Ngày này mỗi khi buổi sáng rời giường Chân Nam Nhân không hiểu cảm
thấy chính mình đầu óc rất choáng váng, toàn thân không mạnh mẽ, có một
loại dự cảm bất tường nổi lên trong đầu… không thể nào…. chẳng lẽ nàng
là nóng rần lên?
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi ! edit : Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
55555 ngàn vạn lần đừng vậy…! Nàng hôm nay có một hội nghị rất quan
trọng phải tham gia, hơn nữa sốt lên lên tnày khiến nàng toàn thân vô
lực ngay cả muốn đứng lên cũng gian nan, rót ly nước thì làm không được, không chừng nàng bệnh chết ở trong phòng này cũng không có người phát
hiện…. 55555 đáng thương nàng.
Đang khi bị bệnh giày vò đến nửa mê nửa tỉnh, Chân Nam Nhân cảm giác
cửa nhà mình tựa hồ có động tĩnh gì… chẳng lẽ là ăn trộm? Chân Nam Nhân
cười khổ, thật sự là đen đủi… không nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ đến mức này, trong nháy mắt, Chân Nam Nhân nghĩ tới cách vách nhà mình là
Từ Tri Lễ… ai ~ thôi… nàng hiện tại đã không có biện pháp suy nghĩ bởi
vì nàng hoa lệ lệ ngất đi…trước khi hôn mê nàng còn muốn : ăn trộm tiên sinh…. cầu xin van ngài… trộm chút ít tiền coi như xong… ngàn vạn đừng
tới hái hoa, làm một tên trộm phải có chuyên nghiệp của trộm…! (L : trộm cũng cần có chuyên môn sao…?)
Cũng không biết hôn mê bao lâu, khi Chân Nam Nhân tỉnh lại, cảm giác
được trên đầu của mình có người đặt túi chườm đá, không đợi nàng phản
ứng Chân Nam Nhân liền cảm giác cửa phòng ngủ có người đẩy ra, có người
đi vào trong gian phòng, con mắt của Chân Nam Nhân chỉ mở ra một đường
nhỏ đủ để cho nàng xem là ai đi vào gian phòng của nàng.
Chỉ thấy Từ Tri Lễ bưng một chậu nước đi đến, đem chậu nước để ở cạnh giường, đầu tiên là lấy túi chườm đá trên đầu Chân Nam Nhân xuống, sờ
sờ trán xác định nhiệt độ hạ hơn lúc trước, lúc này mới yên tâm vắt khô
khăn lông, liền trực tiếp đem chăn của Chân Nam Nhân vén lên .
Từ Tri Lễ hắn muốn làm gì?…. Không đợi Chân Nam Nhân từ suy nghĩ xem
Từ Tri Lễ là thế nào, thì nàng thiếu chút nữa bị động tác của Từ Tri Lễ
hù chết.
Trong lúc đó Từ Tri Lễ lưu loát vén lên chăn, đem Chân Nam Nhân trở
mình, liền trực tiếp đem bàn tay vào sau lưng giúp nàng lau lưng Chân
Nam Nhân kinh ngạc nói không ra lời, đành phải nhắm mắt giả bộ cái gì
cũng không biết.
“Nếu là tỉnh rồi thì mau uống thuốc đi” Từ Tri Lễ vừa lau lưng cho
Chân Nam Nhân vừa nói, hắn xem ra Chân Nam Nhân ngụy trang thật đúng là đủ thất bại rồi… có ai gặp qua một người đang hôn mê mà người toàn thân cứng ngắc? Nhất là sau lưng hoàn toàn kéo căng ai cũng nhìn ra được
nàng ta đã tỉnh hay chưa?
Được rồi… nàng tính sai, Chân Nam Nhân thất bại quay mặt nhìn nhìn Từ Tri Lễ
“Anh là vào bằng cách nào ” Nàng hiện tại tò mò nhất là chuyện này.
“Chẳng lẽ em quên lầu dưới có một nhà mở khóa vương ” Từ Tri Lễ xoa xoa khăn lông, đáp trả nghi vấn của nàng.
“Anh đi gọi mở khóa vương!” Chân Nam Nhân đột nhiên kích động dị
thường một cái, người này rõ ràng gọi mở khóa vương mở khóa! Nàng trong
lúc đó rất lo lắng một ngày nào đó khi nàng bình yên ngủ thời điểm Từ
Tri Lễ sẽ tìm đến lầu dưới tìm mở khóa vương cậy cửa phòng của nàng ra,
sau đó tiến dần từng bước đối với nàng thực hành vô lễ.
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi ! edit : Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
Từ Tri Lễ phảng phất có thuật đọc tâm, liếc trắng Chân Nam Nhân một cái.
“Em yên tâm, tôi còn không có vô sỉ đến mức này, tôi so với việc phi
pháp xâm phạm nhà người khác thì anh càng ưa thích em tự động đem chìa
khóa đó cho anh, đương nhiên nếu là em mời anh vào ở thì tốt hơn.”
“Không thể nào!” Chân Nam Nhân lập tức mãnh liệt chối bỏ, mặc dù lần
này xem như Từ Tri Lễ cứu nàng, nhưng chuyện tình quá khứ kia cũng không phải là đơn giản như vậy mà coi như xong ! Viên đạn bọc đường này nàng còn nhịn được! Từ Tri Lễ có bản lĩnh nhà ngươi liền cứ việc phóng ngựa
tới đây đi!