“ChânNamNhân!” Từ Tri Lễ sít sao đuổi theo sau lưng Chân Nam Nhân lớn tiếng hô tên nàng, Chân Nam Nhân nhiều năm luyện võ thuật cũng không
phải là uổng công luyện tập, chạy tới mấy con phố chẳng như không làm
cho Từ Tri Lễ đuổi theo khoảng cách kéo ra ngày càng lớn.
“Chân Nam Nhân em đứng lại đó cho tôi!” Từ Tri Lễ không ngừng sau
lưng Chân Nam Nhân hô to, trông thấy Chân Nam Nhân không có ý định dừng
bước, Từ Tri Lễ không ngừng thở phì phò, từ từ dừng bước, hắn biết rõ
dùng thực lực của mình là căn bản không có biện pháp đuổi theo Chân Nam
Nhân… nhưng là chẳng lẽ như vậy cho Chân Nam Nhân chạy trốn sao? Không…
cái này căn bản là không thể nào, không có sự đồng ý của hắn… Chân Nam
Nhân cũng đừng nghĩ thoát khỏi hắn!
Từ Tri Lễ nhìn nhìn hướng Chân Nam Nhân ly khai, xoay người liền lên
một chiếc taxi ven đường thẳng đến nhà Chân Nam Nhân, hắn vẫn tương đối
thích ôm cây đợi thỏ.
Chân Nam Nhân ra sức chạy đặc biệt muốn đem toàn bộ khí lực trên
người dùng hết… gió thổi qua… nước mắt thế nhưng một chút cũng chảy
không ra ngoài, không biết chạy bao lâu Chân Nam Nhân không có ở nghe
được tiếng gào của Từ Tri Lễ ở sau lưng nàng thì ra là nam nhân này chỉ
thế thôi… Chân Nam Nhân tự giễu cười cười, lau lau mồ hôi trên mặt,
buông lỏng cơ thể có chút hư mềm vô lực hướng nhà mình đi đến, ai biết
vừa mở ra cửa nhà, Chân Nam Nhân liền thấy được gương mặt Từ Tri Lễ vạn
phần quen thuộc.
“Em rốt cục đã trở lại. ” Từ Tri Lễ dựa bên cạnh cửa, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Chân Nam Nhân.
Chân Nam Nhân vừa thấy Từ Tri Lễ lập tức cảm giác mình giống như là
tên hề, rõ ràng cứ như vậy bị Từ Tri Lễ đùa bỡn trong tay, Chân Nam Nhân trừng nhìn Từ Tri Lễ một cái, xoay người liền chuẩn bị xuống lầu.
Nơi nào có Từ Tri Lễ thì nàng bây giờ là một phút cũng không muốn nán lại!
Nhưng Chân Nam Nhân toàn thân khí lực đều bị hao tổn, về chỗ của nàng còn chạy trốn… Từ Tri Lễ bước nhanh về phía trước, thoáng cái đem Chân
Nam Nhân bắt được sau đó sít sao vòng vào trong ngực mang vào phòng.
“Em nghe anh giải thích!” Từ Tri Lễ bắt lấy bả vai Chân Nam Nhân, hận không thể lay tỉnh nàng.
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi ! edit : Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
“Giải thích cái gì? Giải thích 2 người là yêu nhau đến cỡ nào? Bạn
học cũ vừa thấy mặt đã không thể chờ đợi được phát ra tình yêu tia
chớp?” Chân Nam Nhân vẻ mặt không tin.
“Từ Tri Lễ, đừng nói cho những gì tôi thấy đều là hoa mắt.”
” Anh…” Từ Tri Lễ lần đầu tiên phát hiện, chính mình ăn nói thành vô lực như vậy.
“Từ Tri Lễ, anh còn muốn giải thích cái gì!” Chân Nam Nhân hận không thể lập tức thoát khỏi khống chế của Từ Tri Lễ.
“Là…anh cùng cô ấy đã từng có một đoạn quá khứ… Nhưng đều là quá khứ
rồi… chúng ta đã có 2 – 3 năm không có liên lạc, anh cũng không biết vì
sao cô ấy đột nhiên sẽ trở lại anh…”
Chân Nam Nhân yên lặng nhìn xem hắn muốn giải thích hết thảy, mặt không chút thay đổi hỏi
“Người ngày đó ba mẹ anh nói trước khi đi, là chị ta đi.”
” Đúng… đây chẳng qua là ba của anh sợ cô ấy đột nhiên trở lại sẽ
xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên … ” Từ Tri Lễ càng giải thích
càng vô lực loại cảm giác này giống như năm đó khi Tô Uyển phải ra khỏi
nước đi đào tạo sâu, hắn không cách nào lưu lại người yêu lúc đó chỉ có
thể trơ mắt nhìn nàng rời đi, cái loại cảm giác này không tốt… vô cùng
không tốt…. hắn không thích.
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi ! edit : Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
“Từ Tri Lễ, anh có biết hay không anh bộ dáng bây giờ rất xấu? Một
loại người không nỡ… thật sự rất buồn nôn ” Chân Nam Nhân lần đầu tiên
nói ra lời như vậy, làm cho Từ Tri Lễ rung động nhúc nhích.
Buồn nôn… Đúng vậy, hắn thật sự rất buồn nôn, đến bây giờ hắn thậm
chí không thể phán đoán hắn rốt cuộc muốn là ai! Nhìn xem Chân Nam Nhân
trong con mắt nhìn ra bộ dáng của hắn, cùng phong thái thường ngày của
hắn hoàn toàn ngược lại.
“Chúng ta tách ra một thời gian đi. ” Chân Nam Nhân cũng không nói là chia tay, có lẽ ở trong lòng của nàng cũng là mơ hồ không bỏ được cái
nam nhân này đi.