Lão Bà Vương Gia Của Ta

Chương 8: Chương 8: MODEL? Đừng có nói giỡn chứ!




Mộ Lưu Hoa “bang” đứng lên, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Tiểu Hùng “Hello” một tiếng, đóng cửa lôi kéo anh trai hắn rất tự nhiên ngồi trên ghế sopha của tôi.

“Xin chào, tôi là James Williams, anh trai của em ấy.” James mỉm cười vươn tay.

“Tôi biết anh.” Bắt tay.

“Vô phương giáo đệ.” Mộ Lưu Hoa hừ lạnh.

Một lát sau mọi người đều chen chúc trên ghế sô pha.

James nói chân tướng sự việc, hóa ra cùng em trai náo loạn một trận nhỏ trong nhà, ỷ vào chút tính cách phản nghịch mà bỏ chạy ra ngoài tác oai tác oái, vì thế phiền toái tới tôi.

James thế nhưng là một người rất có lễ nghĩa, thật thành khẩn hướng tôi giải thích, sau đó thả trên bàn của tôi…. Một ngàn đồng.

“Chút lòng thành để báo đáp.” James cười cười.

Một ngàn đồng tương đương 500 gói mì ăn liền, tương đương 200 hộp thuốc, tương đương 333 lon bia, tương đương…..

Sự hấp dẫn thật ghê gớm…..

Nhưng mà —

“Tiền này không thể nhận, anh cầm lại sẽ tốt hơn.” Tục ngữ nói anh hùng không chịu của ăn xin, tôi tuy rằng nghèo nhưng vẫn có khí phách a.

“Nhận lấy đi, chú à.” Hùng Nghị Võ ngồi ngã lung bắt chéo chân, ánh mắt như đang nhìn một tên ăn mày.

“Cậu nói cái gì?!” Mộ Lưu Hoa bang một cái đứng lên, trong mắt toát ra sát khí dày đặc.

“Lưu Hoa, đừng nóng giận!” Tôi lập tức ngăn cản thảm kịch có thể phát sinh.

Có lẽ bởi vì luyện võ thường xuyên, dáng người tên nhóc Mộ Lưu Hoa thật không tồi, mặc dù so với tôi có thấp một chút nhưng tổng thể vẫn cao ráo nhanh nhẹn.

James uống một ngụm nước, ánh mắt hơi nheo lại.

Ánh mắt kia, chậc chậc, cảm giác nói cho tôi biết đó là đang nói “tìm được con mồi rồi.”

“Xin hỏi ngài là –” James chậm rì rì mở miệng.

Mộ Lưu Hoa báo tên, tên nhóc Hùng Nghị Võ kia bỗng dưng phun ra một câu, “Thế nào anh, em nói người này không tệ đúng không ~”

Lời này vừa nói ra, tôi cùng Mộ Lưu Hoa đều ngây ngẩn cả người.

Anh, người này không tệ?

Bộ dáng Mộ Lưu Hoa không tệ, chẵng lẽ, anh cậu là một….

Có lẽ biểu tình của tôi trongnháy mắt trở nên dị thường đặc sắc, James vội vàng xua tay: “Không nên hiểu lầm,‘Vô sự không đăng tam bảo điện*’, kỳ thật tôi hôm nay tới đây là muốn cùng hai người thương lượng một việc –” (*câu này ý đơn giản là không có chuyện sẽ không đến tìm.”

“Trang phục được giới thiệu vào ngày mai của chúng tôi tập trung vào người trẻ tuổi từ 17 đến 20 tuổi, nhưng mà thật không may, model trụ cột ngày hôm qua trật chân không thể lên sàn diễn, tôi cảm thấy khí chất Mộ tiên sinh cực kỳ thích hợp, cho nên có thể hay không –”

“Không bàn nữa.” hắn nói còn chưa xong, tôi lúc này từ chối.

“Vì sao?” James cùng Hùng Nghị Võ đồng thời mở miệng, đại khái là không nghĩ tôi sẽ từ chối cơ hội đem ngay tới cửa như vậy.

“Tuy rằng hiện tại chúng tôi thật sự thiếu tiền……” Tôi liếc mắt nhìn Mộ Lưu Hoa một cái, “Nhưng mà tôi không muốn cậu ấy tiếp xúc với loại phạm vi này.”

Mộ Lưu Hoa quay đầu, ánh mắt thẳng tắp chống cự lại ánh mắt của tôi, dừng một chút lại lập tức rời đi.

“A, thế thì thật tiếc, chúng tôi cực kỳ xem trọng phần trang phục này, tôi cho rằng trừ cậu ấy ra không ai có thể nhận được, đương nhiên, thù đao sẽ khá hậu đãi.” James lười biếng nhún vai một cái,bộ dáng này thật sự gợi cảm a.

“Đúng đó chú, các người không phải chỉ có thể ăn mì ăn liền sao?” Hùng Nghị Võ ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, lão tử hận tới nỗi nghiến răng.

“Hơn nữa a, chính chú ăn thì không sao, thế nhưng còn để cho lão bà chú chú cùng ngô ngô ngô……..”

Ông trời! Ông có thể để cho tên nhóc đáng chịu ngàn đao này câm miệng được không a?!

Tôi mạnh mẽ che cái miệng của cậu ta, nhưng cái không nên nghe vẫn là bị Mộ Lưu Hoa nghe được.

“Cậu vừa mới — nói cái gì?” giọng nói của Mộ Lưu Hoarất êm tai, nhưng nghe vào trong tai thì giống như tiếng tử thần triệu hồi.

“Không có gì! Không có gì! Aha ha ha……”Tôi khô khan cười, trong đầu hiện ra hình ảnh lần đó tôi nới với ông chủ Mộ Lưu Hoa là em trai của tôi, bị cậu ta hung hăng đánh cho một quyền.

Mãi đến khi James vẻ mặt hoảng sợ tới gỡ ta của tôi ra, Tiểu Hùng phát ra âm thanh nức nở bi thảm, tôi mới phát hiện tôi sắp che hết không khí để thở của cậu ta rồi….

“Kỳ thật vấn đề không phải có tiền hay không, chủ yếu là tôi không muốn cậu ấy xuất đầu lộ diện.”

Uhm, xã hội này rất phức tạp, sao có thể để đứa con đơn thuần của tôi đi nhận lấy những ánh mắt rửa tội đầy tà ác kia a.

Chính xác là như thế, này một tiểu mm a, thiếu phụ a, phụ nữ trung niên a, không phải luôn miệng trêu ghẹo sao?

“Phàn tiên sinh, tôi hy vọng ngài có thể hảo hảo cân nhắc một chút.” James ngồi gần lại, giọng nói vẫn tiếp tục khuyên bảo.

“Không cần phải nói, không đồng ý!” Tôi hiên ngang lẫm liệt vung tay lên, lại nhìn vào mắt Mộ Lưu Hoa, hy vọng cậu ta có thểnhìn tôi hết sức tận tâm vì cậu ấy ngăn cản những long đong vất vả trong cuộc đời mà sau này ít đánh tôi một chút.

Tiểu Hùng cong cong cái miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn phảng phất biểu tình cực kỳ bất mãn.

“Thật không thất thời!” cậu ta hừ một tiếng,“Anh, bằng không ngày mai đổi William là được rồi.”

James lắc lắc đầu: “Khí chất William không thích hợp.”

“Ngượng ngùng rồi, không giúp được hai người.” Tôi cuối cùng vẫn cự tuyệt, chuẩn bị tiễn khách.

“Chờ một chút.” Mộ Lưu Hoa đột nhiên mở miệng, James quay mặt lại nhìn cậu ta, vẻ mặt chờ mong!

“Có thể kiếm được tiền sao?” cậu ta mở miệng nói ra một lời kịch thô tục như vậy,tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống……

“Đương nhiên! Hơn nữa thù lao rất cao!”

“Vậy được rồi, anh nói một chút phải làm cái gì đi?”

“Lưu Hoa! Chờ một chút!”

“A – anh à! Anh tôi đáp ứng rồi! Thật tốt quá!”

“Rất đơn giản,cậu chỉ cần……”

“Như vậy a, xác thực đơn giản.”

“Lưu Hoa, không thể……”

“Anh e ngại cái gì? Trước kia bổn vương cưỡi kỵ mã xuất hành không phải đều là vạn người đổ xô ra đường xem sao?”

“……”

Tiếp theo, là một mảnh đối thoại đầy hỗn loạn, tất cả cố gắng của tôi cũng thành chuyện cười, Mộ Lưu Hoa cuối cùng vẫn đồng ý.

Tôi rốt cuộc là vì cái gì a……

Tâm tình phức tạp tiễn James ra khỏi cửa, tôi không nói được lời nào mà nằm trên giường, chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ.

Mộ Lưu Hoa do dự một chút, tới gần ngồi xuống.

Cả hai chúng tôi ai cũng không nói chuyện, thời gian giống như cứ thế mà đứng yên, có lẽ do trong lòng có phần buồn bực, tôi thật ra chỉ muốn cậu ấy có một cuộc sống tĩnh lặng chút mà thôi.

Không biết qua bao lâu, khi tôi mơ mơ màng màng sắp ngủ, Mộ Lưu Hoa đột nhiên mở miệng: “Phàn Dịch, anh lo lắng cho tôi?”

“Đúng vậy.” Tôi thực sảng khoái đáp.

“Chỉ là đi vài bước mà thôi, không có chuyện gì.” Cậu ta nói nghe dễ dàng như thế, rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ mới ra đời, ngay cả ngồi xe công cộng còn không biết ngồi như thế nào.

Quên đi, tôi là người lớn luôn biết nghĩ thông suất, nếu đã đồng ý rồi, như vậy cũng nên hảo hảo lo lắng nên biểu hiện sao cho thật xuất sắc.

Vì thế tâm tình đột nhiên sáng sủa lên một chút.

Tay tôi duỗi ra đem Mộ Lưu Hoa kéo lại gần, đĩnh đạc cười cười: “Tốt rồi, nhanh đi ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm lên lớp nữa.”

Dưới ngọn đèn, gương mặt cậu ta cư nhiên có chút đỏ, thật sự thú vị a.

Lúc tắt đèn, trong giây lát tôi nghe cậu ta than thở câu nào đó, nhưng giọng nói quá nhỏ nghe không rõ ràng lắm, lúc tôi hỏi cậu ta chỉ trả lời có lệ cho qua, thật sự là một đứa nhỏ kỳ quặc.

Ngày hôm sau lặp lại hành trình ngày hôm qua, tôi vừa làm xong vị trí, di động liền vang lên.

“Uy, Phàn tiên sinh sao?” vang lên đầu tiên là giọng nói của James, hòa với đó là tiếng nhạc và tiếng người ồn ào.

“Là tôi…… Này, sao anh biết số điện thoại của tôi?” chẵng lẽ số điện thoại di động của tôi trở thành mã số công cộng rồi sao?

“Là Louis nói cho tôi biết, xin hỏi Mộ tiên sinh có thể tới đây trước mười một giờ không?”

“Mười một giờ……” Tôi nhớ rõ cậu ta tan học lúc mười một giờ, hẳn là có thể, “Không thành vấn đề.”

“Tốt, như vậy đến lúc đó xin dẫn cậu ấy đến đây.”

“Đã biết.”

Trước tiên, phải lấy được giấy xin phép nghỉ của ông chủ.

“Xin phép?” ông chủ đang nhìn công văn ngẩng đầu lên,“Lý do.”

“Việc của em họ tôi……”

“Được, cậu đi đi.”

Tôi phát hiện việc gì khi nhắc đến tên Mộ Lưu Hoa,hình như sẽ trở nên đặc biệt thuận lợi.

Dùng tốc độ nhanh nhất làm xong tất cả mọi việc, khi chuông đồng hồ đổ mười giờ tôi tới đại học đón con mình.

Mười giờ bốn mươi, tôi thấy người đẹp từ bên trong bước ra ngoài, bên cạnh là đủ loại người vây quanh,trái phải nữ sinh chiếm 72%, trái phải nam sinh chiếm 28%.

“Bạn học Mộ, cùng chúng tôi đi ăn đá bào không?”

“Không đi.”

“Tiểu Hoa Hoa ~~~ buổi chiều cùng nhau đi bơi không?”

“…… Không.”

“Bạn học Mộ, cùng nhau chơi bóng rổ đi!”

“Tôi không chơi.”

“Chúng tôi dạy cậu chúng tôi dạy cậu a!”

“Không cần.”

“Líu ríu……[ đây là âm thanh gì a?!]”

“Không.”

“Bùm bùm……[ này lại âm thanh gì?!]”

“Không được.”

Con, con thực tàn khốc.

Tôi cảm động lão lệ tung hoành.

…… nhưng thỉnh thoảng cũng nên đi chơi với bạn học một chút, tránh để về sau mắc chứng bệnh tự kỷ.

Uhm, hẳn là nên tìm thời gian nào đó hảo hảo chỉ bảo, quá tàn khốc thì rất dễ bị nhiễm bệnh.

Cậu ta thấy tôi, sửng sốt một chút, lập tức nhanh chân bước tới.

“Lưu Hoa, đi thôi, đi Ngân Hải.”

“Ân.”

Chúng tôi quay người lại, chợt nghe thấy từ phía sau truyền tới mấy giọng nói.

“Hóa ra là đã có hẹn a….. Thật tiếc quá….”

“Phải đó phải đó, lần sau chúng tôi sẽ tìm cơ hội khác….”

“Bạn học Mộ! Tôi đây sẽ không từ bỏ đâu ……[ 囧]”

Tôi run rẩy lấy ta lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Học sinh thời buổi này thật làm cho người tôi có khó có thể lý giải.

Thời điểm chạy tới Ngân Hải đã là mười giờ năm rồi, đến muộn một chút, người tới chật như nêm cối, mọi người chụm thành một đoàn chiêm chiếp, một đống phóng viên thì cầm micro tru lên khàn cả giọng, ánh sáng chớp nháy liên tục khiến cho mắt người tôi không thể mở nổi, tôi giữ chặt Mô Lưu Hoa kéo cậu đi, tránh bị dòng người tách ra.

Tôi nhìn sàn diễn hình chữ T kia, James đứng ở nơi đó đang nói chuyện với người bên cạnh, khoảng cách quá xa, phỏng chừng nhìn không thấy chúng tôi.

Đang lúc rầu rĩ, lúc này có một người vỗ vỗ vai tôi, tôi nhìn lại, là một nam nhân mặc quần áo lao động. Hắn thấp giọng nói bên tai tôi: “Phàn Dịch tiên sinh đúng không, xin theo tôi đi về phía này.”

James chuẩn bị rất chu đáo. Vì vậy tôi đắc ý lôi kéo Mô Lưu Hoa đi theo đường chuyên dụng dành cho nhân viên công tác.

Ở cuối đường chính là phòng trang điểm, chúng tôi vừa đi vào liền đụng phải một tiểu quỷ bổ nhào tới!

“Oa chú – tại sao đến muộn như vậy? Mau, mang anh Mộ đi hóa trang.” Tiểu Hùng khua khua tay, ngay tức khắc một đám người trang điểm vù một tiếng lao tới đem Mộ Lưu Hoa đặt trên ghế ngồi,một bộ phận bắt đầu bày ra đủ loại dụng cụ trang điểm, một bộ phận khác thì bắt đầu lựa chọn quần áo thích hợp.

“Oa, tóc này có xúc cảm thật tốt, người ta thật không nhẫn tâm cắt….” mái tóc đứa con cứ như bảo bối đặt trong ta nhà tạo mẫu tóc.

“Làn da hảo bóng loáng a, tôi cũng không nhẫn tâm đánh kem phấn trang điểm lên cho cậu ấy….” khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con bị sờ soạng……

“Ôi! Lông mi này sao lại dài như vậy, hoàn toàn không cần chải mascara rồi?” Mascaralông mi?! Mộ Lưu Hoa cũng không phải con gái!

Lại nhìn bản thân của Mộ Lưu Hoa, hai mắt trợn lên, vẻ mặt chật vật, hai ta gắt gao nắm chặt quần, chăm chú nhìn thẳng vào gương.

…… Đáng thương, thật đáng thương.

Trong lúc cậu ấy đang tra điểm, tôi cùng Tiểu Hùng bắt đầu nói chuyện phiếm, thanh âm bên ngoài quá lớn, trên cơ bản phải rống lên mới có thể nghe được.

“Uy, cậu rốt cuộc gọi là gì?” Đánh chết tôi cũng không tin người có xuất thân như vậy lại tên Hùng Nghị Võ.

“Cháu thật sự gọi là Hùng Nghị Võ……” cậu ta bày ra bộ dáng vô tội đáng đánh.

“Nếu không nói tôi sẽ K cậu a!”

“Được rồi…… Kỳ thật đó là tên trước kia của cháu, hiện tại mọi người cơ bản đều gọi cháu là Louis. Trước kia nhà chúng cháu thật sự nghèo, tiệm ăn mà anh cháu dẫn đi nhiều nhất gọi là ‘Hùng Nghị Võ’, vừa lúc nhà của cháu họ Hùng, sau đó anh ấy lại đem tên cháu sửa thành như hiện tại, bây giờ nhớ tới thật chịu không nổi mà thấy kinh dị a….” Tiểu Hùng sau khi nói xong còn đắm chìm trong kí ức về giai đoạn thống khổ kia, trong mắt chứa đầy thê lương cùng thương xót.

Chúng tôi trầm mặc một hồi, tôi thầm thở dài một hơi, đang chuẩn bị an ủi hai câu, lúc này một người xông vào, bắt được tôi liền hỏi: “Mộ tiên sinh chuẩn bị tốt chưa? Lập tức sẽ lên sàn diễn!”

“Toàn bộ đã ok rồi—“ một người đẹp đầy khí chất tạo dấu tay chữ V.

Tôi đình trệ một chút, chậm rãi quay đầu nhìn.

Mộ Lưu Hoa hơi hơi cúi đầu, mái tóc dài đen tuyền được cột lỏng lẻo, để lộ ra một loại hơi thở dụ hoặc khó có thể diễn tả thành lời, nhưng ánh mắt của cậu ta lại như mặt hồ, chiếc áo gió và quần tây giản dị làm nổi bật cơ thể thon dài mảnh mai, kết hợp tương xứng là giày da màu đen, sự quyến rũ tỏa ra khắp nơi.

Thật muốn lấy mạng người a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.