Lão Bà Vương Gia Của Ta

Chương 21: Chương 21: Nhật ký bơi lội (hạ)




Thế nhưng lại quyết đoán đồng ý như vậy.

Tôi nhìn hai người bọn họ lại vào bể bơi.

Mái tóc của Lưu Hoa tản ra ở trong nước, giống như một đóa hoa mẫu đơn màu đen thật lớn.

Cậu ta vì vết xe đổ trước đó nên không dám tùy tiện chui đầu vào trong nước nữa, Thiệu Phong ở một bên làm mẫu cho cậu ta.

Thiệu Phong hít sâu một hơi nhào về phía trước, cơ thể dễ dàng nổi lên, đồng thời hắn chuyển động hai chân, cánh tay vung mạnh gạt nước, còn chưa nói tới tư thế cực kỳ tiêu chuẩn của thằng nhóc này. Mắt thấy hắn bơi một đoạn lại quay trở về, sau đó giúp Lưu Hoa làm những động tác tương tự.

Lưu Hoa vậy mà lại làm theo, nhưng cậu ta không biết vì sao nhào tới trước đạp đạp hồi lâu vẫn không tiến tới được nửa bước, chỉ vòng vo ngay tại chỗ.

Thật sự là bắt nạt người ta mà…

“… Quạt nước phải có phương pháp, đập lung tung như vậy sẽ không được đâu.” Thiệu Phong bơi tới phía sau cậu ta, vươn hai tay vòng ra trước người Lưu Hoa, nắm lấy hai cổ tay cậu ta.

Đầu của tôi giống như bị ai đó hung hăng nện một cái.

Này, thằng nhóc hỗn đản kia! Chẵng lẽ đây là trường hợp ái muội– “Tôi tay nắm tay chỉ dạy cho bạn” trong truyền thuyết sao?!

Bộ dáng kia, tựa như Lưu Hoa bị người phía sau ôm lấy…

Thực làm cho người ta không thoải mái.

Lưu Hoa cứ như vậy dưới sự lôi kéo của hắn gạt nước, hai tay thon dài vung ra độ cung ưu nhã.

“Đến, thử chuyển động chân, bơi về phía trước một chút.” Thiệu Phong nói.

Lưu Hoa chậm rãi phối hợp động tác tay cùng động tác chân.

Mắt thấy trong vòng hôm nay cậu ta có thể học được các động tác cơ bản của bơi lội, song có một vấn đề quan trọng không thể bỏ qua được!

Đó chính là thứ từng quấn quanh cổ tôi vài ngày, khiến cho tôi vượt qua vài cơn ác mộng về đêm, mái tóc dài của Mộ Lưu Hoa.

Khoảng cách hai người rất gần, Thiệu Phong lại không thành thật ở trên người cậu ta nhích tới nhích lui, rốt cuộc lúc Lưu Hoa bơi về phía trước một chút, tóc của cậu ta lại quấn lên cánh tay của Thiệu Phong!

“Rầm –!”

Theo một mảnh bọt nước vung lên, hai người đều đồng thời ngã vào trong nước!

“Này!”

Tôi đứng lên, giữa tiếng kinh hô của nhóm con gái bên bờ hồ trực tiếp nhảy xuống hồ bơi!

Tôi lấy hết sức lực của toàn thân bơi về hướng Lưu Hoa, trong nháy mắt kia trong đầu tôi ngoại trừ an nguy của cậu ta ra, thì trống rỗng.

Lúc tôi phục hồi lại tinh thần thì đã tới bên cạnh bọn họ, chỉ thấy cả bàn tay phải của Thiệu Phong đều bị tóc Lưu Hoa quấn đầy, hắn càng muốn thoát ra nhưng lại càng cuốn lấy chặt hơn, tôi luống cuống, lại không dám dùng sức túm lấy.

Lưu Hoa cũng không tốt hơn chút nào, vài lần cậu ta muốn đứng lên nhưng lại không thể được, mắt thấy sắp chìm xuống đáy hồ rồi, nhân viên bảo hộ đã bay nhanh về hướng này, tôi bất chấp mọi chuyện, hít sâu một hơi lặn xuống.

Cẩn thận tránh đầu của cậu ta ra, tôi gian nan mở to mắt.

Lưu Hoa rất ít khi lộ ra ánh mắt bối rối như vậy, gương mặt cậu ta ở trong nước nhìn không quá rõ ràng, bọt nước ùng ục toát ra từ bên mép, có lẽ đã nghẹn khí thật lâu rồi….

Làm sao bây giờ làm bao bây giờ? Chẵng lẽ hai người này sẽ như vậy mà hồn về tây thiên sao?!

Nghiệp chướng a! Lão tử đời này thanh thanh bạch bạch, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào tội danh gây chết người…

Tôi không cào trúng thưởng sẽ không kêu Lưu Hoa đi học bơi, cậu ta không đi bơi thì Thiệu Phong cũng sẽ không đến, Thiệu Phong không đến hai người sẽ không bị chìm như vậy ngay cả đầu cũng không ngóc lên nổi…

Lưu Hoa cũng thấy được tôi, một tay duỗi tới, tóc dài trong nước phiêu tán, cảnh tượng như vậy lại có chút quỷ dị…

Tôi dưới tình thế cấp bách bất cháp nhiều chuyện như vậy, một phát quay đầu cậu ta lại.

Con mẹ nó đạo đức nhân nghĩa chó má gì đó đều chết hết đi!

Nếu cậu ta chết thì lão tử làm sao bây giờ…

Tôi chậm rãi tiến sát về phía cậu ta, đang chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho cậu ta, Lưu Hoa đột nhiên được người nào đó túm đi!

Tôi mạnh mẽ lao ra khỏi mặt nước, hóa ra là thành viên cứu sinh chạy tới, đưa bọn họ kéo ra ngoài.

Sự trống trải trong lòng tôi không biết là tư vị gì…

Vui vẻ là không thể nghi ngờ, nhưng tôi vì cái gì lại thất vọng…

Thật — đáng sợ.

Thiệu Phong nằm úp sấp một chỗ phun nước, còn không quên rộng lượng không ngừng hướng Lưu Hoa xua xua tay, “Không có việc gì, không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”

Đáng! Báo ứng! Ai bảo cậu động tay động chân với Lưu Hoa!

Hai lần chìm xuống nước khiến cho Lưu Hoa đối với hồ bơi này sinh ra chán ghét cực độ, sau khi cậu ta nghỉ ngơi thì đứng lên từ trên ghế lạnh, “Phàn Dịch, chúng ta trở về đi.”

“Oh.” Tôi cầm khăn mặt cùng cậu ta đi vào phòng thay quần áo.

Sau khi Thiệu Phong vừa thay quần áo xong thì cô nhỏ của hắn nước mắt lưng tròng không quan tâm đây là phòng thay quần áo nam mà vọt vào bên trong, Lưu Hoa hoảng tới nỗi giật mình kéo cái khăn lông rộng thùng thình trên người mình!

Cũng may ba thanh niên chúng tôi đã che khuất bộ vị cần che khuất rồi, nếu không danh tiết của thanh niên lương thiện chúng tôi đã có thể bị hủy trong tay người đẹp cô rồi a…

“Tiểu Phong! Con sao rồi?! Không có gì chứ!” Cô nhỏ của hắn thoạt nhìn thật đúng là tuổi còn trẻ, nói xong lập tức kéo Thiệu Phong vừa thay quần áo xong rời đi.

Vì vậy trong phòng thay đồ chỉ còn lại hai người tôi và Lưu Hoa.

Không biết vì sao không khí có điểm kỳ quái, tôi bắt đầu tìm đề tài nói chuyện.

“Vừa rồi rất nguy hiểm ……” Lòng vẫn còn sợ hãi.

“…. Uh.” Cậu ta tùy ý nói một tiếng, đột nhiên nhìn về phía tôi, “Phàn Dịch.”

“Sao?” Tôi thu dọn một chút đồ trong tủ quần áo.

“Tóc này rất phiền phức, không bằng cứ — cắt đi.”

Tôi sững sờ tại chỗ.

Sau một lúc lâu mới kịp phản ứng những lời này cần rất nhiều quyết tâm.

Tôi cười ra tiếng, “Tỉnh tỉnh lại đi, trước kia lúc tôi khuyên cậu không phải còn giậm chân nói ‘da thịt thân thể chịu ơn cha mẹ, cắt tóc chính là hành vi bất hiếu’ sao?” tôi cố ý học vẻ mặt trừng mắt lông mày dựng ngược của cậu ta, đùa giỡn khiến cho cậu ta phát giận.

“Anh, anh còn nhớ rõ chuyện này?!”

“Đương nhiên rồi, chuyện nào của cậu mà tôi không nhớ rõ chứ.” Tôi lấy áo khoác ra mặc, lúc này di động lại vang lên.

“Uy?”

“Anh!” bên kia truyền tới âm thanh của lão muội, nghe rất kích động.

“Chuyện gì?”

“Siêu thị mà anh tới đó, nói là tuần tới sẽ đi Maldives, em đã đem thông tin liên lạc của anh cho lữ đoàn rồi!”

“Tuần sau?!” Nhanh như vậy… Tôi nhìn nhìn Lưu Hoa, cậu ta còn chưa học bơi xong, chẵng lẽ ông trời thật sự có chút tâm tư ghen ghét sao, cho một người có khuôn mặt hoàn mỹ cùng đại não thông minh thì sẽ cướp đoạt đi một thứ khác của người ta? Đối với kiếm cậu ta đùa giỡn rất thuận lợi, tại sao bơi lội lại học không được chứ?

“Tóm lại anh trở về rồi nói sau, em cúp máy trước a.”

Trên đường về nhà Lưu Hoa hỏi: “Là chuyện du lịch sao?”

“Uh.”

“Kỹ năng bơi lội rất quan trọng?” cậu ta bất mãn cau mày, như là khó có thể chịu được bản thân hoàn mỹ như vậy lại không làm được một chuyện.

“Đúng vậy, đi Maldives, không đi lặn giữa những làn sóng thật sự là sự tiếc nuối rất lớn a…”

“Phàn Dịch, kỳ thật tôi…” cậu ta muốn nói lại thôi, tôi tò mò thúc dục hồi lâu cậu ta mới tiếp tục, “Khi còn bé tôi không cẩn thận ngã vào dòng sông, cho nên….”

A?!

Tại sao lại có loại chuyện này?!

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Hoa, cậu ta bị tôi nhìn có chút ngượng ngùng, hung tợn nói: “Có chuyện nói mau, nhìn cái mặt thật ngu ngốc mà!”

Đột nhiên tôi cảm thấy tâm trạng rất không tốt.

Sông nước cũng không phải là nơi chơi vui vẻ gì, cậu ta từng trải qua kinh nghiệm đau đớn như vậy, nhất định rất sợ nước, nhưng mà…

“Lưu Hoa, cậu vì sao không nói sớm? Thật ra ở Maldives còn có rất nhiều thứ khác để chơi…”

Cậu ta nhìn tôi, quăng cho một cái xem thường, “Anh quản tôi.”

Tôi chán nản. Được rồi tiểu nhân quản không được ngài…

Về nhà tôi trộm đem chuyện này nói cho lão muội, con bé sau khi nghe xong bỗng nhiên nước mắt lưng tròng, nhéo tôi hét lớn một tiếng, “Anh anh có tức phụ như vậy thực con mẹ nó đã tu tám trăm kiếp rồi đó!”

“Gì?! Không được nói bậy!” tôi hung hăng vỗ cái đầu không bình thường của con bé.

Lão muội chụp đầu vẻ mặt ước mơ, “Anh, anh ngẫm lại đi, cậu ta nhất định là vi anh nên mới quyết định học bơi đó!”

Tôi có chút đình trệ.

Là như vậy sao?

Tôi nghĩ tới mấy hôm trước thỏa thuê mãn nguyện muốn dạy cậu ta bơi lội, kết quả cục diện trở thành như hiện tại.

Tôi liếc liếc mắt nhìn về phía phòng khách, Lưu Hoa ngồi ở trên sôpha đột nhiên hắt xì một cái thật mạnh.

“Hỏng bét! Sợ là đã bị cảm rồi.” lão muội khẩn trương nói.

Tôi chạy một quãng đường xa mua được thuốc trở về thì sắc trời đã có chút đen.

Lưu Hoa chưa uống qua thuốc tây bao giờ, cậu ta đối vói khái niệm thuốc vẫn còn dừng lại ở mấy cái viên được chiên đen đen. Cho nên cậu ta vừa nghe uống thuốc thì mặt liền xụ xuống, tôi đem vài viên thuốc cùng nước nóng để trước mặt cậu ta, thề thốt với trời nói rằng thứ này không đắng, cậu ta bị tôi dụ dỗ mới chịu uống thuốc.

Thuốc cảm sau khi uống xong thường sẽ có chút buồn ngủ, tôi chuẩn bị một số món cho cậu ta rồi bảo cậu ta lên giường nghỉ ngơi.

Không qua bao lâu cậu ta lại nổi cơn sốt, nhất định là không cẩn thận bị cảm lạnh rồi.

Chậc chậc, phong thủy luân chuyển.

Vẻ mặt tôi cảm khái mà cầm khăn đặt ở trên trán cậu ta.

Còn nhớ rò lần trước tôi uống rượu cậu ta cũng chăm sóc tôi như vậy…

Lão muội chua xót vừa đi vòng quanh tôi vừa nói: “Anh, em khi còn bé bị cảm anh đều là cầm kem bánh ngọt cực kỳ đắc ý đứng trước mặt em mà gặm cắn.”

Tôi không nói gì, khi đó anh em bất hòa, không có ít sứt mẻ a.

“Anh rốt cuộc học được cách chăm sóc người rồi.” lão muội vừa nói vừa ngáp, thế nhưng giọng điệu lại thật sự nghiêm túc.

Tôi cười cười, từ chối cho ý kiến.

Nửa đêm lão muôi nằm ở trên ghế sôpha ngủ rất say, mà tôi lại trừng mắt tiến vào trạng thái không ngủ được.

Tại sao?

Bởi vì thằng nhãi Mộ Lưu Hoa ngã bệnh rồi cũng không yên ổn, ở trên giường lăn tới lăn lui cuối cùng lại lăn đến trong lòng tôi, trức tiếp đem một cánh tay ôm chặt cổ tôi, tôi đang nằm mộng thì bị sờ sờ mà tình dậy…

“Lưu Hoa?” tôi thử sờ sờ cái trán của cậu ta, phát hiện cậu ta lại sốt, uống thuốc cũng không thấy hiệu quả bao nhiêu, tám phần là bởi vì tên nhóc này ngủ đá chăn ra nên bị lạnh rồi.

“Ngô…” cậu ta vô thức rên rỉ một tiếng, nghe vào trong tai tôi giống như bị sấm đánh.

Trước kia vì sao không phát hiện tên nhóc này…

Tôi không khỏi nhớ tới bộ dáng chết người mỗi khi cậu ta tỉnh dậy, còn có bộ dáng cố gắng hít thở của cậu ta ngày hôm nay…

Giống như bị ma xui quỷ khiến, tôi chậm rãi tiến sát về phía môi cậu ta.

Cậu ta bởi vì ngã bệnh mà hơi thở nóng như lửa gần trong gang tấc, toàn bộ đều phả lên trên mặt tôi, thiêu đốt đến phát đau.

Tôi ý thức được bản thân đang làm gì, nhưng mà tôi không dừng lại được.

Lạ lẫm, thật sự lạ lẫm.

Lạ tới nỗi không giống như chính tôi/

Tôi nhắm mắt lại.

Trái tim đáng chết tại sao lại con mẹ nó đập nhanh như vậy!!

Trong đầu tôi oanh một tiếng, dứt khoát chuẩn bị cúi đầu thật mạnh.

Đột nhiên bàn tay hung hăng vung một cái tát thật mạnh lên trên mặt tôi, khiến cho mắt tôi nổ cả đom đóm!

Tôi xem như bị một cái tát này khiến cho hoàn toàn tỉnh táo. Tôi khóc không ra nước mắt nhìn Lưu Hoa vẫn ngủ say – đó chính là tình trạng ra tay đánh vô ý thức của cậu ta!

Lực sát thương của tên nhóc này ngay cả lúc ngủ cũng vẫn mạnh mẽ như thế…

Tôi đắp chăn đàng hoàng lại cho cậu ta, đi nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó ra ngaoì ban công hút vài điếu thuốc.

Một đêm đó tôi không chợp mắt, ngày hôm sau tôi mang hai vành mắt đen thui cùng gò má đỏ chót như mông khỉ soi gương mà bùng nổ một câu “Mẹ kiếp, thật khó coi.”

Tôi dùng sức phun mấy ngụm nước miếng vào trong bồn cầu, nhưng vẫn không ẩn đi được vị khói đầy trong miệng.

Cuộc sống của tôi có phải là có điểm lệch khỏi quỹ đạo rồi hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.