Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ

Chương 2: Chương 2: Chỉ cần trả đủ tiền, tôi có thể làm bất cứ điều gì!




Editor: Nhiên

Beta: Trúc Phu

Vẫn là cầu vượt đó, vẫn là vị trí đó.

Chẳng qua là ánh trăng đổi thành ánh sáng mặt trời, tiểu đạo sĩ mặc một bộ quần áo màu xám, bắt chéo chân, khuỷu tay ở đầu gối hơi nâng lên đỡ lấy đầu, gật gù ngáp một cái.

Cậu lớn lên rất đẹp.

Tóc không dài, vuốt ngang tai. Mặt mũi rất sạch sẽ, lại còn có chút ửng hồng. Đôi mắt to tròn lúc này nhẹ nhàng nhắm lại, hai hàng mi dài như hai hàng cọ, đổ bóng lên khuôn mặt như hình lưỡi liềm.

Người đi bộ trước mặt cậu vội vã, cậu cũng không định ngăn cản bất kì ai. Bát quái đồ trước người bị tảng đá đè lên bốn góc bị cuốn theo chiều gió, cậu cũng lười ấn vào, cứ như vậy bộ dáng mê người tiếp tục ngủ gật.

Cậu tên là Bạch Vong Xuyên, tên là sư phụ cậu đặt cho.

Sư phụ nói là nhặt được cậu bên bờ vong xuyên, nên liền theo họ của ông gọi là Bạch Vong Xuyên. Nhưng trong lòng mọi người đều biết, vong xuyên là ở âm tào địa phủ, không có khả năng sẽ nhặt được một đứa trẻ, cho nên tới tận bây giờ cậu cũng không coi lời sư phụ nói là thật.

Mắt thấy mặt trời đã dần nhô lên, trên cầu càng ngày càng ít nhân viên văn phòng ra vào, Bạch Vong Xuyên cuối cùng cũng ngáp một cái rồi ngồi thẳng người, sau đó lại tựa người vào lan can phía sau, nhìn ánh mặt trời vàng rực rỡ bên đường chân trời, trông cực kỳ giống như một con mèo lười dưới ánh mặt trời.

Chiếc túi vải màu xám bên cạnh cậu nhô lên, một cái đầu mèo chui ra.

Nó nhìn xung quanh xác định là không có ai, mới hoàn toàn chui ra, nằm sấp vào trong lòng ngực Bạch Vong Xuyên.

Con mèo này toàn thân màu đen, trong đen vậy mà còn có chút hồng. Một đôi mắt màu vàng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người Bạch Vong Xuyên, rũ râu, miệng nói tiếng người: “Người đàn ông hôm qua chưa đưa tiền cho cậu?”

“Không có.” Bạch Vong Xuyên mỉm cười lắc đầu.

Ngón tay trắng nõn như hành tây xoa bóp vài cái bên hông, cậu nghiêng đầu: “Hắn hẳn là tỉnh rồi, chẳng lẽ là anh trai cạnh giường không đưa hắn xem tờ giấy sao?”

Mèo đen ngáp một cái, chỉ thẳng lý do: “ Tôi ngày hôm qua đã nói rồi, hắn chỉ là không để ý đến cậu.”

Bạch Vong Xuyên không chịu thừa nhận: “Chẳng lẽ là bởi vì tôi đáng yêu quá độ, nên làm hắn sợ rồi.”

Mèo đen một lần nữa nói “Hắn chỉ là không muốn để ý đến cậu.”

“Thế cũng kì quái quá rồi.” Bạch Vong Xuyên đưa tay gãi gãi cằm mèo đen nói:“Tôi đã nói với hắn là hắn có tin vui, hắn một người đàn ông, không có tò mò sao, liền tính là có lá bùi của tôi ở đó, thì ít nhất cũng nên gọi điện thoại cho tôi chứ? Hay là hắn vốn là một tên đồng tính, vừa lúc nhân cơ hội này, sinh con trai cho chồng hắn?”

Mèo đen dùng đuôi đánh cậu một cái, đứng lên liền đi chỗ khác: “Hắn có đối tượng hay không, cậu ngày hôm qua không thấy sao?”

Bạch Vong Xuyên nở nụ cười: “Trên mặt hắn thiếu vận đào hoa, vẫn là không có quan hệ hôn nhân, hắn là độc thân từ trong bụng mẹ ra, tôi đương nhiên nhìn thấy.”

Mèo đen hừ một tiếng mặc kệ cậu.

Bạch vong xuyên trở lại trạng thái ban đầu, chống đầu gật gù, tựa hồ chính là dù chết cũng phải chờ người đàn ông kia xuất hiện.

Tất nhiên, mặc dù trông có vẻ như vậy, nhưng lại không phải vậy.

Chủ yếu vẫn là bởi vì trước khi xuống núi, sư phụ đã từng dặn cậu có thể lập sạp để làm ăn, nhưng không làm những việc thẹn với lương tâm, cho nên cậu sẽ không để ý đến việc người khác tới lui, cũng sẽ không ngăn cản bọn họ. Chỉ có những người thực sự bị thứ không tốt quấn lấy, tỷ như tối hôm qua, cậu mới ngăn cản, để người ta bỏ ra chút tiền, cậu sẽ thay người tiêu tai(*).

*tiêu tai: tiêu tan hoạn nạn, ngụ ý hóa giải tai ương nạn kiếp mà người đó đang mắc phải

Suy cho cùng, cậu cũng không phải một kẻ lừa đảo.

Nhưng Bạch Vong Xuyên, người có kinh nghiệm thực tế, nói rằng nhược điểm duy nhất của việc quá ngay thẳng là những kẻ lừa đảo đó có thể ăn ngon mặc đẹp, còn cậu vẫn đang lo lắng cho bữa trưa hôm nay của mình.

Lại ngủ gật một hồi, cuối cùng cậu xoa bụng ngồi thẳng dậy, lập tức thở dài.

Mèo đen trong lúc cậu ngủ không biết đã chạy đi đâu, Bạch Vong Xuyên cũng không thèm để ý, ngón tay tại bên hông bấm véo hai cái, đột nhiên hai mắt sáng lên, ngồi thẳng người.

Lúc này, ở một bên cầu, một nữ sinh trung học mặc áo thun trắng cùng một chiếc váy màu hồng nhạt đi qua cầu. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng cô lại quá gầy. Trên khuôn mặt nhỏ, mây đen bao phủ, ngay cả tư thế đi đứng cũng lảo đảo, tựa hồ đã gặp phải khó khăn gì đó.

Bạch Vong Xuyên liếc nhìn cô, sau đó quay mặt lại. Tuy nhiên cậu đã thay đổi vẻ ngoài lười biếng trước đây, ngược lại bấm tay niệm chú, những câu chú văn tĩnh tâm đơn giản nhất bằng giọng trầm thấp.

Vốn là đang cúi đầu đi đường nữ sinh nghe thấy âm thanh, vô thức liếc nhìn cậu. Khoảnh khắc hình ảnh tấm bát quái đồ lọt vào mắt cô, cô dường như nghĩ đến điều gì đó, cả người trở nên cứng đờ. Bàn tay đang đặt bên hông hết siết chặt rồi lại thả lỏng. Đi tới đi lui như là đã tính toán trong lòng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới chuyển hướng đi thẳng tới chỗ Bạch Vong Xuyên.

Khi đạt được mục đích, Bạch Vong Xuyên liền dừng âm thanh lại.

Nâng mắt liếc nhìn cô với một kiểu “Tôi biết cô sẽ đến” cậu mỉm cười nói “Cô gái này, nhìn đỉnh đầu cô bao quanh mây mù, ấn đường không rõ, gần nhất sợ là chọc phải thứ đồ không sạch sẽ, có muốn bần đạo giúp một chút không?”

Nữ sinh không trả lời.

Đôi mắt thất thần tản ra hướng về phía Bạch Vong Xuyên, giống như một con rối bị đứt dây, thật lâu mới run run khóe miệng, dùng giọng thật nhỏ gần như không nghe được, không đầu không đuôi hỏi: “Tiên sinh có thể giúp tôi sao?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Giúp là có thể giúp, nhưng phải xem cô muốn tôi giúp thế nào.” Bạch Vong Xuyên không quan tâm đến câu hỏi của cô. Nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng dần dần có chiều hướng trầm xuống. Cậu nói, “Phù chú, pháp khí, hoặc là tôi dẹp sạp hàng đi cùng với cô một chuyến, giá cả có ghi trên bảng, cô có thể suy nghĩ.”

Cậu nói xong, dùng cằm ra hiệu cho cô một chút bên cạnh tấm bát quái đồ trước mặt cậu, một tấm bảng cứng cáp đứng ngay ngắn.

Đôi mắt vô thần của cô di chuyển một chút, sau đó chậm rãi di chuyển về phía tấm bảng đó—

“Phù chú: 100~500 tệ/lá

Pháp khí: 500~1000 tệ/cái

Nếu có yêu cầu dẹp sạp giúp đỡ, tính phí 100 tệ/giờ, phí di chuyển do khách chi trả, không tính tiền công.”

Sau khi nhìn rõ dòng chữ trên tấm biển, đôi mắt đen của cô chợt sáng lên. Có vẻ ngạc nhiên với với mức giá này.

Bạch Vong Xuyên thấy thế, vội vàng nói thêm: “Mặc dù tôi tính giá khá cao, nhưng tôi phải nói rõ với cô, tôi đây là có tài thật, nếu cô nguyện ý, trả đủ tiền. Mặc kệ là vấn đề gì, tôi cũng có thể giúp cô giải quyết đến mức độ cô mong muốn.”

Cậu nói xong, đôi mắt to tràn ngập trân thành.

Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, nữ sinh nghe cậu nói như vậy, ngược lại sau khi trầm mặc một lát, mây đen trên mặt cũng tản ra đôi chút, nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn cậu.

Bạch Vong Xuyên không hiểu ý nghĩa của nụ cười này.

Nhưng nữ sinh không tiếp tục nói bất cứ gì với cậu, chỉ đưa tay chỉ về phía trên cùng, nói: “Cho tôi một lá bùa đi.”

Bạch Vong Xuyên vốn cũng không trông cậy vào cô sẽ dùng luôn hai hạng mục còn lại, cho nên lập tức liền nở một nụ cười trên môi, thò tay vào túi vải mà mèo đen chui ra trước đó lấy ra một lá bùa màu vàng sẫm.

Nữ sinh có chút kỳ lạ: “Cậu không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, liền trực tiếp đưa phù cho tôi sao?”

“Không có gì để hỏi.” Bạch Vong Xuyên lắc đầu, một bên đem bùa đưa cô, một bên thuận miệng nói theo, “Bất quá chỉ là tiểu quỷ, người bị quấn lấy cũng không phải cô, cô chẳng qua là bị ảnh hưởng đến mà thôi, lá bùa này có thể giúp cô ngăn cản tiểu quỷ, cô mang theo bên người, để vào trong túi khi đi tắm, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cô tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”

Cậu nói xong, đem lá bùa trong tay đưa đến trước mặt nữ sinh. Còn cười theo một tiếng, “Một trăm tệ.”

Không nghĩ, cô vừa nghe cậu nói xong một phen liền trợn to đôi mắt, giống như đã nghe được chuyện kỳ quái không thể hiểu, ngơ ngác nhìn hai mắt Bạch Vong Xuyên.

Không nói gì.

Càng không đưa tay nhận lấy lá bùa.

Bạch Vong Xuyên nghiêng đầu đưa tay quơ quơ trước mắt cô.

Nữ sinh lập tức tỉnh run rẩy dữ dội, tâm tình nửa tin nửa ngờ bị thay thế bằng chăm chú cùng nghiêm túc. Cô lấy tiền trong túi ra đưa Cho Bạch Vong Xuyên với vẻ mặt trịnh trọng, sau khi lấy lá bùa xong, cô cúi đầu cảm ơn. Bộ dáng trông rất nghiêm túc giống như đang tế Nguyên Thủy Thiên Tôn vậy, làm cho Bạch Vong Xuyên có chút ngượng ngùng.

Cũng may cô không có làm cái gì long trọng tạ lễ, đứng thẳng người nhận tấm phù, cắn môi nói: “Kia...cái kia, đại sư, tôi nếu còn có vấn đề gì nữa, tôi còn có thể tới tìm ngài không.”

“Đương nhiên có thể.” Bạch Vong Xuyên cười nói, “Ít nhất trong vòng một tháng tôi vẫn sẽ ở chỗ này bày sạp, chỉ cần có vấn đề, cô bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”

Nữ sinh gật đầu cảm ơn.

Nhưng cô tựa hồ là cảm thấy Bạch Vong Xuyên với phương thức liên lạc kiểu này không thể nào bảo đảm, cho nên trước khi rời đi, vẫn là cùng Bạch Vong Xuyên quét cái mã, bỏ thêm WeChat.

Cô tên Sở Tố, ảnh đại diện trên WeChat là hình của chính cô.

Bạch Vong Xuyên nhìn thoáng qua, khi thấy cô đi xuống bên kia cầu, cậu liền lập tức đứng dậy, duỗi lưng cười trầm thấp: “Nhị Hắc trở về, chúng ta có tiền ăn cơm rồi.”

Dứt lời, mèo đen vốn là không biết đi đâu đột nhiên nhảy lên vai cậu. Cái đuôi thật dài cong lên một chút, nó liếm móng vuốt: “Kiếm được bao nhiêu?”

“Một Trăm tệ, đủ ăn mấy ngày,“ Bạch Vong Xuyên từ trước đến nay là một người rất dễ hài lòng, vừa cười vừa nói với mèo đen, “Hơn nữa qua mấy ngày, cô ấy còn sẽ mang theo người khác tới tìm tôi, chuyện làm ăn kia lớn, đến lúc đó mi cũng đừng bị dọa sợ.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Mèo đen trong lỗ mũi hừ ra một cổ tên là “Khinh thường” lần trước cậu nói là “làm ăn lớn”, chúng ta kiếm được 800 tệ.”

“800 còn chưa đủ lớn?” Bạch Vong Xuyên vẻ mặt khiếp sợ, “Ngươi phải biết, bình thường chúng ta một tuần cũng không kiếm được 100 tệ đâu.”

Mèo đen nằm trên vai cậu lạnh lùng nói: “ Cậu tầm nhìn quá hẹp.”

“Đủ sống sao?” Bạch Vong Xuyên chọc cằm nó, “Tiền tài sống không mang theo chết cũng không mang đi, muốn nhiều như vậy...”

“Muốn nhiều như vậy có thể mua máy chơi game mà cậu muốn, còn có chiếc điện thoại mới hôm qua cậu nhìn rất lâu mà không có tiền mua, còn có...”

Mèo đen tiếp tục vạch trần, hơn nữa tại cuối cùng không quên bổ sung: “Không có khả năng kiếm tiền cứ việc nói thẳng. Ai, thật khổ sở, ta như nào lại đi theo cậu.”

Bạch Vong Xuyên bị nó vạch trần đến không nói nên lời.

Qua một lúc lâu, mới túm lấy đuôi mèo để trả thù. Sau đó, khi cậu rẽ vào góc phố, tầm mắt đảo qua liếc một cô gái tóc ngắn vừa đi qua cậu.

Khẽ nheo mắt lại, cậu thản nhiên lẩm bẩm một tiếng: “Gần đây xảy ra chuyện gì, quỷ ảnh tràn ngập?”

- ----------

Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.