Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ

Chương 15: Chương 15: Chân mệnh thiên tử(*) của anh không có bát tự




Editor: Gia Vi

Beta: Chiseu

*Chân mệnh thiên tử: ý ở đây có nghĩa là tình yêu đích thực trong vận mệnh của bản thân.

Khúc Mặc vốn dĩ nghĩ rằng bản thân phải cách một khoảng thời gian rất lâu nữa mới có thể gặp lại tiểu đạo sĩ, nhưng anh vạn nhất không ngờ tới, ngay buổi trưa hôm đó, tiểu đạo sĩ đã gọi cho anh, cậu còn nói là mời anh đi ăn cơm, hỏi xem anh có thời gian hay không.

Anh hiểu rõ tính cách của tiểu đạo sĩ như thế nào, Khúc Mặc đoán nếu như không có việc gì quan trọng, với tính cách của tiểu đạo sĩ tuyệt đối sẽ không chạy đến chỗ anh xum xoe. Cho nên, bởi vì tò mò mà anh đã đồng ý lời mời của tiểu đạo sĩ, nhưng cậu vẫn cần phải đợi đến khi anh tan làm mới được.

Bởi vì Khúc Mặc không kết hôn, cũng chẳng có bạn gái, nên gần như từ khi tiếp quản công ty của cha mình thì anh liền bắt đầu cống hiến hết mình cho việc kinh doanh của công ty. Nói cụ thể hơn một chút, chính là anh không cần bất cứ thời gian nghỉ ngơi nào, từ trước đến nay anh đều không chừa cho bản thân mình không gian để thả lỏng. Trong cuộc sống của anh, ngoài làm việc không ngừng nghỉ ra thì không còn tồn tại bất cứ thứ gì khác.

Cho nên vào năm giờ rưỡi chiều nay, hình ảnh Khúc Mặc dọn dẹp đồ đạc để tan làm đúng giờ, đã làm cho tiểu thư ký Lưu Tĩnh ở bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc được một phen hoảng sợ.

Khúc Mặc nhận thấy đối phương dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ mà nhìn mình, vì thế anh liền dừng bước, còn rất lễ phép hỏi cô một câu: “Trên người tôi có chỗ nào không thích hợp sao?”

Lưu Tĩnh yên lặng lắc đầu.

Nét mặt Khúc Mặc vẫn đầy nghi hoặc.

Tiểu cô nương cũng chỉ có thể căng da đầu, cố rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hỏi Khúc Mặc: “Hôm nay Khúc tổng không ở lại tăng ca ư?”

Khúc Mặc lãnh đạm cười, gật đầu: “Có hẹn.”

Lưu Tĩnh: “......”

(Truyện chỉ được edit và đăng tại Diễm Sắc Cung.)

Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây ư, chẳng lẽ sếp lớn rốt cuộc đã trở lại thành người thường rồi sao? Bằng không, dựa vào tính cách cuồng công việc của sếp, dù cho có cái danh kim cương vương lão ngũ đi nữa, thì ai lại không có mắt mà hẹn được sếp vào lúc này?

Tiểu thư ký nghĩ thầm trong lòng, sau đó liền yên lặng sửa lại giờ tan làm hôm nay cho bản thân lên sớm hơn một chút. Rốt cuộc sếp lớn đã đi đầu không tăng ca, thì cô tội gì phải làm khó chính mình.

Lúc này Khúc Mặc đã xách cặp rời khỏi công ty, anh đi thẳng đến chỗ cầu vượt nơi lần đầu tiên anh đã gặp tiểu đạo sĩ. Tuy rằng lúc nãy không nói rõ chỗ hẹn gặp nhau, nhưng anh có thể xác định chắc chắn tiểu đạo sĩ vẫn còn ở chỗ này.

Quả nhiên, anh mới đi được một nửa đoạn đường, liền có thể thấy ở xa xa bóng dáng của một người mặc áo đạo sĩ màu xám. Cậu giống như đang ngủ gật, ánh hoàng hôn màu cam xen lẫn chút vàng chiếu lên người cậu, khiến trong lòng anh dâng thêm một chút cảm giác. Giống như nhìn thấy một bé gà con lông vàng óng ánh, làm cho người ta muốn đem nó ôm vào lòng. Khúc Mặc nghĩ như vậy, trong lòng anh như được thứ gì đó xoa dịu, dưới đáy mắt cũng hiện lên một tia dịu dàng đến không ngờ.

Anh cười cười, tiến lên vài bước.

Khi anh cách Bạch Vong Xuyên khoảng năm bước chân thì cậu mở mắt dậy. Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, trưng ra nụ cười xán lạn, cậu nói: “Anh tan làm rồi à?”

Khúc Mặc gật đầu.

Tầm mắt anh lại dừng trên khuôn mặt nhỏ chọc người yêu thích của tiểu đạo sĩ, lại quét một vòng ở trên bộ áo đạo sĩ xám xịt của cậu. Cuối cùng hỏi: “Đừng nói với tôi là cậu định mặc như thế này mời tôi đi ăn cơm đấy?”

Bạch Vong Xuyên có chút khó xử gãi đầu: “Kỳ thật tôi cảm thấy mình mặc như vậy cũng đẹp mà.”

Biểu cảm của Khúc Mặc vẫn giữ nguyên.

(Truyện chỉ được edit và đăng tại Diễm Sắc Cung.)

Nhưng ánh mắt của anh thể hiện rằng anh hoàn toàn không đồng ý với những gì cậu vừa nói.

Bạch Vong Xuyên xấu hổ nên khoé môi cũng hạ xuống, cuối cùng cậu chỉ có thể cởi bỏ cái áo bào đạo sĩ đang khoác trên người xuống, lộ ra áo thun quần ngắn ở bên trong, cậu nói: “Như thế này thì được rồi chứ?”

Khúc Mặc vừa lòng.

Nhưng vẫn bổ sung thêm một câu: “Chờ cậu có tiền thì mua thêm vài bộ quần áo, không thể lúc nào cũng mặc có mấy bộ này, cũng không tắm rửa.”

Bạch Vong Xuyên hàm hồ đáp lại anh.

Thật ra cậu muốn nói cho Khúc Mặc biết, với mức thu nhập như hiện tại, chờ đến lúc “có tiền” để tuỳ ý mua thêm vài bộ quần áo, đoán chừng là còn rất lâu nữa.

Cũng bởi vì cái vấn đề thu nhập này, mà cuối cùng Bạch Vong Xuyên chỉ có thể mời Khúc tổng ăn cơm ở quán mì thịt bò trong hẻm nhỏ, dưới chân cầu vượt.

Cũng may Khúc tổng cũng không giống mấy vị tổng tài bá đạo thích bắt bẻ như trong phim truyền hình, anh nói chỗ này thì là chỗ này, một chút cũng không cảm thấy hoàn cảnh xung quanh cùng với bộ đồ comple đắt tiền trên người mình kết hợp lại có chỗ nào khác thường.

Tìm tới vị trí trong góc, Bạch Vong Xuyên thay anh gọi cho mỗi người một tô mì thịt bò. Chờ cậu trở về chỗ ngồi, Khúc Mặc mới nhìn tới khuôn mặt càng nhìn càng làm người ta thấy thoải mái của tiểu đạo sĩ, cười nói: “Cậu hẹn tôi ra đây có việc gì?”

“Chính là muốn nói cho anh biết toàn bộ quá trình của vụ việc vừa rồi.” Bạch Vong Xuyên nói, “Lúc trước không phải anh hỏi tôi chuyện này là như thế nào sao, tôi cảm thấy anh là người bị liên lụy tới, cũng có quyền được biết chân tướng sự việc.”

Thật ra Khúc Mặc đối với “chân tướng sự việc” cũng không có nhiều hứng thú, đêm qua anh đã gọi cho Sở Tố xác nhận cô không xảy ra việc gì, anh liền không để ý tới việc này nữa. Nhưng nếu tiểu đạo sĩ đã muốn kể, thì anh cũng không từ chối.

Cứ như thế trước mắt là một bát mì bò, Khúc Mặc ngồi nghe Bạch Vong Xuyên kể lại đầu đuôi sự việc. Cuối cùng tiểu đạo sĩ còn không nhịn được cảm thán một câu: “Anh nói xem, đều là các cô gái mười mấy hai mươi tuổi, như thế nào mà lại không biết quý trọng bản thân một chút?”

“Không chỉ là bọn họ không biết quý trọng bản thân, có thể làm cho mười mấy cô gái vì hắn ta mang thai lại phá thai, chứng minh cái tên Lý Niên kia là một tên chuyên đi lừa tình.” Khúc Mặc có chút phản cảm nhíu mày, sau đó nói, “Cậu không cứu hắn ta là đúng, loại người này còn tồn tại cũng chỉ chuyên đi phá hoại cuộc sống của người khác, chi bằng để hắn cảm nhận một chút cảm giác tuyệt vọng của mấy thiếu nữ sau khi bị hắn làm tổn thương.”

“Tôi cũng nghĩ giống anh.”

Bạch Vong Xuyên mặt đầy chính nghĩa, ra sức gật đầu.

Khúc Mặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cặp mắt tròn xoe kia, ngay sau đó nở nụ cười nói: “Nhưng cậu hẹn tôi ra đây, cũng không chỉ để kể chuyện này với tôi thôi chứ?”

Bạch Vong Xuyên cười hắc hắc, cho anh một ánh mắt “anh quả nhiên thông minh.”

“Thật ra trừ việc này ra còn hai việc nữa, việc thứ nhất là việc lúc trước anh đã nói với tôi, nếu còn có đơn hàng thì có thể nói cho anh biết để anh định ra giá cả hợp lý giúp tôi,“ Bạch Vong Xuyên nói, “Đương nhiên người uỷ thác là Sở Tố cùng với Giang Hiểu Nguyệt, còn có cả cô nữ sinh cùng phòng kia. Vốn là ba cô ấy cùng tới uỷ thác, nhưng Trương Thiến đã chết rồi, cũng chỉ có thể để hai cô ấy trả tiền.”

Khúc Mặc nhếch môi.

Đòi tiền của hai nữ sinh viên, một người trong số đó còn là cháu gái của anh. Tuy rằng theo như những gì Bạch Vong Xuyên vừa kể, thì sự việc cũng không dễ dàng gì mới giải quyết xong. Nhưng về tình về lý, dù nghĩ như thế nào anh cũng có cảm giác giống như tiểu đạo sĩ bảo anh tới làm người xấu giúp cậu một lần.

Gân xanh nhảy trên thái dương của anh một cái, Khúc Mặc quyết định gác chuyện này sang một bên trước. Hỏi ngược lại: “Chuyện này để tôi suy xét thêm một chút, cậu nói trước việc còn lại là việc gì?”

“Cái này.” Bạch Vong Xuyên cười càng xán lạn.

Khúc Mặc theo bản năng cảm thấy có chút không đúng.

Sau đó anh liền nghe thấy tiểu đạo sĩ trước mắt mình nói: “Tôi cảm thấy anh đối xử với tôi thật sự tốt quá, nên sau đó có cùng Nhị Hắc thương lượng một chút, chúng tôi đều cảm thấy không nên làm phiền anh mới đúng.”

Khúc Mặc gật đầu: “Cho nên?”

“Cho nên để tôi giúp anh xem tình duyên miễn phí.” Bạch Vong Xuyên cười đặc biệt vui vẻ, “Xem tướng mạo của anh có thể nhìn ra được, anh không có vận đào hoa, nhân duyên cũng không dễ kết. Khẳng định từ khi anh sinh ra tới bây giờ cũng không nói đến chuyện yêu đương, cho nên để tôi giúp anh tính một chút, không chỉ có khi nào anh sẽ kết hôn, mà cả sinh thần bát tự của vợ anh, thời gian nơi chốn gặp được cô ấy, tôi cũng có thể cùng tính ra một lần giúp anh!”

Tiểu đạo sĩ nói rất là đắc ý, Khúc Mặc nhìn bộ dáng của cậu, liền liên tưởng, nếu đây là một cảnh trong phim, thì nhất định sau lưng tiểu đạo sĩ lúc này sẽ được thêm hiệu ứng một luồng hào quang phát sáng tứ phương.

Chỉ là tiểu đạo sĩ đã nhắc tới vấn đề này, anh cũng ăn ngay nói thật, thật ra anh không có hứng thú với mấy chuyện đó, cũng không muốn biết.

(Truyện chỉ được edit và đăng tại Diễm Sắc Cung.)

Khúc Mặc còn nhớ rõ lời mẹ từng nói với anh, việc này dù có muốn cũng cầu không được, cũng không thể ép uổng. Con người, vào đúng thời điểm, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua cũng có thể kết thành lương duyên trời định, không đúng thời điểm, chỉ sợ anh nỗ lực tìm kiếm thiên sơn vạn thuỷ*, không đúng người, chung quy cũng không thể đi với nhau dài lâu.

*Thiên sơn vạn thuỷ: ý nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông. Ở đây ý tác giả muốn nói rằng là tìm kiếm cực khổ.

Vì vậy anh cũng không sốt ruột.

Thật giống như là có thứ gì đó trong vận mệnh đã nói cho anh biết, nhân duyên của anh ở ngay phía trước, không cần phải sốt ruột, nó sẽ đến với anh.

Tuy nhiên, giống như câu nói trên, tiểu đạo sĩ đã muốn tính giúp anh, thì cứ để cho cậu ấy tính, cũng không có mâu thuẫn gì với mấy cái triết lý trên.

Khúc Mặc không biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy, anh cũng không biết từ khi nào thì mình bắt đầu có loại suy nghĩ này. Thậm chí cam tâm tình nguyện mà làm ngược lại với mấy điều trước kia bản thân cho là đúng, dù sao anh chỉ cảm thấy tiểu đạo sĩ nhìn rất thuận mắt.

So với mấy người trước kia anh gặp qua đều thuận mắt hơn rất nhiều.

Cho nên lúc tiểu đạo sĩ bảo anh giơ tay cho cậu xem, anh không chút do dự liền vươn tay mình ra.

Đầu ngón tay của Bạch Vong Xuyên ở trong lòng bàn tay của anh vẽ vài đường theo chỉ tay, xúc cảm lạnh lẽo giống như trong trí nhớ của anh.

Khúc Mặc theo bản năng run lên một chút, nhưng cũng không rút tay mình ra. Anh tùy ý để đối phương vẽ lại mấy đường chỉ tay trong lòng bàn tay mình, mới mở miệng hỏi: “Bạch đại sư, nhìn ra chuyện gì không?”

Bạch Vong Xuyên nghiêng nghiêng đầu, không hé răng.

Cái chỉ tay này thật sự có chút kỳ quái. Không nói đến đường sinh mệnh, sự nghiệp xảy ra vấn đề, mà là đường nhân duyên, này...

“Anh vẫn là nói cho tôi biết sinh thần bát tự của mình trước.”

Rốt cuộc Bạch đại sư ba phút sau đã hoàn toàn từ bỏ việc xem chỉ tay của anh. Ngược lại chọn một phương pháp dễ dàng hơn để hỏi anh.

Khúc Mặc nhướn mày: “Tôi không biết bát tự của bản thân, tôi nói cho cậu biết sinh nhật của tôi, cậu tự tính ra được không?”

“Đương nhiên là được.”

Về phương diện này Bạch Vong Xuyên vẫn rất có lòng tin ở bản thân.

Nhưng vào lúc cậu bấm ra kết quả, Bạch Vong Xuyên bấm đốt ngón tay gần nửa tiếng, cậu rút cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Khúc Mặc, xấu hổ cười một tiếng nói: “Nếu không....chúng ta vẫn là nên bàn chuyện lúc đầu tôi nói với anh đi?”

Lần này rốt cuộc Khúc Mặc không thể nhịn được nữa, bị cậu làm cho “Phụt” một tiếng bật cười.

Bạch Vong Xuyên xấu hổ, cả khuôn mặt đều đỏ lên, cậu dời mắt ra chỗ khác, cướp lời: “Nhân duyên của anh quá kỳ quái, tuyệt đối là do mạng của người có duyên với anh có vấn đề, không phải là do kỹ năng của tôi có vấn đề.”

Khúc Mặc không để ý đến việc cậu nói xấu chân mệnh thiên tử của mình, chỉ mỉm cười hỏi: “Có vấn đề gì?”

“Tôi tính không ra bát tự của người đó, có thể là đồng nghiệp.” Bạch Vong Xuyên nghiêm túc nói, “Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, tôi xác định được trong năm nay anh có thể sẽ gặp được người có duyên với mình, là kiểu duyên phận sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, anh có thể chờ mong một chút, là sự thật đó.”

Chờ mong một người chân mệnh thiên tử không có sinh thần bát tự?

Khúc Mặc cười cười trong lòng, không nói gì.

- --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.