Lão Bản, Em Sai Rồi!

Chương 60: Chương 60: Thanh xuân




“Ôn Nhu!NamNam! Các con đã dậy chưa! Nếu không rời giường 2 con đều bị muộn rồi!” Chân mẹ đã làm xong bữa sáng, bắt đầu ở trước cửa phòng hai nữ nhi bắt đầu kêu gọi.

“Con đã dậy từ nãy rồi!” Lúc ấy Chân Ôn Nhu mới vừa vặn dậy rồi xem hôm nay mình sẽ mặt gì nàng mỗi ngày khi rời giường chuyện thứ nhất chính là trang điểm ăn mặc, cho nên vì để đẹp trước mặt mọi người, Chân Ôn Nhu mỗi ngày đều dậy sớm nửa giờ.

Trong nhà còn một người nữ nhi khác là Chân Nam Nhân, tóc ngắn như ổ gà, quần áo rộng thùng thình nhìn thế nào cũng giống là con trai một chút tự giác là nữ sinh cũng không có.

“Mẹ, buổi sáng tốt lành ~” Chân Ôn Nhu đối với Chân mẹ đầu tiên là hôn một cái, mới ngồi ở trên bàn bắt đầu ăn điểm tâm, đúng là động tác ưu nhã giống như là ăn cái gì ở nước Pháp vậy.

Chân Nam Nhân nhìn dáng vẻ của Chân Ôn Nhu trong lòng đã lạnh mình một chút vội vàng đến buồng vệ sinh rửa mặt, rồi đem sữa đậu nành một hơi uống sạch sẽ rồithuận tay ăn bánh tiêu thoáng cái liền chảy ra khỏi nhà cũng không để ý sau lưng mẹ và tỷ tỷ thế nào.

Vừa mới đi ra khỏi nhà Chân Nam Nhân trong miệng ngậm bánh tiêu, liền thấy được đối diện trong tòa đối diện kia có 1 hộ gia đình mới chuyển vào Chân Nam Nhân chỉ là thoáng dừng chân, rồi liền lập tức nhanh chóng chạy đi, nên biết hôm nay hôm nàng làm nhiệm vụ vệ sinh.

Đảm Nhiệm Đông đứng tại chân nhà mình, nhìn chăm chú vào nhà mới đây đã là lần thứ 3 hắn dọn nhà bởi vì nguyên nhân công tác của cha mẹ, hắn đối với cuộc sống dọn đến dọn đi đã tập mãi thành thói quen , bất quá cha mẹ cũng cùng hắn bảo đảm qua là lần này liền an định lại sẽ không lại dọn đi bất quá đây đối với hắn đều không có ý nghĩa gì, cùng lắm thì vẫn là từ một địa phương xa lạ dời đến một địa phương xa lạ khác mà thôi.

(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi ! edit : Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)

Đang khi hắn âm thầm ngẩn người hắn cảm thấy sau lưng nhảy vào 1 tầm mắt liền theo bản năng hướng sau lưng nhìn lại, một con mắt thật to, 1 nam sinh trong miệng đang ngậm một cái bánh tiêu vẻ mặt tò mò nhìn hắn, đầu tóc loạn loạn, trên người đồng phục học sinh cũng rộng thùng thình thoạt nhìn cùng một nam sinh bình thường không có gì khác biệt, bất quá về sau chuyện xưa chính là ai cũng không ngờ rằng…..(L: mắt với mũi nhìn thế thành nam. bảo sao… bị rớt..)

Rồi đến 1 ngày… Chân Nam Nhân đã cùng Đảm Nhiệm Đông hợp ý nhau thành 1 cặp huynh đệ có tình cảm vững chắc.

Có 1 lần trời mưa to, Đảm Nhiệm Đông cùng Chân Nam Nhân cùng nhau chạy đội mưa về nhà đúng là không nghĩ tới nhà Chân Nam Nhân thế nhưng không có ai vì vậy Đảm Nhiệm Đông liền kêu Chân Nam Nhân về nhà của mình.

“Nam Nam, cậu trước mặc tạm cái áo T-shirt này đi ” Đảm Nhiệm Đông từ trong tủ quần áo lấy ra một áo màu trắng đưa cho Chân Nam Nhân.

“A ” Chân Nam Nhân toàn thân ướt ngượng ngùng, tiếp nhận áo của Đảm Nhiệm Đông đưa tới liền trực tiếp trước mặt hắn đem quần áo ướt của mình cởi ra mặc áo của bạn mà cả cái quá trình lưu loát liền mạch, còn Đảm Nhiệm Đông liền trực tiếp như vậy thấy được Chân Nam Nhân mặc áo lót trong nháy mắt choáng, thiếu chút ngã .

” Cậu…cậu là nữ?”

“Ừ, có vấn đề gì không?” Chân Nam Nhân bình thản đến cho người ta giận sôi, đối với ý thức khác biệt nam nữ căn bản không có, cũng không cảm giác mình có cái gì kỳ quái.

Bất quá từ đó về sau, Đảm Nhiệm Đông đối với Chân Nam Nhân rõ ràng cũng không có như trước kia mà có đôi khi thậm chí sẽ nhìn Chân Nam Nhân mà tự dưng đỏ mặt….

Mà Chân Nam Nhân chính thức hiểu được giữa nam nữ khác nhau, hiểu được cái gì là thích, nhưng lại tại thời điểm thấy Nhiệm Đông bị người ta tỏ tình lúc ấy Chân Nam Nhân đứng ở bên cạnh, nhìn cái nữ sinh tết hai bím tóc kia vẻ mặt đỏ bừng hướng Đảm Nhiệm Đông đưa ra một phong tình màu hồng Chân Nam Nhân mới đột nhiên phát hiện, gương mặt Đảm Nhiệm Đông thật sự có đẹp trai. (L : @@)

Lông mày dậm, mắt to sáng ngời, một nụ cười rộ lên như ánh mặt trời đúng là kiểu người nữ sinh thích nhất, Chân Nam Nhân đột nhiên cảm giác trái tim của mình không hiểu nhói một chút.

“Cậu làm sao vậy?” Đảm Nhiệm Đông thuận tay nhét thư vào túi quần của mình.

“Không có, không có việc gì… ” Chân Nam Nhân có một chút tâm tình đột nhiên khác thường, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng cùng Đảm Nhiệm Đông nói sau đó tiếp tục cùng nhau về nhà.

Hai người đều không nghĩ tới cái này sắp nảy sinh mối tình đầu nhưng lại bị việc Đảm Nhiệm Đông ra nước ngoài bóp chết, đến lúc rời đi hai người cũng không ai nói ra trước, cho đến nhiều năm về sau Đảm Nhiệm Đông trở lại, người và vật đã không còn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.