Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ

Chương 10: Chương 10: Tôi tới nhà anh




Editor: Vô Tâm

Beta: Chiseu

“Lâu rồi tôi chưa được thấy dáng vẻ này của cậu.” Bạch Vong Xuyên liếc mắt nhìn qua, mở miệng cười nói.

Nhị Hắc xùy một tiếng, cơ thể chợt lóe, lại lần nữa khôi phục bộ dạng mèo đen. Giống như là muốn chứng minh nó cũng giống như con mèo bình thường khác, còn xoay người kéo dài kêu “meo” một tiếng với Bạch Vong Xuyên.

Bạch Vong Xuyên hơi nheo mắt, cười hắc hắc, một lần nữa đưa ánh mắt đặt trên người Trương Thiến đang bị cậu dùng lá bùa cố định.

“Đứa bé đã được tiễn đưa, có phải cô cũng nên cùng tôi nói một chút về thứ đã giết người bạn cùng phòng kia của cô là gì hay không?”

Trên mặt Bạch Vong Xuyên lại quay trở về nụ cười tiêu chuẩn. Nhưng chỉ là tươi cười trên nét mặt, vẫn chưa chạm đến đáy mắt. Cậu nói, “Nếu cô nói thẳng ra với tôi, có khả năng tôi sẽ không giải quyết bằng bạo lực, giống như lúc nãy trực tiếp tiễn nó đi. Nhưng nếu cô không nói ra, để chính tôi tự mình tìm được, sau khi tìm được rồi tôi làm việc gì cũng đừng trách tôi.”

Trương Thiến cười lạnh một tiếng: “Cậu có thể tìm được sao?”

“Cô có thể thử xem,“ Bạch Vong Xuyên buông tay, “Trước đây tôi luôn cho rằng, trên người cô có quỷ khí là bởi vì cô ở bên cạnh cô gái đã chết kia quá lâu, bị lây nhiễm một chút. Huống hồ mùi vị cũng rất nhạt so với mùi hương vừa rồi, thậm chí có thể coi như không có, cho nên mới luôn bị tôi xem nhẹ, không đặc biệt chú ý đến nó. Đến tận bây giờ tôi mới hiểu được, vốn dĩ là như vậy, bởi vì bao lâu nay cô luôn mượn cơ thể của người khác để nuôi dưỡng nó. Cho nên dù cô là chủ nhân của nó, thì trên người cô cũng không có nhiều mùi của nó, tôi nói vậy có đúng không?”

Trương Thiến không trả lời.

Dường như là không muốn để Bạch Vong Xuyên đoán được, Trương Thiến căng mặt, cố gắng giữ nguyên biểu cảm. Nhưng chỉ cần nhìn đôi bàn tay đang run nhẹ của cô, Bạch Vong Xuyên biết mình đã đoán đúng.

Thở dài, cậu giơ tay nhặt sợi xích trên mặt đất lên. Sợi xích làm bằng kim loại nặng trịch bị cậu cầm trong tay, giống như mất đi trọng lượng, chỉ cần nắm nhẹ, rồi phất tay một cái liền biến mất không còn dấu vết.

Nhị Hắc nhảy lên đầu vai Bạch Vong Xuyên, theo cậu từng bước đi về phía cầu thang.

Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, con quỷ giết người kia không ở trên người Trương Thiến, càng không ở thư viện này, cho nên tiếp tục ở lại đây cũng vô nghĩa, như vậy, hiện giờ đang có điều kiện không bằng đi xem một nơi khác thì hơn.

Đi trên đường, Bạch Vong Xuyên giơ tay phá giải kết giới ngăn cách cậu tạo ra trước lúc vào đây. Kết giới này nói trắng ra chỉ là để người bình thường xung quanh và camera không thể nhìn thấy hành động và âm thanh cậu phát ra mà thôi. Bằng không những hành động vừa rồi của cậu ở những nơi thế này mà bị người nhìn thấy, nếu còn không bị đuổi ra khỏi đây thì chắc chắn sẽ được gọi là kì tích.

Trước khi kết giới bị phá bỏ, Nhị Hắc đã nhảy trở về ba lô của Bạch Vong Xuyên.

Sau khi đi tới cầu thang, đang muốn bước xuống dưới, đột nhiên nghe thấy tiếng gió ở phía sau lưng.

Bạch Vong Xuyên theo bản năng lùi lại, một bàn tay nắm chặt tay vịn cầu thang bên cạnh. Sau đó cậu liền nhìn thấy Trương Thiến xẹt qua bên người cậu còn đang vươn đôi tay về phía trước làm động tác đẩy.

Cô muốn đẩy cậu xuống lầu.

Khi nhìn thấy hình ảnh cô gái như con rối gỗ đứt dây sắp tan thành từng mảnh đang lăn tròn xuống trên cầu thang, trong đầu Bạch Vong Xuyên chỉ có nghĩ tới một khả năng này.

Có lẽ là trong khi lăn xuống cổ đã bị gãy, chỉ dừng lại sau khi lăn mười mấy bậc rồi chạm vào tường, trong suốt quá trình đó, Trương Thiến đều không phát ra dù chỉ là một âm thanh.

Sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, rất nhanh quản lý thư viện đã đến để xem có chuyện gì xảy ra.

Sau đó là xe cứu thương và xe cảnh sát đến.

Trương Thiến đã chết.

Bạch Vong Xuyên là người duy nhất chứng kiến tất cả nên bị mang về cục cảnh sát để lấy lời khai.

Nhờ những thủ thuật che mắt Trương Thiến để quỷ anh làm trước khi Bạch Vong Xuyên vào cửa ban tặng, nên camera thư viện không ghi lại được hình ảnh Bạch Vong Xuyên vào cửa lúc đêm khuya. Cho nên cậu chỉ nói mình vào bằng cửa ngoài lúc giữa trưa, là do Trương Thiến hẹn cậu, nhưng bọn họ chỉ thảo luận một chút vấn để tình cảm mà thôi. Đến nỗi lí do cô ta muốn đẩy cậu chính cậu còn không biết, cậu cũng chỉ là người bị hại đáng thương thôi, là do Trương Thiến tự làm tự chịu không liên quan gì đến cậu cả.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Camera không quay lại được hình ảnh cậu vào cửa, cũng không ghi lại được cảnh hai người đang tranh chấp xung đột gì. Quản lý thư viện cũng nói không nghe thấy động tĩnh gì phía bên này. Nên hình ảnh mà camera ghi được chỉ có hình ảnh Trương Thiến xông đến đẩy cậu một cái mà thôi.

Vậy nên cuối cùng cảnh sát cũng chỉ là an ủi Bạch Vong Xuyên, cậu không cần nói thêm câu nào nữa rồi rời khỏi cục cảnh sát.

“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ bị giam lại mấy ngày đó.”

Khi Bạch Vong Xuyên trở lại cầu vượt, Nhị Hắc đã ngồi chờ cậu ở trên quầy hàng của bọn họ.

Bởi vì đã rạng sáng, trên đường không có người đi lại, nên Bạch Vong Xuyên cũng không lo mình bị coi là kẻ điên, cười một tiếng nói với Nhị Hắc: “Tôi chính là người bị hại, không có lý do gì để bị giam.”

Nhị Hắc lắc lắc cái đuôi, không hé răng nửa lời.

Bạch Vong Xuyên lại tiến lên vài bước, dựa vào lan can cầu vượt mà ngồi xuống, đem Nhị Hắc ôm vào lòng, hai mắt cậu ngơ ngác nhìn về phía ánh trăng có chút ảm đạm trên đỉnh đầu, cậu lẩm bẩm nói: “Tôi không hiểu lắm.”

Không hiểu vì cái gì con của Trương Thiến đều đã chết, cô còn muốn giữ quỷ anh lại bên người, không hiểu tại sao cô lại oán hận nữ sinh không biết tên kia đến vậy. Tuy rằng cậu đã xuống núi lâu như vậy cũng học được cách phân tích nhờ đọc sách, xem TV, cậu đại khái đoán được lý do bắt đầu sự tình là gì, nhưng cậu vẫn không lý giải được những phức tạp trong chuyện tình cảm.

Cậu chỉ biết, cuối cùng cô muốn đẩy mình xuống lầu, là vì không muốn cậu giết con quỷ anh kia. Như vậy, cô còn muốn lợi dụng con quỷ anh kia làm cái gì?

Bạch Vong Xuyên không biết.

“Không hiểu không phải rất bình thường sao?”

Nhị Hắc hiển nhiên không có nhiều băn khoăn như hắn, chỉ đánh ngáp nói, “Tình cảm con người vốn dĩ đều rất phức tạp, cũng rất đáng ghét. Tôi cảm thấy cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao cậu không có những tình cảm đó mới là tốt nhất.”

Bạch Vong Xuyên trầm mặc.

Một lát sau, cậu hỏi: “Cậu cũng sẽ không có được tình cảm đó sao?”

Động tác duỗi người của Nhị Hắc cứng đờ.

Ngay sau đó nó nhẹ nhàng dùng vuốt, thả người nhảy ra, làm chính mình biến mất trong màn đêm vô tận.

Bạch Vong Xuyên lại nhìn chằm chằm ánh trăng trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại ra. Ngón tay dừng ở tên người nào đó một lát, cuối cùng khi nhìn thoáng qua thời gian hiện tại đã là bốn giờ bốn phút, cậu vẫn là tắt di động, không gọi điện nữa.

Nếu được Phật độ thì có bệnh cũng không chết.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, trong vòng hai tiếng chỉ sợ là không cứu kịp.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Vong Xuyên bị tiếng điện thoại cậu làm tỉnh giấc.

Nhìn thời gian, so với cậu tưởng tượng không khác biệt lắm, vừa qua khỏi sáu giờ.

Người gọi là Sở Tố. Cô muốn hỏi Bạch Vong Xuyên có ở trên cầu vượt không, cô không liên lạc được với Trương Thiến nên muốn hỏi cậu có tin tức gì không.

Nếu là ngày bình thường, một cô gái đã có bạn trai dù một đêm không về phòng ngủ, bọn họ cũng sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng vấn đề là hiện tại bọn họ đều đang gặp quỷ, mà Trương Thiến còn là người nhát gan nhất phòng, nên hẳn cô sẽ không trở về mới đúng. Cho nên mọi người đều có chút lo lắng.

Bạch Vong Xuyên nói với cô hiện giờ cậu đang có chút việc, chờ cậu xong việc sẽ liên lạc lại với cô, rồi liền cúp máy.

Cậu không biết cảnh sát cùng trường học có nói tình huống thực tế cho nhóm Sở Tố hay không, mặc kệ thế nào, cậu chỉ cần biết đây đều không phải thứ cậu cần chú ý bây giờ là được.

Lúc này nắng sớm vừa ló rạng, cả người Bạch Vong Xuyên được bao bọc bởi những tia nắng sớm vàng tươi, làm cho thân hình cậu vốn đã hơi gầy càng giống như một cây cỏ mỏng manh trong gió, tựa hồ bất cứ lúc nào đều có thể bị gió cuốn đi.

Đồ trên người cậu vẫn là bộ áo thun quần đùi hôm qua Sở Tố đưa cho, trong tay cậu là thẻ sinh viên của Lý Nhiên, không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt trống rỗng lại giống như đang tự hỏi điều gì đó.

Cậu cứ đứng như vậy vài giây.

Bạch Vong Xuyên lấy điện thoại ra, rạng sáng hôm cậu chưa gọi đi cuộc nào. “Đô đô” tiếng chuông vừa vang lên, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của đối phương.

Đối phương chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trong giọng nói có chút mơ hồ. Hắn chắc là không xem tên ghi trên điện thoại, nhưng do thói quen lễ phép, khiến hắn ngay cả lúc như vậy, lời đầu tiên nói ra cũng lời nói dạo đầu bình thường: “Xin chào, tôi là Khúc Mặc. Anh là...”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Bạch Vong Xuyên.”

Bạch Vong Xuyên tự báo tên họ.

Sau đó đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc.

Kế tiếp là mấy tiếng ồn ào náo loạn, rồi giọng Khúc Mặc lần nữa vang lên, so với vừa rồi, lần này giọng nói có vẻ tỉnh táo hơn nhiều. Anh nói: “Bạch tiên sinh sớm như vậy đã gọi tới cho tôi, chắc là có vấn đề gì chứ? Hôm qua tôi đã đem quần áo và giày dính dấu vân tay đi thiêu theo lời cậu, có phải là còn điều gì chưa làm không?”

“Nhà anh ở đâu? Hay là hiện tại anh ở nhà không?”

Bạch Vong Xuyên lời ít mà ý nhiều, đánh thẳng vào trọng điểm.

Bên kia tựa hồ bị câu hỏi của cậu làm giật mình, lại tạm dừng một lát, mới nói địa chỉ. Sau đó anh lại bổ sung một câu: “Nhà tôi cách cầu vượt không xa, hiện tại tôi cũng có thể qua tìm cậu.”

“Không cần,“ Bạch Vong Xuyên nói, “Tôi sợ nhà anh còn có tà ám khác, chỉ cần tới cửa phục vụ là được. Anh nhớ trả phí đúng hạn.”

Nói xong cậu liền cúp điện thoại.

Khúc Mặc ngẩn người nhìn điện thoại đã cúp máy, ngay sau đó không kìm được mà cười khẽ một tiếng.

Tới cửa phục vụ sao......

Từ này đúng là từ mà tiểu đạo sĩ sẽ dùng.

Tuy biết rằng hiện tại trên người mình chắc chắn đã xảy ra vấn đề, bằng không tiểu đạo sĩ cũng sẽ không gấp gáp như vậy. Nhưng Khúc Mặc cũng biết rõ, anh hiện tại trừ chờ đợi ở ngoài thì cũng chẳng làm được gì.

Có lẽ là bởi vì hiện thực không thể thay đổi, cũng có thể là bởi vì anh chinh chiến thương trường nhiều năm như vậy, đã nhìn nếm trải không ít, đối với cái chết cũng rất thản nhiên. Tóm lại Khúc Mặc chẳng những không có chút khẩn trương nào, ngược lại còn tự giễu nghĩ thầm, nếu tiểu đạo sĩ kia chậm một bước, cùng lắm là anh biến thành đồng loại đi cùng cái thứ quỷ anh kia. Nghe tiểu đạo sĩ nói, quỷ anh kia chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con. Chính mình tốt xấu gì cũng là một thành niên 1m85, đến lúc đó ai làm khó ai, thật đúng là khó nói.

Cũng may tiểu đạo sĩ cũng không để anh suy nghĩ lâu lắm.

Anh vừa mới chỉnh trang lại quần áo xong, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Mở cửa ra, là mặt Bạch Vong Xuyên. Cậu thở hổn hển, cũng có chút hoảng loạn.

Nhìn thấy anh, liền đổ ập xuống hỏi: “Khúc tiên sinh, anh vẫn khoẻ chứ?”

- ---------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.