nói xong Vĩ xoay người bỏ đi. Để mặc Mạc Di ở bên trong gào thét.

Đường thị…

“Cậu nhắc lại cho tôi.”

Đường Phi nghiến răng bật ra vài lời. Có thể thấy anh giờ đây đang giận nhiều ra sao. Và người trực tiếp hứng chịu sự tức giận này không phải ai khác mà đó là Quý Dương

“Đường Phi cậu bình tĩnh lại nghe tôi nói đã.”

“Tôi không bình tĩnh được. Cậu mau khai ra ai là người đã xin nghỉ việc giúp Mạc Di?”

“Tôi làm sao mà biết được.”

“Cậu nói lại lần nữa câu vừa nói.”

“Ách…ý tôi là tôi không nhớ tên người đó. Hình như là Kiều Vĩ.”

“Kiều Vĩ.”

“Đúng.”

“Hắn với Mạc Di có quan hệ gì?”

“Cậu làm ơn thôi đi tôi đâu phải thần thánh làm sao có thể biết được chuyện này.”

“Vậy thì cậu lăn đi cho tôi.”

“Tôi đang mong đợi câu nói này của cậu.”

Nói xong đã không thấy bóng dáng của Quý Dương. Căn phòng làm việc rộng lớn chỉ có Đường Phi. Dựa lưng vào ghế, Đường Phi suy nghĩ về cái tên Kiều Vĩ. Không biết nó có quan hệ gì với Mạc Di.

Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện. Lục trong ngăn kéo, cuối cùng anh lấy ra một cái danh thiếp. Cái này lần trước anh thấy trong phòng của Mạc Di. Vì tức giận cô giữ danh thiếp của đàn ông nên đã đem nó để trong ngăn kéo. Đợi khi nào rảnh sẽ tìm người này tính sổ.

Lấy được chiếc danh thiếp anh giật mình khi biết anh ta là người của Kiều gia. Nhưng rốt cuộc anh ta với Mạc Di có quan hệ gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.