Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ

Chương 6: Chương 6: Quỷ Anh




Editor: Nhiên

Beta: Trúc Phu

Tạm thời đem những nghi hoặc ở trong lòng nén xuống không nói, Bạch Vong Xuyên đi theo ba người vào thư viện.

Nơi này thật sự rất lớn, còn có rất nhiều sách.

Nhưng những kệ sách được xếp thành hàng ngang dọc, chắn ngang ánh sáng mặt trời, khiến âm khí vốn có tích tụ lại càng nhiều thêm, không thể tản ra được.

Chết một người, âm khí cùng oán khí này liền tăng thêm một phần. Hiện tại người nhiễm ít nhất cũng đã mười mấy phần rồi, không tiếp tục xảy ra chuyện mới là thật sự gặp quỷ.

Bạch Vong Xuyên nhăn mũi.

Cậu ghét mùi của tử hồn.

Tầm mắt nhìn sang chỗ khác, trong lòng lại có chút hoảng hốt không rõ lý do. Cậu biết đây là giác quan thứ sáu của mình xảy ra vấn đề, liền nói với ba cô gái tìm nơi có ánh nắng mặt trời trước và vân vân, và đi xung quanh để tìm người.

Các cô gái hơi sợ, nhưng sau khi Bạch Vong Xuyên lại cho các cô một tấm phù, liền ngoan ngoãn nghe lời chỉ về một hướng, nói bên kia có cái cửa sổ sát đất, các cô đi trốn trước.

Bạch Vong Xuyên gật đầu ra hiệu đã biết.

Chờ ba người đi rồi, cậu mới hít sâu một hơi, đi về hướng khiến cậu hoảng hốt.

Lần này cậu chắc chắn mình đã tìm đúng chỗ.

Bởi vì càng đi về hướng này, cậu càng cảm thấy mùi khó chịu của quỷ anh càng đậm. Lên lầu và đi thẳng. Đi qua kệ sách tiếp theo, băng qua một góc, rồi đi về phía trước...

Bạch Vong Xuyên bước đi, dần dần thấy xung quanh mình ngày càng có ít người đang chọn sách. Xa hơn về phía sau, cậu dường như là người duy nhất còn lại trong thư viện to lớn.

Giày của cậu vẫn chưa thay, và tiếng giày vải giẫm trên mặt đất cũng rất nhẹ. Nhưng bởi vì quá mức yên tĩnh, lúc này âm thanh nhỏ này cũng hiện lên rất rõ ràng, không ngừng truyền vào tai.

Bước, bước...

Bất giác, tiếng bước chân dường như tăng thêm vài cái.

Hai cái?

Không đúng, là bốn cái.

Bạch Vong Xuyên quay đầu lại.

Không có gì.

Cậu cau mày, rồi quay người lại

Sau đó dư quang bĩu môi, liền nhìn thấy phía trước vốn còn trống, một đứa bé đẫm máu đang kéo theo một sợi dây rốn thật dài, từ xa bò về phía cậu.

Da trên người nó có vẻ rất mỏng, với tư thế bò, chắc chắn nó bị hở ra, lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong, sau đó máu chảy ra, khối thịt giống như thạch đậu bị đâm thủng, trong bao bì nhựa, từng khối trượt xuống mặt đất.

Nhưng trẻ con không cảm thấy đau đớn, chẳng những tiếp tục bò, còn không ngừng phát ra tiếng cười chói tai bén nhọn đối với Bạch Vong Xuyên. Tiếng cười vang vọng khắp kệ sách trống rỗng, cuối cùng tiếng cười này giống như từ bốn phía, làm cho người ta đau đầu muốn nứt ra.

Chỉ trong nháy mắt, tiểu quỷ đã bò tới dưới chân Bạch Vong Xuyên.

Người sau cũng không nhúc nhích, mà lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu quỷ, nhìn nó theo ống quần đi lên, cuối cùng bò đến bụng dưới của cậu, cười càng thêm sáng lạn kinh người.

Bạch Vong Xuyên không quan tâm quần áo của mình bị vấy bẩn bởi máu và thịt của tiểu quỷ, chỉ lặng lẽ mà nhìn lại đối phương.

Tiểu quỷ mở to hai mắt nhìn cậu, kết quả có lẽ là do nó mở quá to, một con mắt ngăm đen từ hốc mắt rơi ra, bị một chút cơ cuối cùng kéo lên trên mặt, theo động tác của nó không ngừng lắc lư.

Bạch Vong Xuyên hơi nheo mắt.

Tiểu quỷ thấy không có tác dụng, lập tức mở miệng, tiếp tục cười sắc bén.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Không ngờ lần này giọng nói vừa mới thốt ra, Bạch Vong Xuyên đã tát thẳng vào mặt của nó. Lập tức vung tay lên không trung, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm đạo phù, cậu tát tiểu quỷ một cái thật mạnh, trong miệng nói: “ Phá!”

Kim quang chợt lóe, tiểu quỷ lập tức biến mất cùng với vết máu khắp mặt đất.

Bạch Vong Xuyên vô thức cúi đầu liếc nhìn quần áo sạch sẽ của mình, có chút mất hứng khẽ “ chậc “ một tiếng.

Cậu bị coi thường...

Nhị Hắc thò đầu ra khỏi túi vải màu vàng xám, hướng về phía cậu meow một tiếng: “ Ngay cả tiểu quỷ anh cũng dám làm ảo giác để dọa cậu, nhìn cậu trông rất dễ bắt nạt?”

“ Câm miệng” Bạch Vong Xuyên thấp giọng cắt ngang.

Nhưng cảm giác trong lòng không khác gì lời Nhị Hắc đã nói.

“ Nó chỉ muốn dọa tôi đầu óc căng thẳng, nhân cơ hội mượn cơ thể của tôi để sử dụng.” Bạch Vong Xuyên định thần lại, chỉ vào vị trí bụng dưới vừa bị quỷ anh bò tới. “ Đứa nhỏ này một chỗ cư trú không có, tóm lại vẫn phải tìm con tiếp theo.”

Nhị Hắc cười ha hả “ Điều đó có nghĩa cậu trông giống một người phụ nữ.”

Bạch Vong Xuyên giơ tay lên liền đánh nó một cái.

Không phải cậu giống phụ nữ, bởi vì quỷ anh chỉ cần chui vào trong cơ thể người là có thể tu luyện, về phần người mà nó chui vào là nam hay nữ, nó không quan tâm. Nhưng điều khiến Bạch Vong Xuyên kỳ lạ là đàn ông là dương và phụ nữ là âm, mặc dù nói là không kén chọn thì cũng có lý, nhưng khí âm của phụ nữ đối với nó có hiệu quả hơn, nó làm gì phải chuyên môn thử đàn ông cậu đây?

Lẽ nào nó thực sự xem cậu là phụ nữ sao?

Bạch Vong Xuyên lắc đầu, chắc chắn không phải vì lý do này.

Nhưng theo lý mà nói quỷ anh nên ở ký túc xá sao lại xuất hiện trong thư viện?

Bạch Vong Xuyên vuốt cằm.

Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cậu ngồi xổm xuống, chậm rãi tiến về vị trí mà quỷ anh vừa mới xuất hiện.

Bởi vì ở đây mùi của quỷ anh nặng nhất, cho dù nó vừa mới biến thành ảo giác, Bạch Vong Xuyên cũng có thể khẳng định, bản thể của nó chắc chắn vẫn ở chỗ này. Đương nhiên, cho dù bản thể không có ở đây, đây cũng chắc chắn là nơi nó được sinh ra.

Đã như vậy, tuyệt đối sẽ có manh mối.

Đây có thể là trực giác, nhưng Bạch Vong Xuyên luôn tin vào trực giác của mình.

Cậu ta chỉ chậm rãi tiến về phía trước, mắt dán chặt vào mặt đất. Sau đó, khi bước đi, cậu thấy có một thứ nữa trên sàn nhà.

Đó là một đôi giày da nam trông rất cao cấp.

Con đường phía trước của Bạch Vong Xuyên bị chặn lại, chỉ có thể ngẩng đầu lên dọc theo đôi giày da này, từ từ nhìn về phía chủ nhân của nó.

Người này rất đẹp trai, thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng cuối cùng so với lần gặp mặt trước tốt hơn nhiều.

Bạch Vong Xuyên đơn giản đứng lên, cười với người nọ, gật đầu nói: “ Thí Chủ, chúng ta thật đúng là có duyên.”

Người đối diện nở một nụ cười gượng gạo, cuối cùng tự giới thiệu bản thân đã mắc nợ quá lâu. Anh nói: “ Tôi tên là Khúc Mặc, đừng gọi tôi là thí chủ.”

“ Khúc Mặc,“ Bạch Vong Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, “ Tôi tên là Bạch Vong Xuyên. Thí... Khúc tiên sinh hai hôm nay có tốt không?”

Còn có chút không quen gọi thẳng tên người này, Bạch Vong Xuyên trong miệng rơi một chút mới thuận lợi nói ra lời này.

Khúc Mặc nghĩ lại, anh gật đầu nói: “ Nhờ có tấm phù của tiên sinh, gần đây bình yên hơn một chút.”

“ Nhưng mà đứa bé kia, anh vẫn chưa lấy đi đâu.” Bạch Vong Xuyên cười, không quanh co với anh. Cậu dùng ánh mắt trực tiếp chỉ xuống bụng dưới của anh một chút, cậu nói: “ Nhưng tôi đang giúp mấy cô gái giải quyết vấn đề, không có thời gian. Chờ khi xong việc này, nếu anh muốn tôi làm, tôi cũng có thể thuận tay giúp anh xử lý một chút.”

- -----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.