Lão Bà Tiểu Bạch Của Sắc Lang Tổng Giám Đốc

Chương 13: Chương 13




Trong một góc khuất của khách sạn, một đôi nam nữ không ngừng dây dưa. Đôi môi của họ dường như không hề rời xa nhau. Mãi đến khi hai người không thở được, chàng trai kia mới luyến tiếc rời xa đôi môi của cô gái. Nhưng hai cánh tay vững chắc vẫn ôm chặt lấy chiếc eo thon gọn kia.

“Anh…sao lại ở đây?”

Mạc Di lên tiếng trách vấn, khuôn mặt không ngừng đỏ lên vì thiếu dưỡng khí.

“Còn không phải cha của em mời tới sao?”

Đường Phi nhàn nhạt lên tiếng, cả đầu dựa vào đôi vai mảnh khảnh của cô, tham lam hít lấy hương thơm ngọt ngào khiến anh mê luyến.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà em lại biến mất gần một tuần?”

Giọng anh lo lắng đầy quan tâm.

“Em cũng không biết nữa, anh hai gọi cho em nói cha em bị bệnh rồi đón em về đây, sau đó giam em trong phòng, điện thoại cũng không cho sử dụng.”

Mạc Di thật thà kể lại, tuyệt không giữ một chút gì. Nghe vậy Đường Phi nhíu mày suy nghĩ nhưng anh không thể nghĩ ra vì sao anh hai của Mạc Di lại đem Mạc Di giam lỏng. Chắc chắn có một chuyện lớn liên quan tới Mạc Di sắp xảy ra. Nghĩ vậy đôi tay của Đường Phi càng thêm ôm chặt lấy Mạc Di hơn.

“Di, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ mãi luôn yêu em. Luôn bảo vệ chở che cho em.”

“Em biết.”

Mạc Di hạnh phúc tựa vào người của Đường Phi, đôi tay nhỏ bé, ôm lấy đôi tay lớn của anh. Ánh mắt hạnh phúc chứa chan tình cảm.

Bỗng nhiên cô cảm thấy cả người mình hoàn toàn mất đi sức lực, ánh mắt cũng nặng trĩu. Cả người cô mềm nhũn tựa vào người của Đường Phi. Đường Phi cảm thấy có gì bất ổn quay lại nhìn Mạc Di thì thấy cô mất đi sức lực dựa vào mình.

“Em làm sao vậy?”

“Em không biết nữa, chỉ cảm thấy thực buồn ngủ.”

Tiếng nói của cô nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn. Đường Phi lo lắng định ôm lấy cô thì phát hiện bản thân cũng mất đi hết sức lực. Lúc này anh mới biết bản thân bị trúng dược. Ánh mắt sắc bén nhìn đi xung quanh.

“Là ai, mau cút ra đây.”

“Thật không nhìn ra có ngày Đường tổng giám đốc lại gặp phải chuyện như thế này.”

Tiếng nói trong trẻo kèm theo sự giả dối vang đến làm Đường Phi nhất thời sửng sốt.

“Là cô?”

“Không sai chính là tôi- Chu Mẫn.”

Giọng của Chu Mẫn không hề kinh ngạc, cô điềm tĩnh bước ra, bên cạnh là hai gã đàn ông cao lớn.

“Vì sao lại làm hại Mạc Di?”

“Vì…tôi không thể nói cho anh biết được.”

“Cô…”

Tiếng nói của anh nhỏ dần rồi tắt hẳn. Thấy vậy Chu Mẫn cười lạnh, kêu hai người đàn ông kia mang Mạc Di đi.

…♥♥♥…

Trong một căn nhà nhỏ của dãy nhà bỏ hoang, một cô gái xinh đẹp bị trói chặt cả người ngã xuống nền đất hôi bẩn. Bên cạnh là một cô gái khác với dung mạo xinh đẹp và hai người đàn ông to lớn. Cô gái kia đứng nhìn cô gái lăn lộn trong cơn đau dưới đất cười một cách hả hê.

Cơn đau tạm dứt, Mạc Di dùng hết sức của mình nhìn lên người con gái xinh đẹp trước mắt. Cô ta nhỏ hơn cô năm tuổi nhưng khuôn mặt lại hết sức già dặn.

“Vì…sao..muốn hại…tôi?”

“Cô nghĩ bản thân mình có tư cách hỏi câu đó sao?”

“Tôi chưa hề làm hại cô.”

“Đúng rồi cô chưa từng làm hại tôi nhưng cô là người gián tiếp hại cho tôi phải mất đi cha ruột của mình.”

“Chẳng lẽ cô là…”

“Không sai tôi là Chu Mẫn, chắc cô không quên người cha đã bị cô gián tiếp giết hại chứ?”

“Cô là con của thầy Chu?”

“Không cần phải tỏ vẻ không biết gì. Tôi biết cô đã sớm nắm được thông tin tôi về nước.”

“Cô nói gì tôi không hiểu”

“Hừ…cô không hiểu còn ai hiểu, kẻ sát nhân.”

“Kẻ sát nhân, tôi chưa từng giết người.”

“À đúng rồi, cô chưa từng giết ai hết. Chỉ có là nguyên nhân kiến người ta bị giết thôi đúng không?”

“Cô đừng đổ tội oan cho tôi.”

“Tôi đổ tội oan cho cô? Vậy thì cô giải thích đi vì sao cha tôi lại chết?”

“Cha cô…thầy Chu đã qua đời.”

“Cô không phải tỏ vẻ ngây thơ không biết gì. Chính cô là người đã hại cha của tôi không phải sao?”

“Tôi chưa từng hại thầy Chu.”

“Chưa sao? Thế ai là người đã giúp cha tôi chuyển sang trường học khác để cha tôi bị bọn du côn đó hại chết. Trong lúc mẹ tôi yếu đuối nhất đem tôi đi nước ngoài. Khiến mẹ tôi buồn tủi mà tự tử?”

“Tôi…”

“Cô không cần phải giải thích cố mà giữ sức để chịu đòn đi. Đánh.”

Tiếng nói vừa dứt hai người đàn ông to lớn trên tay cầm hai thanh tuýp sắt màu bạc không ngừng đánh vào da thịt thiếu nữ non mền. Từng cơn đau truyền đến làm cho ý thức của Mạc Di mất dần…

Kiều gia…

Nhìn mấy chục tên vệ sĩ đang luẩn cuẩn khắp nơi, lòng Kiều cha nóng như lửa đốt. Ông giận dữ hét lớn:

“Các cậu đi tìm người cho tôi, nếu không tìm thấy thì đừng có trở về.”

Sau đó ông quay lại nhìn ba người đàn ông tuấn tú ngồi trên ghế

“Chưa tìm thấy sao?”

“Vâng.” Kiều Vũ buồn rầu lên tiếng.

“Con cũng đã tìm theo dấu vết ở nhà hàng nhưng chẳng bao lâu lại bị mất dấu.” Kiều Vĩ tiếp lời.

“Chẳng lẽ không còn cách nào có thể tìm được Tiểu Di sao?’

Anh em họ Kiều im lặng không biết nói gì.

“Có một cách.”

Lúc này Đường Phi mới lên tiếng. Tiếng nói của anh làm cho ba người còn lại chất chứa hi vọng.

Cầm chiếc điện thoại trên tay, anh thuần thục bấm một hàng số dài. Nếu không phải vì Mạc Di thì cả đời anh sẽ không gọi đến người đàn ông này. Nhưng chuyện này quan trọng đến tính mạng của con người, đặc biệt là người con gái mà anh yêu thương vậy nên anh không thể để có chuyện sơ suất xảy ra.

“Phi, cuối cùng con đã tha thứ cho ta rồi sao?”

“Muốn tôi tha thứ cho ông thì ông phải giúp tôi một chuyện.”

“Chỉ cần là chuyện con muốn cha nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

“Tìm giúp tôi Kiều Mạc Di”

Trong lời nói của anh toàn băng giá, nhưng chỉ có Kiều Mạc Di là anh nhắc đến một cách nhẹ nhàng đầy yêu thương. Chỉ cần nghĩ thôi, Kiều Thuấn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Là người con yêu bị bắt cóc sao?”

“Làm sao ông biết được?”

“Cha chỉ đoán thôi. Nếu đúng như lời con nói thì cha sẽ sai người đi tìm ngay. Cha tuyệt đối không để ai làm hại đến con dâu của cha.”

“Cám ơn…cha.”

“Con…cuối cùng con cũng chịu gọi ta là cha.”

…♥♥♥…

Kiều Thuấn ôm niềm hạnh phúc được con trai thừa nhận hăng hái tìm người.

Cha của Đường Phi là Đường Thuấn một trong những vị đại ca xã hội đen két tiếng. Vì hiểu lầm mà ông đã bỏ mẹ con Đường Phi đi cùng một người phụ nữ khác.

Năm năm trước hiểu làm được gỡ bỏ ông quay lại muốn mẹ con Đường Phi tha thứ. Nhưng lại không ngờ tới mẹ Đường Phi đã qua đời vì bệnh. Tội lỗi mà ông gây ra chồng chất khiến Đường Phi càng hận ông hơn. Nhưng giờ đây vì Mạc Di anh sẵn sàng bỏ qua hết mọi ân oán, hận thù.

Dưới sự giúp sức của Đường ba mọi người mau chóng tìm được nơi Mạc Di bị mang đến. Đến nơi cảnh tượng đầu tiên mọi người nhìn thấy là hai người đàn ông đang không ngừng dùng tuýp sắt đánh vào thân hình mảnh nai của Mạc Di. Mà người cầm đầu lại đang ngồi ung dung cười đến hạnh phúc.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, máu trong người Đường Phi không ngừng sôi lên. Anh đạp cửa tiến vào bên trong, dùng chân quật ngã một người.

Cầm chiếc tuýp sắt của người kia, Đường Phi không ngừng dùng sức đập lên người còn lại, rồi sau đó đập lên người tên kia. Anh điên cuồng vì Mạc Di mà đánh. Anh muốn tất cả những kẻ làm hại cô đều phải chết. Và tất nhiên không ngoại trừ kẻ đứng đằng sau.

Sau khi hai thuộc hạ của cô dần dần ngã xuống, Đường Phi cầm chiếc tuýp tiến đến gần Chu Mẫn. Nhưng ánh mắt của cô lại chẳng chứa chút gì gọi là sợ hãi. Cô cao ngạo nhìn về phía anh

“Sao, muốn giết tôi hả? Đừng nghĩ rằng tôi sẽ sợ anh. Làm cho tiện nhân kia thành như vậy tôi sống cũng đủ rồi.”

“Cô thật điên loạn.”

“Cám ơn đã khen ngợi.”

Lời nói vừa dứt cả người Chu Mẫn cũng ngã xuống. Lúc này mọi người mới để ý ở một bên tay của Chu Mẫn máu không ngừng chảy xuống…

Một tuần sau…

Từ khi được cứu thoát ra khỏi bệnh viện Mạc Di cảm thấy mọi người trong nhà đối xử với cô rất lạ chỉ cần cô muốn đi đâu một chút là sẽ có người theo ngay. Cũng như bây giờ…

“Em muốn đi vệ sinh anh đi theo em làm gì?”

“Em còn yếu, anh sợ em sẽ ngất trong nhà vệ sinh.”

“Em mới không yếu đuối như vậy.”

“Vậy sao?”

Hơi thở của Đường Phi trở nên nguy hiểm anh tiến gần bên Mạc Di ôm chặt lấy cô làm cho cô có chút khó chịu

“Anh là có ý gì?”

“Nếu em đã khoẻ chi bằng chúng ta vận động một chút.”

Nói xong anh đem cô vào phòng …

Mùa xuân tươi đẹp, trăm hoa không ngừng đua nở, không khí mùa xuân ấm áp cũng như không khí bên trong căn phòng lớn kia.

THE END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.